Nghe xong lời bày tỏ của Cao Thiên Triệt, Tư Đồ Vân Sơ buồn cười, vươn tay chỉ xích sắt trên chân mình: "Đây là tình yêu mà ngươi nói?"
"....." Cao Thiên Triệt nói: "Ta chính là sợ ngươi nghĩ quẩn mà tự sát lần nữa, nên mới…"
"Chứ không phải ngươi lo ta tỉnh lại sẽ chạy trốn?" Trăm ngàn lần Tư Đồ Vân Sơ cũng không nghĩ đến sẽ đi tới bước đường này, giữa hắn và Cao Thiên Triệt từ lúc bắt đầu là oan gia, hiện tại và sau này, giữa bọn họ cũng tuyệt đối không phát sinh thêm tình cảm gì khác.
Đời này, Tư Đồ Vân Sơ chỉ yêu một nam nhân, chính là Đường Văn, dù cho âm dương cách biệt cũng sẽ không thay đổi.
"Ta còn tưởng ngươi cùng đám hoàng thất kia khác nhau, thì ra trong lòng các ngươi, chân tình hay sự hy sinh cũng chỉ như điều hiển nhiên." Tư Đồ Vân Sơ nhếch mép cười lạnh, có hơi xúc động thương thay cho Hạ Tư Vũ: "Từ lúc nhận lầm người, ngươi đã trao hết toàn bộ tâm can cho Hạ Tư Vũ, hơn mười năm nay đều là như thế, lúc này ngươi lại nói với ta do bản thân nhầm lẫn, vậy đoạn tình cảm suốt thời gian qua là hư tình hay giả ý?"
Cao Thiên Triệt sửng sốt, mỗi lý lẽ hùng hồn từ miệng Tư Đồ Vân Sơ thốt lên đều khiến hắn không thể phản bác, ắt có lẽ bị người trên giường nói trúng tim đen, tâm tình tốt đẹp cũng hỏng, Cao Thiên Triệt thất thần rời đi, bỏ lại mình Tư Đồ Vân Sơ.
*****
Đã qua bảy ngày, đại lễ đăng cơ của Cao Thiên Ca cũng xem như hoàn tất.
Ngày mười lăm tháng tư năm Cao Cơ thứ ba mươi, theo di chiếu của tiên hoàng, đại hoàng tử Cao Thiên Ca tài đức vẹn toàn, đủ dũng trí gánh vác sơn hà xã tắc, nay trẫm truyền ngôi cho đại hoàng tử, Cao Cơ vĩnh hưng ngàn đời.
Cao Thiên Ca vừa lên ngôi vua, trong kinh thành đã truyền đến hàng loạt tin tức.
Thục phi mưu hại hoàng thất, nể tình nữ nhân đã sinh cho tiên hoàng một hoàng tử, ban một vải lụa trắng cùng một ly rượu độc.
Tam hoàng tử Cao Thiên Lãng cấu kết với ngoại tộc, ý đồ mưu sát quân vương.

Trẫm lệnh cho nhị hoàng tử Cao Thiên Triệt áp giải tù nhân vào kinh, xử tử giữa phố để làm gương cho người đời, tru di cửu tộc nhà ngoại, nam tử thì chém đầu, nữ nhân thì xung quân phục vụ binh lính, trẻ em cũng không lưu lại.
Hoa phi - Mẫu thân của Cao Thiên Ca cũng trở thành Thái Hậu, thừa tướng Lý Dịch Hiên lên chức Thái sư nắm giữ quyền lực dưới một người, trên vạn người.
…..
Ngày hai mươi tháng tư, quân đội của Cao Thiên Triệt hồi kinh.
Cao Thiên Triệt không công phu lại để ý đến người khác, xoay người lên ngựa chạy đến trước mặt Tư Đồ Vân Sơ.

Tư Đồ Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, ngựa xóc nảy vô ý tác động đến miệng vết thương trên người, trực tiếp đau nghiến cả răng, trái tim Cao Thiên Triệt đau như đao giảo, vội giật mạnh dây cương, không chờ chiến mã dừng lại đã xoay người xuống ngựa, chạy đến chỗ Tư Đồ Vân Sơ, một tay nâng hắn dậy, Tư Đồ Vân Sơ cả người đẫm mồ hôi, Cao Thiên Triệt cũng không dám chạm lung tung, giọng khàn khàn: "Có phải rất đau không? Ta và ngươi cưỡi chung một con ngựa, có xảy ra chuyện gì, ít nhất ta vẫn bảo vệ được."
Tư Đồ Vân Sơ từ lúc nghe Cao Thiên Triệt nói thích mình, trong lòng tự động sinh ra ác cảm đối với sự tiếp xúc của đối phương, trên người có bao nhiêu vết thương, hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, vẫn liều chết nói: "Không cần, ta không quen thân cận với người ngoài."
Hai chữ "người ngoài" như tát thẳng vào mặt Cao Thiên Triệt, hắn nghiến chặt răng: "Ở bên ngoài ngươi có thể….."
"Không cần thiết nữa." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Vở kịch này cũng nên kết thúc, đừng tự dằn vặt bản thân."
Cao Thiên Triệt hai mắt xích hồng, cởi áo choàng trên người khoác lên cho Tư Đồ Vân Sơ, quay đầu tự mình lên ngựa dẫn đầu đoàn quân: "Theo hướng kinh thành, sát!"

"Sát, sát!" Binh linh theo sau dõng dạc hô to.
Trương Di và Triệu Tinh cưỡi chiến mã theo sau Cao Thiên Triệt, từ khi xảy ra sự kiện đó, Triệu Tinh hầu như không còn nói thêm lời nào, Trương Di bất đắc dĩ thở dài: "Triệu Tinh, ngươi vẫn còn trách ta sao?"
"Ta sao dám trách ngươi!" Triệu Tinh hừ lạnh nói: "Chỉ là… ta hơi sợ hãi."
"Sợ hãi?" Trương Di khó hiểu.
"Đúng!" Triệu Tinh cầm chặt dây cương, khóe miệng dâng lên nụ cười so với khóc càng thêm xấu xí: "Ta sợ một ngày bản thân không còn giá trị với điện hạ, phải chăng ngươi sẽ một đao giết chết ta?"
"Ta…" Trương Di khó khăn mở lời, hắn không giải thích, bởi nếu ngày đó thật sự đến, hắn sẽ ra tay được sao?
Thái độ ấp úng của hắn cũng triệt để đập tan tia hy vọng cuối cùng của Triệu Tinh.

Triệu Tinh kéo dây cương, quay đầu đi về phía Tư Đồ Vân Sơ, người này thương tích đầy mình lại còn đang mang thai, Triệu Tinh không yên tâm chút nào.
Nhìn bóng dáng Triệu Tinh rời đi, Trương Di vẫn không đuổi theo, chỉ giương mắt nhìn Cao Thiên Triệt đi ở phía trước.
Tư Đồ Vân Sơ mơ màng đi theo dòng người, như có điều suy tư.

Theo lời Triệu Tinh kể lại, Trương đại gia bố trí một vạn quân mai phục bên ngoài thành, theo tin tức trước đó quân đội của Cao Thiên Lãng chỉ có hơn ba ngàn người, phụ thân nhận được tin tình báo vội vàng đến chỗ Trương đại gia họp mặt, định bụng một lưới tóm hết.

Nào ngờ, quân của Cao Thiên Lãng như cố ý kéo dài thời gian, mãi không chịu tấn công vào kinh thành, sau lại cố ý quay đầu bỏ chạy, dẫn dụ quân đội Tư Đồ tướng quân ra khỏi cánh rừng, đến nơi mới phát hiện thì ra quân Lâm Sư quốc đã sớm tràn vào Cao Cơ, binh lính vì bảo vệ phó tướng cùng tướng quân, mở đường cho hai người trốn thoát, sống chết chưa rõ.
Lại nói, sau khi phụ thân mất tích, binh phù tự động rơi vào tay Cao Thiên Triệt.

Liệu sự từ trước, hắn đã bí mật cho quân đội Cao Cơ ở biên giới trở lại kinh thành, dẹp loạn quân Lâm Sư quốc thành công, còn bắt được gian tế Cao Thiên Lãng… Khoan đã, mọi việc sao lại trùng hợp đến thế?
Hình như Tư Đồ Vân Sơ đã bỏ qua một điều quan trọng gì đó? Thế nhưng tạm thời hắn vẫn chưa nhớ ra…
"Hoàng phi, người khó chịu chỗ nào sao?" Triệu Tinh cưỡi ngựa song song với Tư Đồ Vân Sơ, thấy hắn như đang khó chịu, Triệu Tinh lo lắng hỏi.
"Cao Thiên Lãng bị giam ở đâu?" Tư Đồ Vân Sơ nghiêng đầu hỏi.
Triệu Tinh ậm ừ không trả lời hắn, ánh mắt lại không tự chủ nhìn chiếc lồng đi giữa đoàn người.

Thật ra con người Triệu Tinh không biết nói dối, chuyện đó Tư Đồ Vân Sơ đã đoán ra từ lâu.
Chiếc lồng bằng gỗ được bốn người lôi đi, phía trên còn phủ thêm một tấm vải đen lớn, Tư Đồ Vân Sơ thúc ngựa đi đến, hiếu kỳ vén một góc lên xem, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn cũng không ngăn được khó chịu.
Cao Thiên Lãng cuộn tròn nằm trong lồng, thân hình nam nhân rất lớn, so với cái lồng nhốt chó này quả nhiên không hòa hợp, hắn chỉ có thể co ro bản thân lại.

Tứ chi hắn đều bị cột chặt, trông qua như một con lợn chuẩn bị đưa vào lò mổ, nó không nói chuyện, chỉ phát ra tiếng kêu "éc éc" đầy tuyệt vọng.

Thân thể Cao Thiên Lãng bê bết máu, những chỗ máu khô còn có ruồi bọ bu quanh, vết thương lớn nhỏ chồng lên nhau, lộ ra cả tầng thịt bên trong, khuôn mặt xinh đẹp của hắn lúc này cũng không nhìn ra hình dạng, nếu hiện tại Cao Thiên Lãng nhìn thấy bản thân mình trong gương, hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi mà muốn chết đi cho xong.
Phụ thân vì Cao Thiên Lãng mà gặp nạn, Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên phải rất hận người này, thế nhưng… Hắn luôn có cảm giác, mọi chuyện không hề đơn giản như những gì mình nghe được.
"Thiên Lãng…" Tư Đồ Vân Sơ thật tâm muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Nam nhân trong lồng dường như có phản ứng, thân mình hắn không tiện di chuyển, chỉ có thể mở to mắt, thấy người đến là Tư Đồ Vân Sơ, hắn kích động la hét: "Ưm, ưm, ưm…"
Tại sao? Tư Đồ Vân Sơ không hiểu, Triệu Tinh cũng vừa lúc đi đến thay hắn trả lời nghi vấn trong lòng: "Điện hạ cho người cắt lưỡi hắn, ngăn cho hắn cắn lưỡi tự tử."
Mái tóc dài nhơ nhớp máu, từ lâu đã dính chặt lấy gương mặt hắn, Cao Thiên Lãng nhìn Tư Đồ Vân Sơ tràn đầy đau khổ, như hối hận vì ngày đó không nghe lời khuyên ngăn của người nọ.
"Đừng nhìn nữa!" Triệu Tinh kéo Tư Đồ Vân Sơ đi về trước, tấm rèm màu đen lần nữa buông xuống, chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ không rõ.
"Hoàng phi!" Triệu Tinh khẽ gọi, Tư Đồ Vân Sơ không đáp lại.
Cao Thiên Ca hay Cao Thiên Triệt có gì khác nhau chứ, đều là lũ khát máu, Tư Đồ Vân Sơ vươn tay che miệng, nôn khan không ngừng.
Cao Thiên Triệt nghi ngờ nhìn hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play