Ngày hôm sau, tin tức Tư Đồ Vân Sơ thay mặt phụ thân giáo huấn đám người bội phản trong gia như cá gặp nước, một truyền mười, mười truyền trăm, chớp mắt cả kinh thành đều biết, Tư Đồ thiếu gia không phải quả hồng mềm dễ ức hiếp.

Lúc này Tư Đồ Vân Sơ đang ngồi trong thư phòng xem lại sổ sách các trưởng quầy trình lên, quả nhiên như sở liệu ban đầu, khuyết hết một số bạc lớn.

Ném quyển sách trong tay xuống đất, ánh mắt Tư Đồ Vân Sơ hừng hực lửa giận, đã bán khống giá cả thì thôi đi, lại còn ăn bớt ngân lượng, đúng là lòng tham không đáy mà: “Khốn kiếp, không cho bọn chúng nếm cơm tù cả đời, ta không mang họ Tư Đồ nữa.


“….

.

” Đường Văn thầm nghĩ, Tư Đồ tướng quân nghe xong lời này không biết sẽ có biểu hiện gì nữa.

Là một cận vệ chuẩn mực, thấy chủ tử tức giận, Đường Văn rất chu đáo rót cho hắn một ly trà nhuận khí.

Tư Đồ Vân Sơ gật đầu, cầm lấy tách trà uống một ngụm nhỏ, từ từ bình tĩnh lại.

Kiếp trước cho dù chịu bao nhiêu uất ức cũng nhẫn nhịn chịu đựng, sống lại lần nữa, hắn cư nhiên dễ dàng bộc phát, tính tình cũng cáu kỉnh hơn.

“Xin lỗi.

” Tư Đồ Vân Sơ không đầu không đuôi nói.

Thiếu gia sao lại hướng y xin lỗi?
Tuy có điểm nghi hoặc, Đường Văn lại không hỏi rõ nguyên nhân, cúi người nhặt quyển sổ vừa bị ném đặt lại lên bàn, khẽ đáp lại: “Người không làm sai, đừng xin lỗi.


Không làm sai… Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, đúng vậy, kiếp này hắn chưa làm sai điều gì.

“Vân Nhi, cha nghe nói ngươi muốn đem toàn bộ gia nghiệp trên dưới thanh tẩy hết một lượt, chuyện này có thật không?” Vừa nghe được lời đồn bên ngoài, Tư Đồ tướng quân đã vội vã chạy đến tìm nhi tử hỏi cho rõ.

Đối với Tư Đồ Kiệt chuyện này không có vấn đề gì, dẫu sao tài sản sau này cũng là của Tư Đồ Vân Sơ, có điều nghe nói nhi tử ông ra tay đánh người, ông muốn xem xem… Ái tử có bị thương chỗ nào không thôi.

“Phụ thân, là hài nhi có lỗi, ta quá hấp tấp, chưa kịp hỏi ý ngài.

” Tư Đồ Vân Sơ đứng dậy hướng phụ thân bồi tội.

“Ngốc, ta không trách ngươi.

” Tư Đồ Kiệt thấy nhi tử càng ngày càng ra dáng trưởng thành, hiểu chuyện, khóe mắt ông hơi cong cong.

Tư Đồ Tuyết Nhã đứng bên ngoài thư phòng, chần chừ mãi vẫn cắn môi đi vào, nhìn một màn “Phụ từ tử hiếu” phía trước, sắc mặt liền biến xanh.

Trương Tiểu Ái là tên thật của nàng.

Nàng là người hiện đại, vì bị tai nạn không chết, ngược lại xuyên không vào thân xác Nhị tiểu thư – thứ nữ của Tư Đồ tướng quân.

Mang theo tri thức nhân loại hơn ngàn năm sau, tư tưởng nữ nhân phải công dung ngôn hạnh gì đó, nàng hiển nhiên không đồng tình.

Thứ Trương Tiểu Ái cần là địa vị, giàu sang và quyền lực.

Khi vừa đến đại lục Vân Vũ, Trương Tiểu Ái đã âm thầm nắm giữ hết tư liệu bao gồm gia sản của phủ tướng quân, nàng cố ý thông đồng với vài tên trưởng quầy, bớt xén không ít bạc của gia, vốn dĩ bí mật này sẽ mãi không ai biết, nào ngờ… Tư Đồ Vân Sơ sau một đêm lột xác, trở thành tên điên gặp người là cắn, đối với sản nghiệp chưa từng hứng thú, nay lại tự mình xử lý mọi việc.

Lẽ nào, Tư Đồ Vân Sơ cũng là người xuyên không đến?
Trương Tiểu Ái bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ngây người một lúc lâu không có bất kỳ hành động nào nữa.

Tư Đồ Vân Sơ thản nhiên liếc nhìn nàng, ánh mắt đảo qua trên mặt, đem từng biểu tình của nàng nhìn thấu, rũ mắt xuống, thanh âm không mang một tia cảm xúc cất lên: “Quy củ trong nhà đều quên hết rồi sao?”
Tư Đồ Tuyết Nhã ngây ngẩn cả người, khi kịp phản ứng mới hiểu được ý hắn, không cam lòng khom người: “Cha, huynh, hảo.


Cùng là con của mình, Tư Đồ Kiệt đương nhiên sẽ không thiên vị một ai, thấy thái độ Tư Đồ Vân Sơ không đúng, chỉ đành lên tiếng hòa giải không khí: “Nhã Nhi, sao ngươi lại đến đây?”
“Nhi nữ thấy ca ca bận giải quyết sự vụ trong nhà, liền muốn tới giúp ca ca phân ưu.

” Tư Đồ Tuyết Nhã nâng tay, dùng khăn che mặt, bắt đầu thút thít.

Quả nước mắt nữ nhân luôn hữu hiệu, Tư Đồ Kiệt thiệt đau lòng ái nữ, tiến lên muốn dỗ dành.

Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh: “Từ lúc nào chuyện trong gia cần thứ nữ như ngươi nhúng tay vào, vô quy củ không thành phạm vi, nếu ngươi thấy rảnh rỗi không có việc làm, muốn tìm chút kích thích, ta có thể nói phụ thân, dọn sạch một biệt viện, ngươi có thể dọn vào trong đó.


“Ngươi dám.

”Tư Đồ Tuyết Nhã biến sắc, quát lớn.

“Hỗn láo.

” Tư Đồ Kiệt thấy nữ nhi thất lễ, cũng đùng đùng tức giận, lời nhi tử nói không sai, có lẽ do ông quá nuông chiều, nàng càng ngày càng không có phép tắc: “Kinh thư của phu tử ngươi đã học thuộc hết chưa?”
“Ta, ta…”Tư Đồ Tuyết Nhã ấp úng hồi lâu, nửa câu vẫn không nói được, đống sách chất chồng như núi đó, căn bản nàng còn không thèm ngó đến một lần.

Thở một hơi dài, Tư Đồ tướng quân hướng thị vệ bên ngoài ra lệnh: “Đem Nhị tiểu thư cấm túc ba tháng, khi nào học thuộc xong kinh thư mới được phép rời khỏi.


“Ta không muốn.

” Đây là giam lỏng nàng, trong thời gian đó, Tư Đồ Vân Sơ bá chiếm hết gia sản thì làm sao: “Phụ thân, ta không muốn.


Hai thị vệ rất nhanh đã vào trong lôi Tư Đồ Tuyết Nhã đi.

Tư Đồ tướng quân cũng không muốn ở lại, nói hai câu với nhi tử liền trở về phòng.

Cuối cùng chỉ còn hai người Đường Văn và Tư Đồ Vân Sơ bốn mắt nhìn nhau.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play