Điền Mật đã quen thức thời, cũng không cảm thấy mình có năng lực thay đổi cả một môi trường lớn.

Đi lên chợ dạo một vòng, có lẽ sẽ có lựa chọn không tệ, ít nhất có thể quen biết được một vài người, cũng có cơ hội chọn chồng.

Chỉ là có Lưu Hướng Đông nhìn chằm chằm, phạm vi lựa chọn của cô đã nhỏ đi rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Điền Mật lại phiền muộn trở mình.

Kiếp trước bản thân cũng chỉ là một người bình thường, điều duy nhất không tầm thường có lẽ là cô có một trái tim cực kỳ thích vận động.

Hoặc có thể thử kéo đôi cha con cặn bã này xuống đài.

Nhưng lúc này cô không biết gì về chỗ dựa vững chắc đằng sau nhà họ Lưu, biết hành động thế nào đây.

Cố ý vu oan hãm hại, bỏ ít sách vở trái pháp luật vào nhà họ, sau đó tố cáo, vân vân! Điền Mật lớn lên ở thời kỳ tiên tiến, cũng không làm được chuyện này.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy thu thập chứng cứ phạm tội thiết thực nhất của nhà họ Lưu mới là cách giải quyết.

Tuy cô không đọc kỹ quyển truyện kia, nhưng cũng biết tay chân của hai cha con nhà họ Lưu không sạch sẽ.

Chỉ hi vọng thời gian đến kịp!Điền Mật đã lên được kế hoạch đại khái, vỗ em tư còn đang chờ mình trả lời, khẽ thở dài nói:"Ngủ đi.

""Dạ.

"! Trong chợ.

Đời sau nơi Điền Mật sinh sống, có nhiều chỗ vẫn còn giữ truyền thống họp chợ phiên như thế này.

Cô chưa từng đi, trong trí nhớ nguyên thân lại có chút kinh nghiệm.

Đến ngày đó, còn chưa tới bốn giờ sáng Điền Mật đã dậy.

Trong nhà yên lặng như tờ, cô nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, xuống nhà bếp, mang theo thùng gỗ lớn, đi thẳng đến sông Triều Dương.

Lúc này đã gần vào tháng Mười Một, tiết Hàn Lộ, Sương Giáng đã qua, mấy hôm nay nhiệt độ xuống rất thấp.

Điền Mật mặc chiếc áo khoác cũ rách nát mà cha mặc lúc đi làm, đón nắng bình minh, chỉ mất mấy phút đã chạy đến bên bờ sông Triều Dương.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ nghe thấy vài tiếng chó sủa, thì không có chút động tĩnh nào nữa.

Đứng ở bờ sông, cô nhìn xung quanh, xác nhận thực sự không có, sau đó cởi áo khoác và quần ngoài, chỉ mặc áo ngắn tay và quần ngắn đến đầu gối ở bên trong.

Sáng sớm đầu đông, nhiệt độ không thân thiện chút nào, chỉ khoảng năm độ, mấy giây c ởi quần áo mà cả người Điền Mật đã rét run cầm cập, nổi hết da gà, tóc gáy dựng cả lên.

Sợ cảm cúm, cô không dám rề rà, chà xả cánh tay, cởi tất, nhún người nhanh nhẹn nhảy xuống, "tùm" một tiếng, cả người đã rơi xuống nước.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play