Hình ảnh phản chiếu của dải ngân hà in lại trên tường, nhợt nhạt chuyển động, Phó Dư Hạc nằm trên ghế sô pha, sững sờ chớp mắt, sau đó mới ý thức được Thẩm Dịch đã làm gì và nói gì.
Phó Dư Hạc cảm thấy trái tim tích tụ lại một trận.
Tay anh dừng một chút đặt lên bụng.
Lại là cố ý?
Đôi mắt đen láy của Phó Dư Hạc dường như lờ mờ sáng lên, có chút ngứa răng, anh khẽ liếm liếm môi, tối nay anh uống rượu nên hơi khát nước liền lấy nước uống để giải khát, nhưng nước dường như không có tác dụng gì nhiều.
Anh cụp mắt xuống che đi ánh sáng đen tối trong mắt, "Tôi đã cảnh cáo cậu."
Thẩm Dịch nghe thấy giọng nói của Phó Dư Hạc, quay đầu lại: "Cái gì?"
"Có vẻ như cậu không nghe thấy." Phó Dư Hạc lầm bầm.
"Nghe cái gì?" Thẩm Dịch chỉ cảm thấy mấy câu nói vây quanh mình như lọt vào trong sương mù, "Anh Phó, em rất nghe lời, sao dám không nghe lời anh nói."
" Thật sao?" Hai chữ của anh lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Thẩm Dịch: "Đương nhiên."
Người đàn ông trên ghế sô pha giây tiếp theo chống nửa người trên khuỷu tay, đầu anh càng lúc càng uể oải vì say, hành vi gần như "khiêu khích" của Thẩm Dịch trước đó hoàn toàn khiến Phó Dư Hạc tức giận khó có thể che giấu cảm xúc của mình.
"Phó..."
Thẩm Dịch mở miệng vừa định nói, còn chưa kịp nói đã bị người đàn ông từ trên ghế sô pha đè xuống, trong phòng khách truyền đến một trận âm thanh nghèn nghẹn.
Trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành không nên xem thường, may mắn thay Thẩm Dịch đã lùi lại một chút, vì vậy đầu gối của Phó Dư Hạc không chạm vào bộ phận quan trọng của hắn mà chạm vào đệm.
Anh đang mặc một chiếc áo choàng tắm, khi anh cúi xuống thì vị trí của Thẩm Dịch là khu vực quan sát tốt nhất.
Phó Dư Hạc nắm lấy cổ áo của Thẩm Dịch, một tay chống xuống đất để nâng người lên, nhẹ nhàng hỏi: "Hả? Cậu muốn nói gì?"
Thẩm Dịch cảm thấy hơi khát.
"Em không nghĩ về... nói cái gì." Hắn nói.
Phó Dư Hạc: "Tại sao bây giờ lại không nói gì?"
Thẩm Dịch: "..."
Phó Dư Hạc đưa bàn tay đang nắm cổ áo của hắn đưa lên mặt rồi bóp lấy cằm hắn: "Nói."
Thẩm Dịch ăn mặc tùy tiện, một chiếc áo phông đen với mái tóc được sấy khô rối tung trên trán, khung cảnh tương tự này đột nhiên hiện lên trong tâm trí Phó Dư Hạc, đó là lần đầu tiên Thẩm Dịch đến nhà anh, anh đã nói chuyện với Thẩm Dịch trong một thời gian ngắn lần đầu tiên.
Thẩm Dịch không mặc gì trên người, sau đó mặc quần áo vào.
Lúc đó anh cũng không để ý lắm nhưng lúc này anh chợt nhớ ra hôm đó trời mưa, ngoài cửa sổ có tiếng mưa tí tách, không khí mát lạnh ẩm ướt, thiếu niên đang đứng trong phòng anh, tóc cậu sau khi tắm vẫn còn ướt, một giọt nước rơi xuống từ đuôi tóc đen trượt xuống cằm của thiếu niên rồi chảy từ chiếc cằm nhỏ nhắn và mịn màng xuống cổ và chìm vào trong cổ áo thun.
Khóe môi hắn mang the ý cười, sau khi tắm xong đôi môi đỏ như khói nhìn mềm mại quyến rũ, nhưng khóe mày và đuôi mắt lại có một tia kiêu ngạo phóng túng.
Hắn đứng ở cửa quay lưng về phía anh, đột nhiên quay đầu lại khiêu khích hỏi anh —— nếu thật sự là gay thì làm sao bây giờ.
Làm thế nào để làm điều đó tốt...
Phó Dư Hạc không nặng không nhẹ nhéo cằm Thẩm Dịch.
Khi đó, bất cứ khi nào Thẩm Dịch có động cơ thầm kín với Phó Trừng, anh sẽ tự nhiên dạy cho hắn một bài học.
Nhưng hắn thoạt nhìn có khi giống lại có khi không giống, giờ ngẫm lại giống như là cố ý làm cho anh xem, an tâm cái gì trong lòng cũng có thể tự mình thấy rõ.
Làm sao anh có thể bỏ chạy dễ dàng như vậy sau khi bị khiêu khích hoặc trêu chọc?
Phó Dư Hạc đã quen với việc làm chủ nhịp điệu của bối cảnh trong kinh doanh, anh rất quen thuộc với sự cám dỗ của người đến và đi, loại tâm tình này cũng đã để lại dấu vết trong cuộc sống, chẳng hạn như bây giờ, Phó Dư Hạc rất khó chịu sau khi bị trêu chọc.
Cần phải giành lại quyền chủ động và để Thẩm Dịch biết rằng một số người không phải là thứ mà hắn có thể dễ dàng trêu chọc.
"Anh, anh làm sao vậy?" Bị Phó Dư Hạc nhéo cằm, Thẩm Dịch ngửa ra sau hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống, biểu tình này là do hắn làm ra lộ một ít khinh miệt, "Như vậy không tốt, xem nào, áo choàng tắm của anh..."
Hắn không nhận thấy nguy hiểm đang đến hoặc có thể đã nhận ra nhưng không quan tâm, mỉm cười giơ tay lên, đầu ngón tay trên cổ áo choàng tắm của Phó Dư Hạc vuốt ve, "Sắp rơi rồi..."
Giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, nụ cười trong mắt cũng tắt lịm.
Hơi thở đột ngột ập tới khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác mất khống chế, sau khi sững sờ trong chốc lát, các loại giác quan trên cơ thể hắn mới chậm rãi truyền đạt thông tin đến đại não.
Sự đụng chạm cùng lực độ trên môi Thẩm Dịch va vào nhau khiến môi hắn tê rần vài giây, một lúc sau hắn cảm thấy đau đớn cùng tê dại, bên tai rất yên tĩnh, hắn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Phó Dư Hạc nhàn nhạt, có một cảm giác trầm ổn và cấm dục.
Dải ngân hà trên bức tường rung chuyển loáng thoáng.
Hơi thở của Phó Dư Hạc có chút nặng nề giống như hơi thở của dã thú, đôi môi anh mềm mại như kem trên chiếc bánh mà Thẩm Dịch ăn hôm nay, mềm mại và ngọt ngào, hắn không thể nhịn được liếm liếm môi anh, sau đó hắn cảm thấy một trận tê liệt đi thẳng từ ngực đến xương cụt của cột sống.
Hắn giơ tay lên siết chặt sau đầu của Phó Dư Hạc, biến bị động thành chủ động.
Đôi môi của Phó Dư Hạc thật mềm mại.
Trong nụ hôn phát ra tiếng "chụt chụt" ái muội, không khí tràn ngập sức nóng như thiêu như đốt càng lúc càng nồng nặc.
Môi Thẩm Dịch trở nên ẩm ướt, Phó Dư Hạc cũng vậy, sau khi uống rượu đầu óc có chút bấn loạn, giờ phút này đang hành động một cách liều lĩnh không hợp với mình thường ngày, bất chấp hậu quả ra sao.
Họ giống như hai con sói trong trận chiến phân thắng bại, môi đang làm chuyện thân mật nhưng tay chân lại chèn ép lẫn nhau.
Phó Dư Hạc nắm lấy cổ tay của Thẩm Dịch còn Thẩm Dịch ấn vào chân của Phó Dư Hạc... Họ hôn nhau không thể tách rời, cuồng nhiệt và say đắm.
"Pang" –
Bàn trà bị va đập xê dịch vang lên tiếng ken két, chiếc cốc lúc nãy Phó Dư Hạc đánh rơi trên mặt đất lăn đi, tiếng thở gấp gáp dường như được phóng đại lên mấy lần bên tai.
Sau một khoảng thời gian không xác định, phần lớn áo choàng tắm của Phó Dư Hạc đã bị xé toạc, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trên lầu.
"Anh!?" Phó Trừng gọi.
Giống như bị dội một gáo nước lạnh, lửa bị nước lạnh dập tắt một chút, hai người đồng thời dừng động tác.
Ở cầu thang tầng hai, Phó Trừng đứng trên cầu thang nhìn xuống, cậu nhìn thấy dải ngân hà chảy trên tường và nghe thấy tiếng động, nhưng lại không thấy anh trai mình ở đâu.
"Anh ở dưới đó à?" cậu hỏi.
Phó Dư Hạc đột nhiên thanh tỉnh lại đẩy Thẩm Dịch ra, anh kéo áo choàng tắm lên vịn vào ghế sô pha đứng dậy.
"Làm sao vậy?" Thanh âm so trước kia khàn khàn vài độ, còn xen lẫn dục vọng.
Phó Trừng không nghe thấy, "Đừng ngủ trên ghế sofa, anh dễ bị cảm lạnh, giọng nói của anh lại bị khàn."
Phó Dư Hạc: "... Ừm."
Anh bịt miệng Thẩm Dịch để giữ hắn khỏi phát ra âm thanh.
Thẩm Dịch nằm trên mặt đất, vừa rồi hắn không cảm thấy nhưng bây giờ lại cảm thấy sàn nhà có chút lạnh, hắn chớp mắt phun toàn bộ hơi thở vào lòng bàn tay của Phó Dư Hạc, trong đáy mắt vẫn còn ngọn lửa, hắn nhìn Phó Dư Hạc một cách thành khẩn, không có giãy giụa, chỉ nghiêng đầu.
Phó Dư Hạc hỏi Phó Trừng cậu đang làm gì ở đây, Phó Trừng nói cậu nghe thấy tiếng động ở tầng dưới nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, khi Phó Dư Hạc thả lỏng cảnh giác Thẩm Dịch đột nhiên hất tay anh ra và gọi lớn "Phó Trừng".
"Hả?" Phó Trừng từ trên lầu ló đầu ra, "Thẩm Dịch, cậu còn ở đây à?"
Mặc dù Phó Dư Hạc nhanh chóng bịt miệng Thẩm Dịch lại, nhưng vô dụng, anh bịt miệng Thẩm Dịch lại vẻ mặt bình tĩnh, Thẩm Dịch cảm thấy rằng anh đã mất một vài giây không biết phải làm gì, điều này rất hiếm.
Thẩm Dịch: "Anh không nói thẳng, em làm sao biết được."
Vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt liếc sang một bên, bộ dạng như heo chết không sợ nước sôi.
Phó Dư Hạc: "..."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thẩm Dịch cười tủm tỉm nói: "Giữ bí mật cũng được, nhưng phải đánh đổi bằng điều kiện, dù sao trước đây em đã giữ bí mật cho anh rất nhiều lần, cho nên làm một yêu cầu cũng không quá đáng đi."
Phó Dư Hạc giật giật khóe miệng: "Cậu muốn tôi nói với Phó Trừng rằng cậu nửa đêm không ngủ quyến rũ tôi..."
"Cậu ấy sẽ không tin anh." Thẩm Dịch thẳng thừng nói, sau đó nói ra kịch bản vừa nghĩ ra với một nụ cười xấu xa, " Sau khi anh uống rượu, nhất thời hồ đồ, nhầm em với người khác, đè em xuống đất và cưỡng bức em, em thật đáng thương à, em chỉ đến để đưa cho anh một món quà thôi mà..."
"Anh ơi, anh có khó chịu không? Thẩm Dịch?" Phó Trừng ở đằng kia đi xuống tầng một.
Nếu không phải sô pha che lại, tư thế tuyệt vời của hai người sẽ hoàn toàn phơi bày trước mắt Phó Trừng.
Anh buông Thẩm Dịch ra, đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh anh, không có sự kiềm chế, Thẩm Dịch từ từ ngồi dậy, hắn co một chân duỗi thẳng người chỉnh lại áo thun, tùy tiện đặt một tay lên sô pha, nghiêng đầu nhìn Phó Trừng.
"Hai người làm gì ở đây vậy?" Phó Trừng hỏi, "Vừa rồi sao lại phớt lờ em?"
"Vừa rồi..." Giọng điệu của Thẩm Dịch đầy ẩn ý, hắn liếc nhìn Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc ngước mắt lên nhìn hắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt anh vẫn nhạt nhòa, giống như một con ngựa hoang chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến người ta muốn chinh phục.
"Đang ngắm những vì sao." Thẩm Dịch chỉ vào tường, "Tôi tặng quà sinh nhật cho anh Phó."
Ánh sáng mờ ảo, mặc dù có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, nhưng những chi tiết như môi sưng đỏ thì không được như vậy, vì vậy Thẩm Dịch Không sợ Phó Trừng nhìn thấy nó.
"Vậy... Vì sao nơi này lại biến thành như vậy?" Phó Trừng nhìn đống hỗn độn hỏi, dừng hai giây nói: "Hai người đánh nhau sao?" Vài cái gối lăn trên mặt đất, bàn trà không đúng vị trí khăn giấy trên bàn rơi xuống sàn lộn xộn.
"A..." Thẩm Dịch nói: "Anh của câụ uống nhiều quá bị ngã."
Phó Trừng lập tức gạt đi nghi vấn của mình, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh không sao chứ? Anh ngã ở đâu vậy? Có cần đi bệnh viện khám?"
Phó Dư Hạc bị ép té ngã: "... Không sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT