Phù Lệ kinh hãi quay đầu lại, quả nhiên thấy phía sau cách đó không xa, một bóng dáng áo trắng chậm rãi đi đến.

Gương mặt kia, Phù Lệ không có khả năng nhận sai.

Hắn ta nắm chặt quạt xếp, cố gắng cười nói: “Cơ huynh, đã lâu không thấy.”

Người tới không để ý đến hắn ta, mà ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi ở trên cây.

“Sư muội.” Chàng gọi, không lời dư thừa.

Giang Ngư đỡ một nhánh cây, cười tủm tỉm nói: “Vẫn giải quyết xong phiền toái trước mắt đi, Cơ sư huynh.”

Nàng nhìn Cơ Trường Linh theo lời dời đi ánh mắt, bàn tay nắm chặt nhánh cây chậm rãi buông ra, lặng yên thở ra một hơi.

Có… có chút căng thẳng.

Phù Lệ thu sự giao lưu qua lại giữa hai người vào đáy mắt, trong lòng âm thầm có so đo.

Hắn ta đã khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Cơ huynh, nhiều năm không thấy, huynh thay đổi thật nhiều so với trước đây.”

Cơ Trường Linh liếc hắn ta một cái, chậm rãi nói: “Các hạ là?”

Giang Ngư ngồi ở trên cây vội vàng che miệng lại, phòng ngừa mình cười thành tiếng.

Không hổ là Cơ sư huynh, lời này có tính vũ nhục cực mạnh.

Đối với giao nhân vừa thấy đã biết rất tự cho mình siêu phàm mà nói, đối thủ kình địch, thậm chí đến tên của hắn ta đều không nhớ được, sợ là còn làm hắn ta khó chịu hơn là bị đánh một trận.

Quả nhiên, sắc mặt Phù Lệ hoàn toàn âm trầm: “Cơ Thanh Huyền, ngươi có ý gì?”

Cơ Trường Linh nhíu mày nhìn hắn ta: “Ngươi muốn đánh nhau?”

Chàng nhàn nhạt nói: “Hôm nay không tiện. Nếu ngươi muốn luận bàn với ta, làm theo quy củ đưa bái thiếp lên.”

Phù Lệ cắn răng: “Hay! Hay lắm.”

Giang Ngư vốn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh nghiêm trọng gì, lại thấy người này lưu lại một tiếng hừ lạnh, chớp mắt biến mất tại chỗ.

Giang Ngư:???

“Hắn ta đánh không lại chủ nhân, nói không nổi, thể diện bên ngoài cũng không có.” Đan Lân biết nàng suy nghĩ gì, giải thích.

Nam nhân mới hai câu đã dọa đối thủ chạy mất, lại lần nữa ngửa đầu nhìn về phía nàng.

Giang Ngư bỗng nhiên cảm thấy ngồi không quá thoải mái, nàng từ trên cây nhảy xuống, nặn ra một nụ cười, chào hỏi Cơ Trường Linh: “Cơ sư huynh... Ừm, Cơ tiền bối.”

Cơ Trường Linh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, thở dài một hơi: “Sư muội sớm biết rồi?”

Giang Ngư vội vàng lắc đầu: “Không có. Chỉ là trong lòng có phán đoán.”

Cơ Trường Linh và Đan Lân ở trước mặt nàng, thực sự không có lòng giấu giếm thân phận, có mấy lần chỉ kém không lộ ngay trước mặt.

Nói xong câu đó, hai người lập tức rơi vào trầm mặc.

Đan Lân muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn hai người, quyết định vẫn nên ngậm miệng.

Giang Ngư cúi đầu đếm hạt cát dưới chân, đếm lúc lâu, không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu, lọt vào bên trong một đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh.

Rồi sau đó, đôi mắt cong cong này, lộ ra ý cười nhẹ nhàng quen thuộc: “Ta đang nghĩ nếu ta không nói lời nào, có phải muội sẽ đếm hạt cát cả đêm không.”

Là Cơ sư huynh quen thuộc.

Không biết sao trái tim nhấc lên của Giang Ngư lại rơi xuống đất, cũng theo bản năng lộ ra nụ cười: “Ta chỉ thật sự không biết nói gì.”

Nàng nói lời này, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, thấy những đệ tử Thái Hư cách đó không xa, hỏi: “Ta thấy dường như rất nhiều người đều đang tìm huynh. Huynh hiện thân như vậy, không sợ chọc phiền toái à?”

“Vẫn sẽ bị người ta biết đến thôi.” Cơ Trường Linh nói: “Một người gặp được ta, ngày mai, tất cả những người nên biết đều sẽ biết.”

Về phần các đệ tử trẻ Thái Hư canh giữ ở nơi đó, Cơ Trường Linh không muốn bị bọn họ nhìn thấy, bọn họ sẽ không có khả năng phát hiện ra chàng.

“Chuyện này cũng không quan trọng.” Cơ Trường Linh nói: “Trước mắt có chuyện quan trọng hơn.”

Giang Ngư:?

“Đi với ta một chút nhé, sư muội.”

Chàng đi dọc theo bờ biển về phía trước, Giang Ngư theo bản năng đuổi kịp bước chân chàng.

Đan Lân nghiêng đầu đánh giá hai người, ngẫm nghĩ rồi rất tự giác bò lên trên cây, ngồi xuống vị trí Giang Ngư vừa ngồi. Tiểu Ngư nói xem người tiên môn khác lại đây rất thú vị, cô bé cũng muốn xem thú vị thế nào.

Giang Ngư xem Cơ Trường Linh đi qua bờ cát, không biết thế nào, lại nhớ tới ngày tuyết ở Linh Thảo Viên kia.

Cơ sư huynh không để lại chút dấu chân nào ở trên tuyết, ở trên bờ cát càng sẽ không để lại dấu vết.

Nàng lại khác. Cho dù trở thành tu sĩ lâu như vậy, cũng sẽ dùng linh lực, ở trên những việc nhỏ này nàng lại giống phàm nhân.

Nàng quay đầu lại, trên bờ cát vàng, một chuỗi dấu chân chỉnh tề.

Cũng không biết bị chạm vào dây thần kinh đa sầu đa cảm nào, nàng bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, khẽ thở dài một hơi.

Cơ Trường Linh quay đầu lại, nhìn nàng, lại theo ánh mắt nàng, nhìn về phía một chuỗi dấu chân chỉnh tề kia.

Chàng cúi đầu, nhìn về phía dưới chân mình, tản đi linh lực quanh thân, nhận thấy được dưới chân hơi lún xuống, một dấu chân lớn hơn dấu chân của Giang Ngư dừng ở trên bờ cát.

Giang Ngư mới lạ nhìn về phía dấu chân kia, lại nghi hoặc nhìn chàng.

Nàng nghe Cơ Trường Linh hỏi: “Sư muội, muội không có gì muốn hỏi ta à?”

Giang Ngư chần chờ trong chốc lát, thành thật trả lời: “Hình như có, lại hình như không có. Suy nghĩ của ta hỗn loạn, không biết hỏi từ đâu.”

“Nếu muội từng suy đoán thân phận ta, vì sao chưa bao giờ đề cập đến?”

Cùng loại vấn đề, Đan Lân cũng từng hỏi nàng.

Cơ Trường Linh không phải muốn có được câu trả lời của nàng, hoặc là nói chàng biết vì sao Giang Ngư không đề cập tới.

Chàng nhìn cô nương trẻ trung nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi trước mặt, đáy mắt mang theo sự dịu dàng mà người khác chưa từng nhìn thấy: “Ta có thể tự mình đa tình cho rằng, sư muội không muốn mất đi Cơ Trường Linh không?”

Giang Ngư bị hoảng sợ.

Nàng trợn tròn mắt, nhìn người trước mặt như gặp quỷ.

Giọng điệu trong câu nói kia không nặng, lại không biết vì sao như là một cái búa lớn, đánh thật mạnh vào đáy lòng nàng; lại như tiếng chuông ở tháp cổ vang lên, rung đến đầu óc nàng phát ngốc.

Nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh.

Đối phương rất có kiên nhẫn chờ nàng hoàn hồn, qua một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Sư muội, thở đi.”

Giang Ngư mới phát hiện dưới sự căng thẳng, thế mà nàng vẫn luôn nín thở. Tuy rằng tu sĩ có thể nín thở thời gian dài, nhưng loại mùi vị này cũng không dễ chịu.

Hít vào một luồng không khí mới mẻ, đầu óc cũng như trở nên tỉnh táo hơn.

“Cơ sư huynh.” Giờ phút này trong đầu nàng có bao nhiêu hỗn loạn chỉ có mình nàng biết, trên mặt cố gắng bình tĩnh: “Vậy hiện tại huynh là Cơ Trường Linh hay là Cơ Thanh Huyền đây?”

“Ta vẫn luôn là Cơ Thanh Huyền.” Nàng nghe được người trước mắt nói.

Giang Ngư không biết trong lòng mình có cảm giác gì, vừa muốn kéo suy nghĩ tản mạn về lại nghe được nửa câu còn lại: “... Cũng vẫn luôn là Cơ Trường Linh.”

“Cha mẹ thay ta đặt tên Trường Linh, sư môn ban ta cái tên Thanh Huyền.”

“Ta vẫn luôn là ta.”

Chàng không nói nữa như là đang đợi nàng nói gì đó.

Ta phải nói gì đây? Giang Ngư cảm thấy sợi dây trong đầu đang kéo căng ra, lại cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh, chậm rãi nói: “Trời tối rồi.”

Cơ Trường Linh ngẩn ra.

Giang Ngư như đột nhiên tìm về được đầu óc và năng lực nói chuyện, vội nói: “Hôm nay ta còn chưa ăn cơm chiều, ta phải đi về nấu cơm!”

“Không sai.” Nàng nói chắc chắn, trên mặt lộ ra ý cười thong dong ngày xưa thường thấy: “Cơ sư huynh, ta phải đi về nấu cơm.”

“Hẹn gặp lại!”

Cơ Trường Linh nhìn nàng nhẹ nhàng nện bước trở về, ban đầu còn có thể cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó càng lúc càng nhanh, cho đến chạy bước nhỏ.

Rất nhanh, nàng đã biến mất ở trong tầm mắt chàng.

Một lúc lâu sau, Đan Lân lại đây.

Thấy chàng đứng một mình ở chỗ này, kỳ quái nói: “Tiểu Ngư đâu?”

Cơ Trường Linh như gặp được chuyện gì cực thú vị, giọng điệu sung sướng: “Nàng về nhà làm cơm chiều rồi.”

Trên đầu tiểu cô nương nhảy ra một dấu chấm hỏi thật lớn.

Cơ Trường Linh lại không có bất kỳ ý định giải thích gì, nói: “Đi thôi. Đêm nay có lẽ sẽ đông vui lắm đây.”

Âm thanh một lớn một nhỏ dần dần biến mất ở trong không khí, chỉ dư lại một chuỗi dấu chân chỉnh tề, dưới thủy triều xanh thẳm cọ rửa thật lâu không tiêu tan.

Giang Ngư nói trở về nấu cơm, một chút cũng không qua loa.

Phòng bếp mang đến có tác dụng, trên đường về nhà, nàng thuận tay bắt hai con cá, một ít sò hến có thể ăn, cùng một con mực cực kỳ xinh đẹp.

Giang Ngư xử lý xong chúng nó, dùng đồ tự chế ướp để nướng BBQ. Lúc chờ ướp, nàng dùng linh lực quét tước nhà ở một lần, lại đi nhìn con cá nhỏ mà Đan Lân đưa cho mình. Thân thể con cá kia bảy màu, phun ra bong bóng cũng là bảy màu, cực kỳ xinh đẹp.

Sau khi ướp xong nguyên liệu nấu ăn, Hàn Lộ cũng tỉnh. Thỏ lớn chăm chỉ xung phong nhận việc giúp Giang Ngư cùng nướng cá, Tiểu Hoa Linh cũng bay lên bay xuống giúp việc.

Hương vị hải sản Thái Hư Tiên Tông cực kỳ tươi ngon, hoàn toàn không phụ lòng chờ mong trước đó của Giang Ngư.

Ăn xong cơm chiều, Giang Ngư thao tác linh lực, rửa phòng bếp và viện đến sạch sẽ, lại bắt đầu dùng thuật điều khiển nước, tưới nước cho nhóm thực vật trong viện.

Tiểu Hoa Linh ngồi ở trên vai Văn Thú, một lớn một nhỏ, lén lút kề tai nói nhỏ.

Hàn Lộ nhỏ giọng hỏi: “Ban ngày lúc ta ngủ đã xảy ra chuyện gì à? Sao ta cảm thấy thoạt nhìn Tiểu Ngư là lạ.”

Tiểu Hoa Linh vẫn luôn đi theo Giang Ngư, cô bé cố gắng ngẫm nghĩ, mềm mại nói: “Không có! Ta vẫn luôn ở cạnh Tiểu Ngư.”

Một con Tiểu Hoa Linh mới sinh ra không lâu, thần trí giống như đứa bé, không có khả năng nhận thức Cơ Thanh Huyền, cô bé cũng không hiểu cuộc nói chuyện của những người trưởng thành.

Hai con linh thú cũng chỉ có thể nhìn Giang Ngư quét tước toàn bộ nhà ở một vòng, như hận không thể đào sâu tòa phòng này xuống ba tấc đất.

Đương nhiên nàng không có khả năng làm như vậy, tu sĩ làm việc cũng thật sự quá đơn giản, rất nhanh nàng đã không thể không rảnh rỗi.

Mà chỉ cần vừa rảnh rỗi, cuộc nói chuyện với Cơ Trường Linh sẽ không chịu khống chế mà quanh quẩn ở trong đầu nàng.

Giang Ngư: “...”

Không thể lảng tránh.

Nàng dứt khoát móc ra sofa đám mây, nằm lên, bắt đầu suy tư rốt cuộc Cơ Trường Linh có ý gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play