Canh thịt viên rau xanh này nghe tên đã cũng đủ mê người, không nghĩ tới thật sự ăn vào trong miệng, còn có niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa.
Tạ Nguyên là người đầu tiên cướp được bát canh, một ngụm canh đi xuống, hắn kinh dị nói: “Canh này...”
Hắn còn chưa dứt lời, lại cẩn thận uống một ngụm, mới dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Ngư: “Ngư sư muội, sao muội có thể phát huy dược hiệu của Hồi Xuân Thảo ở một chén canh đến hoàn mỹ thế này?”
Từ Mộng và Chu Tập đều là đệ tử Dược Phong cũng phát hiện trọng điểm: “Uống xong một bát canh này, thế mà hiệu quả còn tốt hơn ăn một lọ Hồi Xuân Đan!”
Tỷ đệ Vu gia không nói gì chỉ vùi đầu ăn hết, thò đầu lại gần xem trong nồi còn dư lại gì không.
Thấy bên trong quả thực không còn gì cả, Vu Phiến mới lưu luyến buông bát, thở dài một hơi: “Hóa ra không phải ta không có dục vọng ăn uống, chỉ là không được ăn đồ ngon chân chính thôi.”
Tuy rằng mỗi lần nấu ăn đều sẽ được khen, nhưng nghe loại lời này, trong lòng Giang Ngư vẫn cực kỳ vui vẻ.
Nàng cười tủm tỉm nhận lời ca ngợi, cười nói: “Các ngươi thích là được.”
Hỏa Vinh Trưởng lão ăn xong bữa ăn báo đáp lại lần nữa phất tay đuổi người: “Nếu các ngươi đã lấy được đồ của lão phu thì đừng ở chỗ này trì hoãn thời gian nữa.”
Có lẽ là cắn người miệng mềm, ông ám chỉ: “Đoạn đường này, các ngươi cố gắng nhiều lên, đi nhiều nơi một chút.”
Trừ Tạ Nguyên, những người khác nghe câu nói này, đều là ánh mắt sáng ngời, đồng thời hành lễ với Hỏa Vinh Trưởng lão: “Đa tạ tiền bối!”
Tạ Nguyên chả hiểu ra sao, nhưng hắn có ưu điểm lớn nhất chính là trong lòng rất hiểu về đầu óc của mình. Dù sao sư đệ sư muội thông tuệ, hắn không rõ cũng không sao, đi theo bọn họ là được.
Hắn bèn cũng thành thật hành lễ với Hỏa Vinh Trưởng lão.
Chờ đến khi rời khỏi nơi này, Tạ Nguyên mới hỏi Từ Mộng, mới vừa các nàng hiểu huyền cơ gì.
Từ Mộng cũng đã quen với tính cách của vị sư huynh này, kiên nhẫn giải thích: “Tiền bối nói câu kia, là đang nói cho chúng ta, bên trong Bạch Ngọc tiên cung sợ là còn có rất nhiều chỗ giống như của ông ấy.”
Tỷ đệ Vu Phiến cũng gật đầu: “Đây sợ là tiền bối tông môn cho thêm chúng ta một lần cơ duyên.”
Đan Lân lặng lẽ truyền âm cho Giang Ngư: “Ngoài Tạ Nguyên kia hơi ngốc ra, đồng bạn này của ngươi, đầu óc còn dùng khá tốt.”
Trong lòng Giang Ngư tò mò: “Thật sự tông môn mở cửa sau à?”
Đan Lân ngẫm nghĩ: “Cũng không coi là vậy. Các ngươi có thể lấy được đồ ở Bạch Ngọc tiên cung, tông môn vốn có thể trực tiếp ban cho, không ai có thể xen vào.”
Thái Thanh làm như vậy, ít nhiều cũng có ý rèn luyện đệ tử.
Vận may của Giang Ngư hẳn là đã dùng hết ở thành con rối và chỗ Hỏa Vinh Trưởng lão rồi.
Mấy ngày sau đó, bọn họ lại lục tục đi mấy chỗ, bọn Tạ Nguyên Vu Dược được cơ duyên thích hợp với mình, Giang Ngư... thấy được rất nhiều phong cảnh tráng lệ.
Rốt cuộc nàng đã hiểu vì sao Đan Lân nói, Bạch Ngọc tiên cung không đơn giản hơn xa nhìn từ bên ngoài, là có ý gì.
Mỗi một tòa cung thất, đi vào đều là một thế giới được sáng lập thêm vào.
Đan Lân nói, Bạch Ngọc tiên cung hiện giờ có 988 tòa cung thất, nói cách khác tòa tiên cung di động này cất giấu hơn 900 “bí cảnh” cũng không quá.
Đám người Giang Ngư cũng sẽ ngẫu nhiên gặp được các đệ tử khác hưng phấn tới ngắm cảnh. Nàng biết Cơ Linh Tuyết cũng ở Bạch Ngọc tiên cung, nhưng đã nhiều ngày qua nàng vẫn chưa từng gặp.
Chớp mắt đã qua đi tám ngày.
Giang Ngư phát hiện khí thế mọi người bên cạnh đều thay đổi, một đám hai mắt tỏa sáng, trong căng thẳng mang theo chờ mong và hưng phấn.
Chử Linh Hương ở cùng viện với nàng thường thường lấy ra linh kiếm của mình chà lau một phen. Mỗi ngày buổi sáng, chỉ cần Giang Ngư vừa tỉnh là có thể nhìn thấy nàng ấy luyện kiếm ở trong sân.
Hai ngày cuối cùng, ngoài Giang Ngư ra thì chẳng còn ai có ý muốn ra cửa.
Giang Ngư bèn dùng linh thảo có hiệu quả thanh tâm ngưng thần, làm một bàn đồ ngon cho Chử Linh Hương.
Một ngày cuối cùng.
Các đệ tử đều ăn mặc đến cực kỳ chú ý. Đệ tử ngày thường có hoạt bát, đều có vẻ mặt nghiêm túc cụp mi, khí chất quanh thân thanh tao chính trực, liếc mắt nhìn sang cực kỳ có thể dọa người.
Giang Ngư còn gặp được hai gương mặt rất quen. Đúng là hai vị sư huynh lớn tiếng rao bán bản đồ Bạch Ngọc tiên cung ở trên quảng trường vào ngày thứ nhất.
Đương nhiên giờ phút này vạt áo bọn họ bay bay, ngọc thụ lâm phong, giả bộ thật sự có khí chất đệ tử đại tông môn.
Phong cảnh phía dưới, đã thay đổi vào buổi đêm hôm đó.
Thứ cảm nhận được đầu tiên chính là gió, gió thổi đến trên mặt mang theo vị tanh mặn.
Tinh thần Giang Ngư chấn động, biết đây là đã đến bờ biển.
Lúc này là ban đêm, Hàn Lộ từ túi linh thú ra. Nàng bèn dẫn thỏ lớn phát sáng ra bên ngoài quảng trường.
Nàng thấy được cảnh tượng phía trước. Ánh trăng treo cao trên trời, ánh trăng lành lạnh chiếu vào mặt biển xanh thẳm, u ám mỹ lệ nói không nên lời.
Hiện tại không phải chỉ có mình nàng đi vào quảng trường. Nhưng Giang Ngư tuyệt đối là người chói mắt nhất trên quảng trường. Dẫu sao một con thỏ lớn như vậy phát ra ánh sáng như bóng đèn còn đang ở bên cạnh nàng đó.
Có đệ tử Linh Thú Phong tưởng đồng môn, tiến lên chào hỏi, biết được Giang Ngư là Dược Phong, không khỏi nhảy ra dấu chấm hỏi trên đầu.
“Vậy Văn Thú này là?”
Giọng điệu Giang Ngư kiêu ngạo: “Là bạn nhà ta.”
Tu sĩ nuôi linh thú cũng không hiếm thấy, nhưng rất ít có người chuyên môn nuôi Văn Thú. Tuy rằng chúng nó rất đáng yêu, nhưng mà ban ngày không thể ra cửa, sức chiến đấu không mạnh, cũng không có thêm năng lực tầm bảo gì đó. Chỉ đáng yêu, ở Tu Tiên Giới không đủ.
Trước mắt, cảnh vầng trăng trên biển thật sự mỹ lệ, Giang Ngư cũng lấy sofa đám mây không rời khỏi người mình ra. Thỏ lớn dựa vào sofa, nàng dựa vào thỏ lớn.
Gió biển thổi, nhìn cảnh biển, không khỏi quá thoải mái.
Có mấy tu sĩ định rời đi, thấy nàng làm vậy, có lẽ cảm thấy thoạt nhìn rất thoải mái, thế mà cũng móc sofa từ túi trữ vật ra, học dáng vẻ nàng ngồi xuống.
Thậm chí còn bắt chuyện với nàng:
“Tại hạ Đông Sư Vân Khí Phong, sư muội là đệ tử phong nào?”
Giang Ngư đã có thể mắt không chớp nói mình là người Dược Phong.
Vừa nghe là Dược Phong, giọng điệu người kia lại càng nhiệt tình thêm. Bởi vì Tu Tiên Giới công nhận, Đan tu và Y tu của Dược Phong đều rất có tiền, không thể đắc tội.
“Sofa đám mây này của sư muội làm từ chất liệu gì? Thoạt nhìn rất thoải mái.”
“Văn Thú này thật đáng yêu. Đáng tiếc hàng năm ta rèn luyện bên ngoài, nếu nuôi một con như này, thật sự không có sức chăm sóc.” Nói lời này, là một nữ tu Vạn Tượng Phong.
“...”
Một hàng người ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm thật sự bắt mắt, Cơ Linh Tuyết từ xa xa đã thấy được.
Một nữ đệ tử đi theo bên cạnh nàng tò mò nhìn sang bên kia, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Kia không phải Giang Ngư à? Sao nàng ta lại ở chỗ này?”
Trước đó dù sao Giang Ngư cũng là đệ tử Kiếm Phong, tuy rằng không nổi tiếng nhưng luôn có một vài đồng môn nhận ra nàng. Mà nữ đệ tử nói chuyện tên Minh Đại, chơi với Cơ Linh Tuyết, tất nhiên rất quen thuộc dáng vẻ của nàng.
Cơ Linh Tuyết nhíu mày, giữ chặt người muốn đi qua, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng ấy có thể tới, nhất định là ý của tông môn.”
Minh Đại khó chịu: “Nhưng mà...”
Cơ Linh Tuyết nói: “Chuyện của ta và nàng ấy đã sớm qua rồi. Nàng ấy có thể lấy được suất đại bỉ tiên môn, là bản lĩnh của chính nàng ấy.”
Minh Đại ngẫm lại, cũng đúng.
Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn hơi khó chịu, hơn nữa cũng rất tò mò Giang Ngư làm thế nào có thể đến. Dù sao, ngày đó Kim Đan của Giang Ngư bị vỡ vụn, là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Nàng ta quan sát trong chốc lát, thấy trong số người nói chuyện phiếm có người rời đi thì lặng lẽ đi theo.
“Vị sư huynh này.” Minh Đại cản đường đối phương.
Người này đúng là đệ tử Khí Phong vừa rồi tự xưng Đông Sư Vân.
Minh Đại tùy ý nói: “Vị sư tỷ vừa rồi nói chuyện với huynh, có địa vị gì thế?”
Đông Sư Vân nghi hoặc: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Thấy hắn có chút phòng bị, Minh Đại lấy ra lời đã chuẩn bị, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ta thấy thỏ lớn bên cạnh nàng cực kỳ đáng yêu, rất muốn sờ. Nhưng mà không biết tính tình vị sư tỷ này có dễ nói chuyện không.”
“Hóa ra là việc nhỏ này.” Đông Sư Vân cười ha ha: “Ngươi không cần lo lắng, đó là Ngư Giang sư muội ở Dược Phong, tính cách rất hiền hoà. Nếu ngươi thích, cứ việc thoải mái hào phóng đi sang nói với nàng là được.”
“Dược Phong... Ngư Giang?”
Minh Đại cảm ơn đối phương rồi nói tin tức mình nghe được cho Cơ Linh Tuyết, nghi hoặc: “Không phải nàng ở Linh Thảo Viên à? Sao lại thành đệ tử Dược Phong?”
Thậm chí đến cả tên đều thay đổi. .
Đam Mỹ HayCơ Linh Tuyết nhớ tới Cơ Trường Linh, trong nháy mắt trong đầu nghĩ tới, có phải chàng ở trong đó ra sức hỗ trợ không.
Nhưng nàng lập tức loại bỏ suy nghĩ này. Suy đoán như vậy, cho dù là với Cơ Trường Linh hay là Giang Ngư, đều là một loại vũ nhục.
Nàng liếc về phía xa xa kia, thấy Giang Ngư nhàn nhã nằm ở trên sofa, hiển nhiên cực kỳ thích ý.
Nói vậy Giang Ngư cũng không muốn nhìn thấy nàng. Trong lòng nàng nghĩ vậy, xoay người nói: “Trở về đi.”
Bởi vì bóng đêm quá đẹp, Giang Ngư ngồi mãi đến tận khuya.
Ngày mai đã đến Thái Hư Tiên Tông, không ít đệ tử đều lựa chọn trở lại trong tiểu viện, minh tưởng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Xung quanh lập tức quạnh quẽ.
Trăng sáng cách đến cực gần, giống như giơ tay lên là lấy được, ở một tòa tiên cung xa hoa lộng lẫy lành lạnh, bên người còn có một con thỏ lớn.
Giang Ngư không kiềm được cười nói: “Giờ phút này, sao ta lại giống Hằng Nga tiên tử bản sơn trại nhỉ?”
“Hằng Nga tiên tử là ai?”
Giang Ngư cười quay đầu lại, cực kỳ vui sướng: “Cơ sư huynh, sao huynh lại tới đây.”
Từ lúc lên Bạch Ngọc tiên cung, nàng chưa từng gặp Cơ Trường Linh. Nếu không phải hạc trắng gần như ngày ngày lại tìm nàng, nàng đều sắp hoài nghi có phải Cơ Trường Linh căn bản không đến không.
Cơ Trường Linh nói: “Sư muội nhìn thấy ta, rất vui vẻ à?”
“Đương nhiên vui vẻ.” Giang Ngư tự nhiên nói: “Mấy ngày không gặp, thật là nhớ.”
Cơ Trường Linh im lặng: “Sau này, muội đừng nói như thế.”
Giang Ngư ngạc nhiên nói: “Đừng nói thế nào cơ?”
Cơ Trường Linh nhìn nàng: “Loại từ như “nhớ” này dễ gây hiểu lầm.”
Hóa ra Cơ sư huynh đang nói cái này. Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra. Nàng nghĩ thầm không hổ là Cơ sư huynh, còn nói chàng không nuôi mình như trẻ con, nghe cái giọng điệu dạy dỗ này xem.
Nhưng Giang Ngư phân rõ tốt xấu, biết chàng muốn tốt cho mình, bèn nghiêm trang gật đầu: “Ta đã biết về sau ta nhất định chú ý.”
Cũng không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy mình trả lời như vậy, hình như Cơ sư huynh cũng không quá vui.
Giang Ngư nghi hoặc nhìn chàng trai trầm mặc ít lời trước mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ Cơ sư huynh cũng đang căng thẳng vì ngày mai vào Thái Thanh?
Nếu căng thẳng, dẫn tới càng thêm trầm mặc so với bình thường, thì cũng dễ hiểu.
Qua lúc lâu, Cơ Trường Linh mới lại hỏi: “Sư muội còn chưa nói cho ta, Hằng Nga tiên tử là người phương nào?”
“Hằng Nga tiên tử á.” Ánh mắt Giang Ngư nhìn vầng trăng sáng kia, ánh mắt hơi lộ ra chút hoài niệm: “Không phải nhân vật có thật. Là trong câu chuyện ta được nghe khi còn nhỏ. Nàng là một vị nữ thần lẻ loi một mình sống ở trên mặt trăng, bên cạnh chỉ có một con thỏ ngọc làm bạn.”
“Vậy sư muội không giống nàng chút nào.”
Cơ Trường Linh nhìn nàng, có lẽ là ánh trăng quá đẹp nên Giang Ngư lại nhìn ra vài phần dịu dàng từ đôi mắt xinh đẹp kia.
“Sư muội sẽ không cô đơn, sẽ không chỉ có một mình.”
“Sẽ có rất nhiều người thích muội, linh thú thích muội, vẫn luôn ở bên muội.”