Cao Thiên Triệt lần này giống như phát rồ một mực lôi kéo Hạ Tư Vũ đến hồ nước, mặc kệ hắn khóc đến lê hoa đái vũ: "Điện hạ, ta không muốn, cầu xin ngài, ta không muốn!"
Một đường hắn bất lực van xin, Cao Thiên Triệt lại như không nghe thấy, tận khi cả hai đứng trước mặt hồ rộng lớn, hắn mới không dám tin đây là sự thật, cả cơ thể vô lực trượt dài xuống đất.
Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn ở phía sau đi đến gần, nhìn Hạ Tư Vũ đã chết lặng trên đất, đáy lòng Tư Đồ Vân Sơ nói sao cũng thật hả hê.

Hắn hừ một tiếng thúc giục: "Hạ nhân trong phủ nói ngươi bơi rất giỏi, năm tuổi đã cõng theo điện hạ trên lưng khỏi chết đuối, ta cũng muốn nhìn xem."
"Tư Đồ Vân Sơ, đừng ức hiếp người quá đáng!" Hạ Tư Vũ xoay đầu quát tháo, hắn hiện tại cũng không có thời gian xem thân phận người nọ là ai, hắn chỉ biết, nếu nhảy xuống mọi chuyện khi xưa sẽ bại lộ, ngược lại Tư Đồ Vân Sơ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lẽ nào, Tư Đồ Vân Sơ đã nhớ ra mọi chuyện? Một ý nghĩ đáng sợ le lói trong đầu hắn, khiến Hạ Tư Vũ càng trở nên mất khống chế: "Không, không, ta không nhảy, có chết cũng không nhảy!"
Biểu hiện kỳ lạ của người nọ khiến Cao Thiên Triệt không khỏi nảy sinh nghi ngờ, hình như từ lúc xảy ra chuyện đó, Hạ Tư Vũ chưa bao giờ tự mình xuống nước… Một cảm giác sợ hãi bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Cao Thiên Triệt, hắn cau mày lệnh cho Hạ Tư Vũ nhảy xuống: "Đừng nhiều lời, ngươi muốn tự mình nhảy xuống hay ta vứt ngươi xuống?"

"Điện hạ!" Hạ Tư Vũ bàng hoàng nhìn Cao Thiên Triệt, điện hạ trước nay chưa từng nổi giận với hắn, nay lại vì một câu nói của Tư Đồ Vân Sơ mà ép hắn nhảy vào chỗ nguy hiểm.
Đúng rồi, tất là tại tên tiện nhân đó… Hạ Tư Vũ bất ngờ bổ nhào đến ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ.
"Ngươi muốn gì, bỏ ta… á!" Tư Đồ Vân Sơ vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Tư Vũ kéo xuống hồ, khiến hắn không chuẩn bị tinh thần uống phải mấy ngụm nước.
"Cục bông!" Đường Văn thất kinh, không nghĩ ngợi trực tiếp nhảy vào hồ, bơi đến chỗ hắn.
"Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt cũng bị hành động của Hạ Tư Vũ làm cho đơ ra tại chỗ, phản ứng lại mới vội hô người đến cứu: "Người đâu? Mau đến đây!"
"Khụ khụ, Hạ… Tư… Vũ, ngươi điên sao? Mau buông… khụ…" Tư Đồ Vân Sơ cố gắng bơi lên trên, Hạ Tư Vũ lại như đỉa bám dính lấy lưng hắn, dùng hai tay siết chặt cổ hắn gắt gao không buông.
"Dù ta chết, ngươi và điện hạ cũng đừng mong có thể ở bên nhau." Hạ Tư Vũ căn bản không biết bơi, hắn chỉ biết dựa vào Tư Đồ Vân Sơ mà trồi lên hít thở, cứ cố chống đỡ đến khi hạ nhân kéo đến là được: “Ta muốn ngươi phải chết!”
"Tên điên này…" Thân thể Tư Đồ Vân Sơ vẫn chưa tốt hơn bao nhiêu, lúc này còn phải vác một nam nhân nặng hơn mình trên lưng, dù cho biết bơi cũng không tài nào di chuyển được, chứ đừng nói đến việc đối phương muốn giết mình.

Dần dà cơ thể hắn mất sức ngã xuống, Hạ Tư Vũ cũng rơi khỏi lưng Tư Đồ Vân Sơ, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, chỉ còn có tiếng ù ù của sóng nước tràn vào màng nhĩ.
Trước khi mất đi ý thức, hắn hình như đã nhớ lại một số chuyện lúc trước.

Ngự hoa viên năm đó, Tư Đồ Vân Sơ trốn phụ thân đi chơi, tình cờ nghe được tiếng kêu cứu, đến khi tới nơi phát hiện dưới hồ sen có người sắp chết đuối, chưa kịp suy nghĩ đã lao xuống cứu người.

Hình như người hắn cứu năm đó là Cao Thiên Triệt, còn tên nô tài kia rất giống Hạ Tư Vũ đi.

Một vòng luẩn quẩn, xem ra cuộc đời Tư Đồ Vân Sơ đã định sẽ cùng hoàng thất day dưa không dứt, nếu như vậy, hắn trùng sinh để làm gì chứ? Đôi mắt nặng trĩu dần dần nhắm lại, phía trước xuất hiện một bóng người toàn thân đen thuần bơi về phía hắn, đúng rồi, là Văn.
Đường Văn đuổi theo đến giữa hồ lại thấy người nọ đang dần chìm xuống, y cũng vội vàng đuổi theo, lúc này Tư Đồ Vân Sơ đã hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể buông lỏng chìm sâu, Đường Văn vươn tay nắm chặt tay hắn, dùng lực toàn thân cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.
Hạ Tư Vũ một đường lôi theo Tư Đồ Vân Sơ đến giữa hồ, muốn dìm chết hắn, nào ngờ không lường trước được hắn căn bản quá yếu không chịu nổi sức hai người, kết cục hại người hại luôn cả mình.

Trước khi cận kề cái chết, Hạ Tư Vũ cũng thấy một người đến cứu mình, dù cho hắn tự lừa mình dối người rằng đó là Cao Thiên Triệt, cũng chả bao giờ thay đổi được sự thật Cao Thiên Triệt làm gì biết bơi chứ!
Cao Thiên Triệt ở trên bờ thấp thỏm lo âu, rốt cuộc cũng đợi được Trương Di và Triệu Tinh chạy đến.

Dù bọn họ không đoán được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng chuyện gấp rút lúc này là cứu người.

Hai người nhảy xuống nước, rất nhanh Đường Văn đã ôm theo Tư Đồ Vân Sơ lên bờ, Trương Di cũng vớt được xác Hạ Tư Vũ .
Triệu Tinh vừa lên bờ đã tỏ ra bất mãn: "Không phải Hạ Tư Vũ biết bơi sao? Việc gì để bản thân chìm xuống vậy chứ? Lúc nhỏ, chẳng là hắn cứu điện hạ còn gì?"

"Triệu Tinh, im miệng!" Trương Di đặt Hạ Tư Vũ xuống đất, khẽ quát hắn.
Triệu Tinh kinh ngạc nhìn Cao Thiên Triệt sắc mặt thay đổi, biết mình lỡ lời, ngậm miệng không dám nói thêm gì, cúi đầu cầm vạt áo vắt nước.
"Cục bông, cục bông!" Đường Văn bên này vừa để Tư Đồ Vân Sơ nằm xuống, hai tay chồng lên nhau trên ngực hắn bắt đầu nhấn mạnh, lên xuống vài lần, Tư Đồ Vân Sơ cũng có phản ứng, bắt đầu ho khan kịch liệt, nước từ mũi miệng phun trào ra ngoài.
"Khụ khụ… khụ…" Tư Đồ Vân Sơ từ từ tỉnh lại, mắt vừa nhìn thấy là Đường Văn, chưa để bản thân nói lời cảm kích đối phương, y đã mạnh mẽ ôm lấy hắn.
"Dọa chết ta rồi!" Đường Văn bất ngờ nói.
Tư Đồ Vân Sơ trong lòng ấm áp, lại chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể vươn tay vỗ vỗ lưng y xem như đáp lại.
Cùng lúc, Hạ Tư Vũ phía kia cũng được Trương Di cứu kịp thời, may mắn còn giữ lại một mạng, thấy Cao Thiên Triệt hận thù nhìn mình, hắn dường như cũng đoán được kết cục của bản thân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play