Từ khi nghe được những lời này, Giang Ngư hơi thất thần.
“Sư tỷ?” Chử Linh Hương duỗi tay quơ quơ ở trước mắt nàng: “Sao lại thất thần thế?”
Giang Ngư lấy lại tinh thần, nói: “Tỷ chỉ suy nghĩ về Thái Thanh Tiên Tông chúng ta.”
Chử Linh Hương ngạc nhiên hỏi: “Nghĩ gì cơ?”
“Chỉ cảm thấy tông môn thật tốt.” Một thế giới tu tiên như này, thật tốt.
Chử Linh Hương tán đồng: “Đó là tất nhiên. Muội coi thân phận đệ tử Thái Thanh của mình là vinh quang đấy.”
Nàng ấy nhìn thấy gì đó, ánh mắt sáng lên, kéo Giang Ngư qua đó.
Phía trước là một quán nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, chủ quán là một phụ nhân khoảng 40, chải búi tóc ngay ngắn, tướng mạo ôn hòa, trước sạp có rất nhiều trẻ con vây quanh.
“Bà chủ, cho hai đồ chơi làm bằng đường. Ta muốn tiên nữ!” Chử Linh Hương cao giọng nói rồi quay đầu nhìn Giang Ngư: “Sư tỷ, tỷ muốn cái nào?”
Giang Ngư nhớ tới bé mèo đen nhà mình: “Có thể làm động vật không?”
“Tất nhiên có thể, khách nhân muốn hình dáng gì?”
“Ta muốn một con mèo.”
Chử Linh Hương chăm chú nhìn phụ nhân nhanh nhẹn làm, trên mặt mang theo hồi ức: “Khi còn nhỏ, ta thích nhất đồ chơi làm bằng đường nhà ngươi.”
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn kỹ nàng ấy vài lần, muốn từ trên gương mặt này tìm được dấu vết quen thuộc nhưng lại không có kết quả, chỉ đành cười xin lỗi: “Nhà ta này mở sạp này đã vài đời, rất nhiều người ở thành Tín Nguyên đều ăn đồ chơi làm bằng đường nhà ta mà lớn lên. Theo lý mà nói cô nương đẹp như này, khi còn nhỏ cũng nên là tiên đồng ngọc tuyết linh lung, ta hẳn nên có ấn tượng mới đúng.”
Chử Linh Hương cười phì một tiếng: “Đương nhiên ngươi không nhớ rõ ta rồi. Lúc ta ăn đồ chơi làm bằng đường, có khi ngươi còn chưa sinh ra đấy.”
Phụ nhân “à” một tiếng, lại cẩn thận liếc nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Là mắt ta vụng về, không biết hai vị là tiên nhân.”
Chử Linh Hương nhẹ nhàng nói: “Trên mặt chúng ta cũng không khắc hai chữ tiên nhân mà.”
Nàng hoài niệm: “Thủ pháp của ngươi giống như đúc bà chủ trước kia ta gặp.”
Phụ nhân cũng hơi tò mò, dò hỏi: “Tiên nhân còn nhớ rõ bà chủ ấy dáng vẻ thế nào chứ?”
Chử Linh Hương còn nhớ rất rõ ràng: “Khi đó, bà ấy trẻ hơn ngươi một chút, thích dùng vải bông buộc tóc lên, thường mặc một cái váy màu xanh đậm...”
Phụ nhân nghe vậy thì mỉm cười: “Người tiên nhân gặp hẳn là tổ mẫu của tiểu phụ nhân. À, xong rồi.”
Bà ấy đưa một cái đồ chơi làm bằng đường hình tiên nữ mặc nghê thường năm màu đưa cho Chử Linh Hương, nhìn về phía Giang Ngư: “Vị tiên nhân này thì còn cần chờ thêm một lát.”
Giang Ngư vẫn luôn mỉm cười nghe hai người nói chuyện phiếm, nghe vậy trả lời: “Bà chủ cứ từ từ, ta không vội.”
Phụ nhân tay chân lanh lẹ, thấy hai người các nàng hiền lành, cũng bắt chuyện: “Hai vị tiên nhân đến thành Tín Nguyên dự lễ Tuyết Lan à?”
Chử Linh Hương gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đều là người thành Tín Nguyên, nhưng mà sư tỷ vì vài chuyện ngoài ý muốn mà đã quên chuyện quá khứ, ta đưa tỷ ấy đến xem.”
Đại khái cảm thấy hai người là người một nhà, ánh mắt phụ nhân nhìn Giang Ngư cũng mang theo vẻ thương tiếc: “Tuy rằng tiên nhân có được trường sinh, nhưng cũng phải trải qua nhiều hung hiểm hơn đám dân chúng bình thường chúng ta.”
Một người tu tiên lại bị phàm nhân đồng tình. Đại khái chỉ ở chỗ này mới có thể xuất hiện tình huống ấy.
“Mèo nhỏ xong rồi.” Phụ nhân đưa đồ chơi làm bằng đường cho Giang Ngư.
Giang Ngư đưa tiền cho bà ấy, phụ nhân xua tay không chịu nhận.
“Nếu tổ mẫu còn trên đời, biết trăm năm sau vẫn có người nhớ rõ đồ chơi làm bằng đường của bà, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Phụ nhân nhớ tới trưởng bối đã mất, hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu lại là hân hoan: “Coi như ta thay tổ mẫu mời các ngươi ăn một lần đi.”
“Đa tạ bà chủ.” Hai người Giang Ngư chỉ đành cảm ơn bà ấy.
Hai người đi rồi, Giang Ngư vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt phụ nhân thỉnh thoảng nhìn sang đây.
Chử Linh Hương nhẹ nhàng búng tay, một miếng bạc vụn không tiếng động lọt vào bên trong túi tiền của phụ nhân.
Nàng ấy há miệng cắn rớt búi tóc tiên nữ mỹ lệ, lẩm bẩm nói: “Thật ra bây giờ ăn thì cảm thấy đồ chơi làm bằng đường này chẳng ngon gì mấy, nhưng lúc ở tông môn luôn thèm đến hoảng. Mỗi lần đến đây đều phải mua một cái.”
Giang Ngư học theo nàng ấy, cắn rớt lỗ tai mèo con: “Thật ngọt.”
“Phải không? Bà chủ phúc hậu, dùng đủ đồ.”
Giang Ngư vừa chậm rãi gặm đồ chơi làm bằng đường, ánh mắt nhìn quầy hàng rực rỡ muôn màu hai bên đường.
Hử?
Nàng thấy được một bóng người quen thuộc.
Băng cơ ngọc cốt, áo trắng hơn tuyết, đứng ở trong đám người như tự phát sáng, không phải Cơ Linh Tuyết thì là ai?
Chử Linh Hương thấy nàng dừng bước, nhìn sang theo, kinh ngạc: “Là nàng.”
Không biết Cơ Linh Tuyết đang xem cái gì, hơi cúi đầu nghe chủ quán nói chuyện, trên mặt lộ ra một chút tươi cười cực nhạt.
Băng mỹ nhân nhoẻn miệng cười là động lòng người nhất, ngay cả Giang Ngư đều nhìn đến ngây người một lát.
Chử Linh Hương cũng rất ngạc nhiên: “Muội chưa từng thấy nàng cười với ai.”
Có lẽ là ánh mắt hai người quá lộ liễu, bị Cơ Linh Tuyết nhận thấy được. Nàng liếc sang bên này, nhìn thấy hai người, ý cười mỏng manh nơi khóe miệng nháy mắt biến mất, một lần nữa trở về lạnh như băng.
Chử Linh Hương theo bản năng che ở trước người Giang Ngư, nàng ấy còn nhớ rõ ân oán giữa hai người.
Nhưng mà Cơ Linh Tuyết hiển nhiên không có hứng thú với hai người, nàng nhận đồ gì đó chủ quán đưa sang, xoay người rời đi không quay đầu lại.
Chử Linh Hương nhẹ nhàng thở ra.
Thấy nàng ấy căng thẳng như vậy, Giang Ngư nhớ tới lần trước chạm mặt Cơ Linh Tuyết, không nhịn được nói một lời thay nàng: “Cơ sư muội không phải là người nhỏ mọn. Trước đó tỷ ở tông mông từng gặp nàng, nàng còn ra tay giúp tỷ.”
Chử Linh Hương nghe vậy vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì, nghe Giang Ngư kể lại từ đầu đến cuối thì có chút hổ thẹn: “Là muội lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”
Giang Ngư khoác tay nàng tay: “Không có việc gì, đi nào! Muội là quan tâm tỷ mà.”
Nàng cảm thấy rất hứng thú với một vài món đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ ở thế giới này. Chử Linh Hương đi theo bên người nàng, một đường thấy Giang Ngư mới chỉ nửa canh giờ, đã mua mười mấy thứ. Nàng ấy có lòng muốn khuyên Giang Ngư bình tĩnh một chút nhưng cẩn thận nghĩ lại hiếm khi sư tỷ mới được ra một chuyến nên để mặc sư tỷ vậy.
Nhưng nàng ấy vẫn nhắc nhở: “Đêm nay mới đông vui thật sự, liên tục kéo dài đến cả ngày mai. Ngày mai sẽ có càng nhiều thứ tốt hơn.”
“Như vậy à.” Giang Ngư nhanh nhẹn trả tiền, cầm lấy hai con cá béo điêu khắc bằng gỗ, trong lòng nghĩ có thể đặt ở trong thư phòng. Béo núng nính, nhìn là thấy tâm tình thoải mái.
Nàng nhìn canh giờ, kéo Chử Linh Hương: “Chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm đã.”
“Ăn cơm?” Chử Linh Hương chớp mắt một cái, nhớ tới sư tỷ làm việc và nghỉ ngơi như phàm nhân, gật đầu: “Được.”
Nàng ấy đưa Giang Ngư đến một tửu lầu mở lâu năm ở thành Tín Nguyên.
“Tuy rằng nhà này không phải tửu lầu lớn nhất thành Tín Nguyên nhưng đúng là lâu đời nhất đó.” Chử Linh Hương dẫn Giang Ngư đi vào, bên trong quả nhiên cực kỳ đông vui, buôn bán cực tốt.
Giang Ngư chọn một chỗ ngồi dựa cửa sổ. Tiên môn thanh tịnh, lúc đầu hai người đều không quá quen với không khí đông vui như vậy. Nhưng ngồi một lúc, nghe thực khách ồn ào bên tai, nói một vài chuyện phiếm từ nam chí bắc, cảm giác cũng khá ổn.
Giang Ngư gọi một vài món đặc sắc của quán, tốc độ lên đồ ăn rất nhanh. .
Ngôn Tình HàiMón chính là cơm, hương vị không thể so với linh gạo, nhưng cũng coi như mềm dẻo.
Lại nếm đồ ăn, Giang Ngư biết ngay tại sao tửu lầu này có thể lâu dài không suy. Mấy món đồ ăn đặc sắc hương vị độc đáo, sắc hương vị đều đầy đủ. Giang Ngư thích nhất món vịt om, thậm chí gọi cả tiểu nhị lên, một hơi gọi mười phần chuẩn bị mang về từ từ ăn.
Chử Linh Hương ăn không nhiều lắm, một tay chống cằm nhìn nàng, thấy nàng còn gói đồ mang về, không nhịn được cười nói: “Sư tỷ, bây giờ tỷ càng giống người phàm hơn là tu sĩ.”
“Người phàm gì không tốt.” Giang Ngư uống một ngụm canh thịt viên, giữa mày giãn ra: “Tỷ không có chí hướng lớn gì, cũng không cầu trường sinh, có thể ngày ngày ăn ngon uống tốt như này. Cuộc sống của thần tiên chẳng qua chỉ thế này thôi.”
“Thái Thanh Tiên Tông lại có hạng người không chịu tiến thủ như ngươi.” Một âm thanh ngạo mạn vang lên bên tai nàng: “Thật là mất mặt.”
Giang Ngư:?
Nàng buông cái thìa trong tay, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trên bàn bên cạnh có bốn người ngồi, một cô nương mặc áo tím đẹp đẽ quý giá khí chất kiêu căng, ba người còn lại xem ăn mặc thì như tùy tùng.
Trên người cô nương không hề có tu vi, nhưng ba người đi theo lại đều là tu sĩ Kim Đan.
Giang Ngư: Đã hiểu, thoạt nhìn là con cháu nhà nào đó gia thế phi phàm.
Giang Ngư nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Ui da, phía dưới có người mẹ đang dạy dỗ con mình kìa.”
Dứt lời, nàng nhìn về phía đối diện: “Vị cô nương này, ngươi không đi quản à?”
Vẻ mặt thiếu nữ mờ mịt, cảm thấy không thể hiểu được: “Người ta là mẹ dạy dỗ con mình, liên quan gì đến ta?”
Giang Ngư giật mình nói: “Hóa ra cô nương vẫn có thể tự mình hiểu lấy à?”
Nàng buồn cười nói: “Một khi đã như vậy, ta có tiến thủ hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Bấy giờ thiếu nữ váy tím mới hiểu ra là Giang Ngư đang châm chọc mình.
Nàng ta tức giận vỗ bàn đứng lên, bị người bên cạnh đè tay lại: “Tiểu thư, người tốn bao lâu mới làm phu nhân đồng ý cho đến đây. Đừng gây thêm rắc rối.”
Nguyên nhân đối phương cảnh giác như vậy, vẫn là nhìn ra hai người Giang Ngư đều là tu sĩ cảnh giới bất phàm.
Bọn họ có thể nhìn ra Chử Linh Hương là tu sĩ Kim Đan, trên người Giang Ngư lại như bao một tầng sương mù, không nhìn rõ được.
Loại tình huống này, hoặc là đối phương dùng biện pháp đặc thù che giấu hơi thở, hoặc là cảnh giới cao hơn mình nhiều.
Mặc kệ là loại nào thì ba người đều không muốn tìm phiền toái cho mình.
Huống chi bên hông hai người còn treo lệnh bài đệ tử Thái Thanh Tiên Tông.
Thiếu nữ áo tím vẫn bất mãn, nhưng ba người bên cạnh tuy là tùy tùng, lại không hoàn toàn nghe lệnh nàng ta. Nếu dựa vào chính mình, cho dù miệng lưỡi hay là thực lực, nàng ta còn xa mới có thể là đối thủ của hai người Giang Ngư.
Cuối cùng, nàng ta nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai người, quăng đũa bỏ đi.
Giang Ngư nhíu mày nhìn một bàn lớn đồ ăn gần như chưa động đũa: “Lãng phí đồ ăn, thật đáng xấu hổ.”
Hầu bàn đến dọn dẹp cũng cực kỳ đau lòng: “Đúng vậy, nhiều đồ ăn thế này mà chưa động qua. Thật là tạo nghiệt mà.”
Chử Linh Hương vừa rồi vẫn luôn không hé răng. Mãi đến khi mấy người kia đi rồi, mới giật mình nhìn Giang Ngư: “Sư tỷ, sau khi tỷ mất trí nhớ, tính tình thật sự thay đổi rất nhiều. Trước kia tỷ sẽ không chọc người giận như vậy.”
Trong lòng Giang Ngư giật mình, nửa thật nửa giả nói: “Có khi tỷ thật sự đổi thành người khác rồi thì sao?”
“Vậy không có khả năng.” Chử Linh Hương múc một bát canh cho nàng, thân mật nói: “Sư tỷ chính là sư tỷ của muội, mới không phải là người khác.”
Dùng xong cơm, Giang Ngư gọi hầu bàn sang, hỏi mấy vấn đề.
“Ngài nói chỗ bán lương thực?” Hầu bàn chỉ ra bên ngoài: “Dọc theo phố này đi về phía trước, đến ngã tư thứ hai thì rẽ trái, có nhà Phong Thịnh Lương Hành, bên trong bán đầy đủ các thể loại.”
“Đa tạ.”
Đi ra khỏi tửu lầu, Chử Linh Hương khó hiểu: “Tỷ tìm lương thực làm gì?”
Giang Ngư do dự một lát, vẫn nói thật: “Tỷ chỉ nghĩ, sợ là ở tu luyện tỷ sẽ không có thành tựu gì, nhưng thật ra ở làm ruộng có chút thiên phú.”
“Đều là đệ tử Thái Thanh, mọi người khắc khổ tu hành, phù hộ người phàm. Tỷ không thể thật sự không làm gì được.”
“Tỷ muốn thử nghiên cứu xem một vài loại hạt giống lương thực phàm nhân ăn, xem có thể phát huy bản lĩnh của tỷ, làm người thường ở thế giới này, đều có thể ăn no không.”