Đến Vạn Tượng Phong, quả nhiên Chung Tử Hưng đã chờ đó rồi.
Nhìn thấy Giang Ngư, hắn cười nói: “Ta đã sớm đoán là ngươi sẽ đến mà.”
Mỗi lần vị Giang sư muội này đến lấy đồ, đều là dáng vẻ đầy chờ mong, vội không chờ nổi. Không thể không nói, điều này thật sự có thể làm một vị Luyện Khí sư được thỏa mãn trong lòng.
Giang Ngư vươn tay ra với hắn: “Đó là đương nhiên, ngày nào ta cũng mong ngóng hết.”
Chung Tử Hưng nhanh chóng vứt một vật về phía nàng.
Giang Ngư đón lấy. Chung Tử Hưng bỗng nhiên ồ lên một tiếng, đánh giá nàng: “Giang sư muội, thân thể của ngươi... hình như tốt lên không ít?”
Nàng dùng biện pháp ẩn nấp hơi thở mà Nhan Xán dạy, Chung Tử Hưng không nhận ra nàng đã hoàn toàn khôi phục tu vi, chỉ cảm thấy thân thể nàng có vẻ tốt hơn nhiều rồi.
Giang Ngư cười cười: “Được chút cơ duyên, đúng là tốt hơn trước rất nhiều.”
Chung Tử Hưng: “Chúc mừng.”
Giang Ngư nói lời cảm ơn với hắn rồi vội không chờ nổi mở túi trữ vật ra.
Thảm tuyết trắng xoã tung, dựa theo yêu cầu của nàng, làm thành mười mấy cái gối ôm hình dáng khác nhau, sofa lười giống đám mây...
Giang Ngư thiếu chút nữa trực tiếp nhào lên, thoạt nhìn thật sự quá thoải mái!
Chung Tử Hưng còn dùng pháp thuật sửa lại màu sắc. Ví dụ như thảm, dùng không ít da lông Sí Nhật Diễm Thú, nhưng Chung Tử Hưng nói lấy thẩm mỹ của hắn tuyệt đối không thể chịu đựng trong phòng phủ kín thảm màu đỏ lửa.
Điều làm Giang Ngư bất ngờ chính là món đồ chơi thú cưng và chuông gió.
Bản vẽ mà nàng đưa cho Chung Tử Hưng chỉ là loại nhà cây cho mèo rất thường thấy ở kiếp trước. Nhưng Chung Tử Hưng giao cho nàng thành phẩm, hoàn toàn chính là một tòa lâu đài nhỏ tinh xảo, là một loại có thể được xưng là tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ.
Giá nghỉ chân cho Đan Lân, trên lồng chim màu bạc treo lục lạc và tua rua, quấn quanh hai cành hoa hồng đỏ tươi, sự cao quý mắt thường cũng có thể thấy được.
Chuông gió màu xanh da trời, điểm xuyết trăng sao và cá nhỏ, vảy Thận Thú ẩn ở chính giữa, lờ mờ phát ra ánh sáng. Dựa theo yêu cầu của Giang Ngư, Chung Tử Hưng cố nén đau lòng cũng không làm quá nhiều gia công cho nó.
Nhưng chỉ cần có gió, chuông gió nhẹ nhàng rung rinh, phát ra âm thanh linh hoạt kỳ ảo vui tai, lại có nước biển màu lam như sóng gợn từng vòng lan ra, nhìn kỹ ở giữa ngọn sóng kia mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng sóng biển và cá bơi.
Chung Tử Hưng nói với nàng: “Trên chuông gió có khắc một trận pháp đơn giản, nếu có người tự tiện xông vào nhà ngươi thì sẽ sa vào bên trong ảo cảnh của Thận Thú.”
Trừ những đồ Giang Ngư đặt ra, túi trữ vật còn có thêm một cái áo choàng. Áo choàng là màu đỏ lửa không hề có tạp chất, nhìn kỹ trên đó còn ẩn hiện hoa văn chìm màu bạc, hoa lệ xán lạn, cực kỳ mỹ lệ.
“Đây là?”
Chung Tử Hưng nói: “Tài liệu mà ngươi mang đến dư lại không ít, ta bèn dùng luyện chế ra cái áo choàng này. Ta nhìn dáng vẻ Giang sư muội như sợ lạnh, vừa hay có tác dụng.”
Giang Ngư không ngờ hắn lại quan sát tỉ mỉ như vậy. Trước đó nàng chưa bao giờ chủ động nói cho người khác nghe việc nàng sợ lạnh.
Chung Tử Hưng xua tay: “Nói mấy lời sáo rỗng làm gì! Nếu thật sự cảm ơn ta thì về sau kiếm nhiều linh châu lên rồi đến chỗ ta tiêu.”
Giang Ngư nhớ tới linh điền của mình, lập tức tự tin: “Nhất định!”
*
Giang Ngư gần như là ngâm nga mà về đến Linh Thảo Viên.
Lúc về đến nhà, nàng nhìn thấy Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm Tiểu Hồng, há miệng kêu to meo meo, mà Tiểu Hồng thì nằm một bên chơi cái đuôi của mình, căn bản không để ý đến nó.
Không được đáp lại, Tiểu Hắc thoạt nhìn càng tức giận hơn.
Giang Ngư vui vẻ cười phì một tiếng, nghĩ thầm Tiểu Hắc cũng có một ngày bị trừng trị.
Nàng lớn tiếng nói: “Ta đã về!”
Gần như là cùng lúc, Tiểu Hồng lười biếng nằm rạp trên mặt đất vèo một cái từ trên mặt đất bắn lên vọt vào trong ngực nàng.
Mấy bé tròn nhỏ cũng từ các góc tiểu lâu và linh điền lăn ra, đồng loạt vây quanh ở bên người nàng.
Linh thú của sư tỷ thật dính người! Giang Ngư lại lần nữa hâm mộ Nhan Xán.
Nàng từ túi trữ vật cầm quả cầu lông vừa lấy về ra, ném lên không trung: “Tới chơi đồ chơi mới.”
Quả cầu lông là năm màu, co giãn rất tốt, đối với linh thú cực kỳ có sức hấp dẫn.
Tiểu Hắc bị bản năng thân thể mèo con khống chế căn bản không kìm được, đôi mắt di động theo hướng quả cầu bắn lên.
Ngay cả bọn Tiểu Hồng cũng không nhịn được nhìn theo quả cầu bay lên.
Muốn… Muốn chơi!
Giang Ngư thấy bọn nó không động đậy, nghi hoặc: “Ô? Các ngươi đều không thích à?”
Vừa dứt lời, quả cầu tuyết là đứa đầu tiên không kìm được, vui sướng nhào về phía một quả cầu năm màu. Quả cầu kia được thêm vào trận pháp, linh thú vừa nhào lại là nó tự động nảy đi.
Có thể nói là gậy chọc mèo tự động.
Thấy quả cầu tuyết chơi đến vui vẻ, rốt cuộc mấy linh thú không kìm nén được, cũng nhào lên theo.
Trong viện lập tức ầm ĩ.
Giang Ngư lại đi đến dưới cây đại thụ mình thích nhất, lấy sofa lười mình chờ mong đã lâu ra.
Nhắm hai mắt, thả lỏng thân thể, vui sướng nằm xuống…
Chìm vào trong một đám mây mềm mại.
Giang Ngư thề, tất cả những sofa nàng từng nằm đời trước đều không có trải nghiệm tuyệt vời như này.
Nhẹ, mềm, ấm. Giống gió đang bay, nước đang trôi, dịu dàng bao lấy nàng.
“A! Hôm nay ta không dậy nổi!” Nàng rên rỉ một tiếng, giãn tứ chi, lần đầu tiên được biết hóa ra nằm có thể thoải mái như vậy.
Nàng tuyên bố trường kỷ của nàng đã “thất sủng”.
Nằm một lúc lâu, Giang Ngư từ nằm biến thành ngồi ở sofa lười, lấy cái chuông gió màu lam kia ra, dùng pháp thuật treo ở mái tiểu lâu.
Chuông gió mới vừa treo lên đã ngay lập tức vang lên leng keng leng keng.
Nhóm linh thú đang chơi quả cầu trong viện đều bị chuông gió tuyệt đẹp này hấp dẫn ánh mắt. Tiểu Hồng ngồi xổm, chi sau căng ra dường như nóng lòng muốn thử.
Giang Ngư hô: “Cái này là để xem, không thể chơi, không được nghịch ngợm làm hỏng.”
Tiểu Hồng giật giật móng vuốt, tiếc nuối lùi về.
Nói thì nói vậy nhưng Giang Ngư không nằm cả ngày ở trên sofa thật. Nàng bỏ hết mấy thứ như thảm, gối ôm vào tiểu lâu, căn phòng vốn coi như lịch sự tao nhã lập tức trở nên đáng yêu.
Tâm trạng Giang Ngư cực tốt quyết định giữa trưa ăn tiệc lớn.
Nghe được hai chữ “tiệc lớn”, cả đám thú đều dựng lỗ tai lên.
Giang Ngư nói tiệc lớn chính là ăn lẩu.
Nước lẩu dùng thịt yêu thú hầm hơn một canh giờ, mùi thơm bay lên nồng nặc. Giang Nguy suy xét thấy có nhiều thú nhỏ như vậy nên quyết định dùng nồi uyên ương.
Nghe nói được ăn tiệc lớn, tuy rằng không biết “lẩu” là cái thứ gì nhưng nhóm thú nhỏ cực kỳ nhiệt tình.
Giang Ngư mới thái mấy miếng thịt yêu thú đã nghe được bên cạnh có tiếng kêu loạn. Nàng cúi đầu, nhìn thấy sáu con thú nhỏ, một đám đều cắn con mồi trở lại.
Cũng không biết bọn nó làm thế nào mà nhanh như vậy đã quen thuộc với Linh Thảo Viên rồi. Giang Ngư trợn tròn mắt nhìn con mồi mà nhóm linh thú mang về, có gà có thỏ, có cá, còn có một loại thú Giang Ngư chưa từng thấy, ngoại hình hơi giống con dê.
“Các ngươi cũng giỏi thật!” Giang Ngư kinh ngạc cảm thán, sờ đầu từng linh thú: “Nhiều đồ như vậy, có lẽ không ăn hết.”
Tiểu Hồng nghe vậy lập tức ưỡn ngực, quả cầu tuyết ở bên cạnh phiên dịch: “Ăn hết, ăn hết! Chúng ta ăn giỏi lắm!”
Giang Ngư bị vẻ đáng yêu làm cho run rẩy cả tim gan: “Được! Ta sẽ làm hết cho các ngươi.”
Giang Ngư không hiểu ra sao, cúi đầu thì thấy Tiểu Hồng há miệng, grao phun ra một cái quả cầu lửa nhỏ. Quả cầu lửa lớn dần, ầm một tiếng hóa thành một ngọn lửa thật lớn bao lấy con mồi trên mặt đất.
Sau một lát, ngọn lửa tắt, chỉ thấy con mồi trên mặt đất đã đều sạch lông, da bị nướng đến khô vàng, phủ một tầng mỡ vàng mê người.
Tiểu Hồng chớp mắt to nhìn Giang Ngư, Giang Ngư không làm nó thất vọng tí gì: “Oa, Tiểu Hồng thật đỉnh!”
Tiểu Hồng đắc ý rầm rì một tiếng.
Có nhóm linh thú trợ giúp và pháp thuật nhanh, tiện, quá trình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn phiền toái nhất của làm lẩu đã trở nên cực kỳ đơn giản.
Rất nhanh nước lẩu trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra bốn phía, trên bàn đã đầy nguyên liệu nấu ăn mang lên.
Nhóm linh thú đều có chỗ ngồi của mình, ngồi xổm trên ghế, trông mong nhìn Giang Ngư.
Giang Ngư bỏ cá lát và các viên thịt vào trong nồi cay, bên nồi nước suông cũng bỏ một ít, lại thả thêm nấm và linh thảo mà nàng thích.
Thịt thái lát mỏng, một xíu là có thể ra nồi. Giang Ngư gắp hai lát thịt cho từng con thú nhỏ, cười tủm tỉm xem phản ứng của bọn nó.
Trên cái sừng ở đỉnh đầu Tiểu Hồng nhảy ra một chuỗi ngọn lửa nhỏ, Giang Ngư biết đây là nó cực kỳ vui vẻ.
Chim đen nhỏ và chim xanh nhỏ đứng ở trên ghế xoay vòng vòng.
Báo màu xám và sóc con đã bắt đầu sốt ruột giục nàng lấy thêm.
Quả cầu tuyết là linh thú văn nhã nhất trong đó, ăn gì cũng giống con hamster nhỏ, hai má phình phình, siêu cấp đáng yêu.
Tiểu Hắc thật ra vẫn cao ngạo ngồi xổm trên ghế cao, chỉ là cái đĩa trước mặt cũng đã trống không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT