Nói xong câu này, anh ta lại gõ bàn một cái, đứng thẳng dậy:"Vậy em không quấy rầy anh ta làm việc nữa, buổi tối nếu rảnh em mời anh đến tiệm cơm ăn một bữa.

""Em có chuyện gì à?" Người đàn ông cảm thấy mình là một viên chức nhỏ, không có gì đáng để Lưu Hướng Đông khách sáo như vậy.

"Ha ha, không lừa được anh rồi, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.

""Vậy được, tối nay tan làm anh đến tìm em.

""Được, vậy em chờ anh ở tiệm cơm quốc doanh nhé.

"! Thị trấn không lớn, lại đang chợ phiên, thực ra Điền Mật đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp phải Lưu Hướng Đông.

Nhưng khi thực sự gặp phải, người kia chân thực sống động, còn khiến người ta ghét hơn cả miêu tả trong truyện Điền Mật vẫn bị ảnh hưởng đến tâm trạng.

Cô vốn đang định nhân lúc chợ phiên, làm quen thị trấn một chút, nhưng lúc này hoàn toàn mất hứng, quyết định đi thẳng về nhà.

Có điều tâm trạng tồi tệ của cô không kéo dài quá lâu.

Vừa đến nhà đã thấy Điền Phán Đễ trốn ở sau lưng Điền Lai Đễ, vẻ mặt vui mừng, còn nháy mắt với mình.

Điền Mật thầm vui vẻ, đáp lại cô bé bằng một ánh mắt bình thản, không vội vàng hỏi cô bé bán được bao nhiêu, mà móc mấy viên kẹo từ trong túi ra, cho hai đứa em mỗi đứa hai viên.

Là chị gái, lại hiếm khi đi chợ phiên một chuyến, không mua cho em trai em gái chút đồ thì không được, di, bèn lấy ít tiền mà nguyên thân tích góp được mua mười viên kẹo cứng.

Hai chị em Điền Phán Đễ quả nhiên mừng rỡ, mặc dù điều kiện gia đình thuộc loại khá trong thôn, nhưng những thứ ăn vặt xa xỉ như kẹo vẫn ít có cơ hội được ăn.

Điền Phán Đễ bóc vỏ kẹo, bỏ tọt vào miệng, đảo vài cái, sau đó hai mắt cong cong, nói với vẻ thỏa mãn:"Ngọt lắm.

"Điền Lai Đễ thì không nỡ ăn, cẩn thận cất vào hộp gỗ đựng những vật quý giá của mình, định hôm nào đó thực sự thèm mới bỏ ra ăn.

Điền Mật bỏ mảnh vải ra, đặt lên giường, nghe thấy vậy thì dừng tay lại, mùi vị trong lòng rất khó tả, cô nhếch môi cười, nói mà không ngẩng đầu lên:"Nếu thích thì lần sau chị lại mua cho em.

"Thực ra loại kẹo này là thứ rẻ nhất trong hợp tác xã cung tiêu, không cần phiếu, một hào ba viên, trên đường về cô ăn thử một viên, nói thẳng, không ngon chút nào, đường hóa học ngọt đến phát ngấy.

Được chị hai đảm bảo, Điền Phán Đễ đầu tiên là vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:"Không cần đâu ạ, chị cũng không có tiền.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play