Hoàng cung.
Tư Đồ Vân Sơ dựa ở phía cửa sổ, hạ mắt ngẩn người.

Đêm nay, thật sự có thể không đánh mà thắng, đem nhân mã Cao Thiên Lãng bắt sao? Hắn tổng cảm thấy có chỗ không đúng, Cao Thiên Lãng làm phản có thể nói là kế hoạch của một tay của Cao Thiên Triệt cùng Cao Thiên Ca, chỉ cần Cao Thiên Lãng mang binh vào kinh, chẳng khác nào chỉ còn đường chết.
"Lạnh không?" Giọng nói ôn nhu của nam nhân truyền đến, cùng lúc một tấm áo lông choàng lên người hắn.
Tư Đồ Vân Sơ không quay đầu cũng đoán được người sau lưng là ai: "Văn, phụ thân đi rồi?"
"Ừm." Đường Văn gật đầu.
Ngẩng đầu nhìn màn đêm tịch mịch, Tư Đồ Vân Sơ nhíu mi, kế hoạch tiến hành quá thuận lợi, thuận lợi đến một chút trở ngại cũng không có.

Thậm chí ngay cả Cao Thiên Lãng cũng không nhận thấy điểm bất thường, trong tay hắn chỉ giữ ba ngàn binh lực, bằng cách nào hắn dám cam đoan lần hành động này sẽ công thành.

Chỉ một điều này, khiến cho Tư Đồ Vân Sơ nghi hoặc khó hiểu, Cao Thiên Lãng cũng chả phải thằng ngốc, quái nào sẽ hồ đồ như vậy?
Đám người ở bên ngoài chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng nhận được tin hoàng đế tỉnh lại.

Ngay tại khoảnh khắc đó, mỗi kẻ đều mang theo hàng vạn tâm tư, suy tính.
Thái giám Xuân Vãn truyền lời Cao Tư Dụ: "Bệ hạ muốn gặp riêng nhị điện hạ, ngài mau vào trong."
Cao Thiên Triệt sững sờ, chính hắn chưa từng nghĩ, người đầu tiên ông ta muốn gặp lại là mình.

Trước ánh nhìn kinh ngạc của đám quan thần, Cao Thiên Triệt bước vào trong, cánh cửa phòng cũng đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Bệ hạ cho truyền nhị hoàng tử là ý gì?"
"Lẽ nào… ngài muốn truyền ngôi cho nhị điện hạ?"
"....." Bọn họ nghị luận xôn xao, kẻ nhận ân tình hoàng hậu ngày trước thì vui mừng ra mặt, kẻ theo phe thừa tướng cùng đại hoàng tử thì như giẫm phải phân, xấu đến cực điểm.
Sắc mặt Cao Thiên Ca lạnh xuống, nhìn căn phòng đóng kín trước mặt, đôi mắt bén nhọn như đao kiếm, muốn đem cánh cửa chém làm trăm mảnh.

Thừa tướng tâm tình cũng không tốt hơn hắn là bao, ông ta chuyển dời tầm nhìn lên người Tư Đồ Vân Sơ cách đó không xa.
Như cảm nhận được tầm mắt đối phương, Đường Văn trong lòng căng thẳng, siết chặt bội kiếm bên hông, đầy cảnh giác nhìn ông ta.
Người nhạy cảm như Tư Đồ Vân Sơ, lẽ nào không nhận ra sát ý của Lý Dịch Hiên, hắn quay đầu trực tiếp đối diện với cặp mắt tinh ranh của lão, nhếch khóe môi.
Bên trong trướng phòng.
Cao Thiên Triệt tự mình đi vào trong, sau lớp mành che, Cao Tư Dụ đã ngồi thẳng lưng trên giường chờ hắn từ lâu.
Sắc mặt Cao Tư Dụ lúc này không còn mang khí sắc đế vương, ông ta hiện tại chỉ là một người bình thường, một lão già sắp kề cận cái chết.

Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cao Tư Dụ, Cao Thiên Triệt một chút đau lòng cũng chả có, hắn nhàn nhã bước đến bàn, cầm chén trà trên đó uống sạch.

Bên cạnh bàn trà còn có hai dĩa điểm tâm tinh xảo, Cao Thiên Triệt vươn tay lấy một cái bánh đậu đỏ, ngẩng người lúc lâu, không biết suy nghĩ cái gì.
"Phụ thân ngươi rất thích món này." Cao Tư Dụ nằm trên giường yếu ớt nói, ông ta không thích đồ ngọt, ngược lại y rất thích chúng: "Tư Tình nói đồ ngọt có thể giúp thư giãn đầu óc, ta cũng chỉ tò mò ăn thử, thật sự rất ngon."
Giọng điệu Cao Tư Dụ mềm nhẹ như lông hồng, ông ta bất giác nở nụ cười, hành động vô thức này chính ông cũng chưa nhận ra.

Ngược lại, Cao Thiên Triệt nghe thấy mấy lời này, không kìm được căm phẫn, nỗi hận suốt hai mươi năm nay, vẫn là bộc phát: "Ông không có tư cách nhất tới người!"
"Thiên Triệt…" Cao Tư Dụ đỏ mắt.
"Đừng gọi tên ta! " Cao Thiên Triệt sắc mặt có chút lãnh: "Nếu không phải tại ông, người sẽ không chết!"
"Ta biết, là ta có lỗi với y!" Kiếp này là ông nợ Tư Tình, nếu kiếp sau gặp lại, ông sẽ bù đắp cho y.
Ta biết? Cao Thiên Triệt cười lạnh, đúng vậy, ông ta biết hết, chỉ có điều mạng của bọn họ so với nữ nhân kia đều không đáng giá.

Vì muốn nhi tử của ả trở thành hoàng đế, Cao Tư Dụ giết người không tiếc tay, khiến huynh đệ hận thù, người bên gối cũng không từ thủ đoạn mà hạ thủ, thử hỏi vì một nữ nhân mà làm đến mức này, trong thiên hạ còn ai hơn được ông ta chứ!

"Năm bảy tuổi, tiểu thái giám nói với ta, hoàng đế rất thích hoa sen giữa hồ…" Cao Thiên Triệt ngồi xuống bàn, như hồi tưởng lại quá khứ: "Ta vì muốn có được sự công nhận của hoàng đế, vì muốn ông ta có thể đến thăm phụ thân một lần… Nghĩ thử xem, một đứa trẻ bảy tuổi dám tự mình xông đến giữa hồ, nó không biết bơi, nước ngập qua tận đầu khiến nó không còn ý thức, nó cố gắng vùng vẫy, thế nhưng người trên bờ không quan tâm tới nó, lẳng lặng đứng nhìn rồi bỏ đi.

May mắn, ông trời không phụ lòng người, một tiểu hài tử đi ngang qua đã cứu nó một mạng…"
"....." Cao Tư Dụ lặng im không nói, dường như ông ta đã đoán được kết cục của câu chuyện.
"Phụ thân biết rõ, hoàng đế muốn giết ta? Muốn chúng ta phải chết…" Cao Thiên Triệt vươn tay che mắt mình lại, cắn răng nói: "Ta từ nhỏ đã không muốn trở thành hoàng đế, ta sợ sẽ trở thành kẻ bạc tình như ông! Nhưng không trở thành hoàng đế, phụ thân và ta còn có thể sống sao? Hoa phi cùng Cao Thiên Ca muốn ta và phụ thân chết, ngay cả phụ hoàng như ông cũng muốn bức tử chúng ta để mẫu tử Cao Thiên Lãng lên ngôi! Cao Tư Dụ, ông nói ta và phụ thân còn lựa chọn nào khác sao?"
"Là ta có lỗi với các ngươi!"
"Ông biết mình có lỗi, nhưng ông đã từng nói lời xin lỗi chưa?" Cao Thiên Triệt nói: "Ông nợ phụ thân, nợ cả Đàm gia, dù ông có chết cũng trả không hết nợ!"
"Ta biết!" Cao Tư Dụ lòng đau như cắt nhìn hắn, ông biết bản thân mình không xứng được Cao Thiên Triệt gọi tiếng cha: "Trước khi chết, ta muốn nhờ ngươi một chuyện."
Cao Thiên Triệt lạnh lùng hỏi lại: "Ông tự tin rằng ta sẽ giúp ông hoàn thành tâm nguyện?"
Về phần này, Cao Tư Dụ dường như rất tin tưởng Cao Thiên Triệt, ông ta run rẩy vươn tay, mở cánh cửa tủ đầu giường, đem hộp gỗ hình vuông màu nâu sẫm giao cho hắn: "Xem như đây là lời ước định.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play