Mèo đen đã sớm phát hiện, hiện tại nó vây ở trong thân thể mèo đen này, thần hồn thường xuyên không khống chế được bản năng thân thể, làm một vài chuyện mà bản thân nó vô cùng đau khổ.
… Ví dụ như lăn lộn.
Lần nào thân thể cũng đưa ra quyết định nhanh hơn cả ý thức, xong việc nó luôn vô cùng đau đớn.
Nhưng mà lúc lăn lộn thật sự rất vui vẻ đó!
Bé mèo đen cứng đờ nằm im tại chỗ, lạnh lùng nghĩ: Hừ, về sau, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào biết đoạn quá khứ này của nó!
Sau đó mèo đen cao ngạo đã bị người ta xách cổ lên, bốn cái móng vuốt quơ quào phí công trong không khí, thuận tiện còn bị dạy dỗ hai câu đừng có thử một vài hành động nguy hiểm.
Vừa về đến tiểu lâu, mèo đen trên tay soạt một cái từ trong tay nàng thoát ra ngoài, tìm bụi hoa kín đáo bắt đầu tự kỷ.
Giang Ngư cũng đã quen với việc con mèo nhỏ này của mình hoàn toàn không hoạt bát dính người giống mèo thường.
Nhưng mà không sao, nàng có nhiều thời gian ở chung với nó. Một ngày nào đó sẽ nuôi nó đến vừa ngoan lại vừa dính người.
Ánh mắt Giang Ngư không nhịn được nhìn về phía tiểu viện phía xa kia, phát hiện chỗ tiểu viện thuộc về Cơ sư huynh vẫn trống không.
Ôi, nàng muốn đi thăm thì cũng không biết tìm người ở chỗ nào.
Đã nhiều ngày Giang Ngư làm ruộng đến no, giờ phút này không khỏi hơi lười nhác.
Nàng dọn trường kỷ ra đặt dưới tàng cây, lười biếng nằm lên, nhìn con rối số 3 cầm bình tưới hoa nghiêm túc tưới nước cho hoa cỏ trong viện.
Nhóm con rối đều đã được người chuyên nghiệp luyện chế, động tác tiêu chuẩn, nước từ vòi sen chảy ra tưới đều lên mỗi một chậu hoa, tuyệt đối không chênh một giọt.
Nàng nhìn thấy thú vị, ngo ngoe rục rịch muốn thí nghiệm kỹ năng mới của mình.
Kỹ năng mới chính là - Cách không lấy vật đó!
“Số 3, buông bình tưới nước xuống, trở về nghỉ ngơi.” Nàng ra lệnh.
Số 3 lập tức buông đồ trong tay xuống, không tiếng động lui ra ngoài.
Giang Ngư hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm cái bình tưới nước kia, ý niệm vừa động, linh khí trong không khí hội tụ vào một chỗ, hóa thành một bàn tay to vô hình, xách bình tưới nước lên, bắt đầu tưới nước cho nhóm hoa cỏ.
Nhìn từ xa xa là một cái bình tưới nước nổi lơ lửng trong không trung, lần lượt tưới nước cho từng chỗ trong viện.
Tưới nước xong, Giang Ngư lại “lấy” cây chổi ở góc, bắt đầu ở trong sân quét tước tro bụi không tồn tại.
Lại đổi một lu nước cho bông hoa súng trong lu lớn.
Mèo đen nằm ở bụi hoa, khó hiểu nhìn tất cả. Thật sự không phải do nó ngốc, mà rất nhiều lúc, nó thật sự không hiểu Giang Ngư. Nàng làm những chuyện nhàm chán đó, vì sao vẻ mặt lại vui sướng đến vậy?
Chờ đến khi Giang Ngư tỉnh táo lại, phát hiện mình đắm chìm trong “trò chơi sinh hoạt nhỏ” mới phát hiện này đã chơi một lèo hơn một canh giờ.
Rất nhanh sắp đến giờ ăn cơm như thường ngày rồi.
Khó trách đời trước chơi loại game mở cửa hàng kinh doanh, nàng vẫn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, thật sự dễ dàng làm người ta đắm chìm mà.
Huống chi, nàng vừa chơi theo cách này, nhiều ít gì cũng coi như đắm chìm trong hình thức thực tế ảo, trải nghiệm cảm giác tuyệt vời. Nếu thực sự kiếp trước có trò chơi như vậy, nàng còn không chơi quên hết mọi thứ luôn à?
Cơm trưa cũng có thể thử kỹ năng mới.
Nàng thao tác bàn tay vô hình, vo sạch linh gạo cho vào nồi, thêm vào thịt khô yêu thú tự chế, lại rửa Hồi Xuân Thảo non mềm tươi mới.
Chờ đến ra khi cơm chín thì rưới ít nước tương lên, cơm niêu (*) phiên bản Tu Tiên Giới đã xong.
(*) Cơm niêu: Là món ăn truyền thống nổi tiếng ở Quảng Đông. Nó được làm từ các nguyên liệu thô như gạo, xúc xích kiểu Quảng Đông, rau, trứng, dầu salad, nước tương đen, đường và dầu mè. Cơm niêu vừa đơn giản, tiện làm lại có tác dụng bổ tỳ, kiện vị, thông phổi.Nhưng sau khi làm xong, Giang Ngư tổng kết: Ngoài tính thú vị ra thì thật ra vẫn tự mình làm càng bớt việc chút.
Tiểu Hắc cao ngạo cũng không qua loa vào lúc ăn cơm, Giang Ngư làm cho nó một cái mâm nhỏ dành riêng phía trên đặt đầy đĩa ăn kín một bàn nhỏ.
Nàng phát hiện Tiểu Hắc còn rất chú ý, mỗi lần ăn cơm phải tìm một chỗ đẹp, hoặc là phía dưới giàn hoa, hoặc là trên đại thụ phong cảnh tuyệt đẹp.
Ăn xong cơm trưa, bé mèo đen ngậm cái mâm sạch sẽ lại đây đặt xuống, không bao lâu đã bắt đầu mệt rã rời.
Giang Ngư nhìn đầu bé mèo đen gật gà gật gù, thân hình đẫy đà hơn một quả cầu. Nó lăn sang một bên, tìm một bụi hoa có ánh nắng để phơi nắng, một giây sau đã ngủ rồi.
Nàng cũng bắt đầu mệt rã rời theo, ngáp vài cái.
Cũng may hiện tại nàng đã là một người tu tiên tự do vui sướng, mệt nhọc thì có thể đi ngủ lúc nào cũng được.
Thích ý nằm trên trường kỷ, thời gian buổi chiều tuyệt đẹp bắt đầu từ một giấc ngủ vô cùng ngon lành.
Một giấc này ngủ khá dài, lúc nàng tỉnh lại, ánh nắng chiều đầy trời, không trung bị nhuộm thành một màu đỏ rực.
Giang Ngư chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều mềm, lười biếng không muốn nhúc nhích, dứt khoát lười biếng, cứ nằm thế này thưởng thức dòng sông mây xinh đẹp đầy trời.
“Thật đẹp.” Nàng nhìn hiện tượng thiên văn tráng lệ này, giống khi còn nhỏ nâng hai tay lên, đầu ngón tay chạm nhau, đặt ở trước mắt, cảnh sắc xinh đẹp lập tức được thu nhỏ vào trong đôi tay.
“Ta thu ánh nắng chiều này.” Nàng vui vẻ nói như khi còn bé: “Giấu ở trong lòng bàn tay.”
Mèo đen không biết xán lại đây từ khi nào, nghe câu nói này, nâng đầu lên khó hiểu nhìn nàng.
Đương nhiên, góc độ này, dưới ánh sáng, Giang Ngư chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu đen tuyền cũng không thể nhìn ra biểu tình của nó trong một đám đen nhánh kia.
Tiểu Hắc đến để giục cơm chiều, ngày thường lúc này là đã ăn cơm rồi.
“Meo.” Nó khẽ thúc giục một tiếng.
Giang Ngư nghi hoặc nhìn nó.
Ngôn ngữ khác biệt, nó ngẫm nghĩ, hé miệng, dùng sức “ngao” một tiếng.
Giang Ngư không hổ là học giả tiếng động vật cấp mười, lập tức đã hiểu: “Đói à?”
“Meo!” Bé mèo đen gật đầu.
Giang Ngư lấy ra hai miếng thịt yêu thú khô đưa cho nó, thuận tay vuốt đầu của nó: “Ăn đi! Ăn đi.”
Tiểu Hắc ngậm thịt khô, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng.
Thật lạ nha! Hôm nay nàng không tự nấu cơm?
Giang Ngư hiếm khi lười như này.
Tu sĩ vốn không cần ăn cơm mỗi ngày. Trước đó nàng làm một ngày ba bữa cơm, một là bởi vì nàng quen làm việc và nghỉ ngơi như người thường, thứ hai cũng là vì nàng hưởng thụ cảm giác nấu nướng các loại đồ ngon.
Hơn nữa, tu sĩ nấu cơm bớt lo, giai đoạn xử lý rửa rau các thứ trước đó không cần tự mình làm, ăn xong phiền toái nhất là thu dọn rửa sạch cũng có thể dùng pháp thuật làm thay.
Mấu chốt nhất là hiện tại nàng nhiều thời gian tự mình sắp xếp, hoàn toàn có thời gian rảnh làm một vài chuyện để cuộc sống của mình càng thêm vui sướng. Cho nên Giang Ngư vẫn rất thích tự tay nấu cơm.
Nhưng hôm nay cả người nàng đều rơi vào một loại trạng thái rất kỳ quái, không phải mệt mà là giống như sau khi quá thoải mái rồi, không muốn nhích người cũng không muốn động não, chỉ muốn nằm im lẳng lặng thả trôi bản thân.
Nhan Xán tìm đến vào ngay lúc này.
Lúc đi vào tiểu lâu của Giang Ngư, nàng ấy không che giấu nổi kinh ngạc trong lòng.
Tuy rằng khá hiểu tính của Giang Ngư, trong lòng hiểu rõ bằng vào cái tính của Giang Ngư thì mặc kệ ở đâu đều sẽ không để mình sống kém, nhưng tận mắt nhìn thấy địa phương giống như thế ngoại đào nguyên này, Nhan Xán vẫn thầm giật mình.
Giang Ngư cũng rất bất ngờ: “Nhan sư tỷ?”
Nhan Xán xuyên qua kết giới, đi vào trong viện của nàng.
Linh khí nồng đậm làm thể xác và tinh thần của nàng ấy thoải mái, nàng ấy không nhịn được cười nói: “Dáng vẻ này của muội, người không biết còn tưởng rằng muội đến Linh Thảo Viên dưỡng già đấy.”
Thậm chí Giang Ngư không ngồi dậy, nàng biết Nhan Xán không phải người để ý đến điều này. Nghe được lời này, nàng nở nụ cười: “Tỷ nói đúng, muội đúng là đến dưỡng già.”
Nhan Xán quả nhiên hoàn toàn không để ý tư thế của nàng, thậm chí bản thân cũng không chút khách khí ngồi ở trên trường kỷ, thoải mái dễ chịu duỗi người: “Cuộc sống này của muội thật thoải mái.”
Giang Ngư nhích lại gần một chút, nói cho nàng ấy: “Rất nhanh sẽ càng thoải mái hơn. Muội tìm Chung sư huynh đặt làm rất nhiều thứ, qua mấy ngày là có thể đến lấy.”
Nhan Xán phản ứng lại đây: “Là da lông muội lấy từ chỗ tỷ lần trước á?”
Giang Ngư gật đầu: “Còn có mấy món đồ nhỏ khác.”
Thấy Nhan Xán đánh giá tiểu lâu, tầm mắt lại chuyển đến linh điền bên ngoài. Trong lòng Giang Ngư lập tức sinh ra dục vọng khoe khoang.
Thân thể lười nhác cũng không thể cản trở dục vọng khoe khoang này. Nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nhan Xán: “Nhan sư tỷ, có phải linh điền của muội trồng cực kỳ xinh đẹp không?”
Nhan Xán ngẩn ngơ trước nhiệt tình đột ngột của nàng, nhìn linh điền rộng lớn bên ngoài, do dự một lát giữa khách sáo lên tiếng và chân thành đối thoại. Cuối cùng nàng ấy vẫn quyết định chân thành với bạn bè: “Mảnh nào... là linh điền của muội thế?”
Nàng ấy không quá hiểu về Linh Thảo Viên, chỉ nhìn linh điền rộng đến không nhìn thấy cuối này, còn tưởng rằng do rất nhiều đệ tử tập trung gieo trồng.
Chỉ cần nói đến linh điền, sự đắc ý trong giọng nói của Giang Ngư căn bản không giấu được: “Những chỗ mắt tỷ nhìn thấy được kết giới ngũ sắc bao phủ, tất cả đều là của muội!”
Nàng nhìn chằm chằm Nhan Xán, như ý thấy được khiếp sợ trong mắt Nhan Xán.
Nhan Xán đúng là bị chấn động.
Nàng ấy cũng quen mấy đệ tử Dược Phong, bọn họ cũng đều có linh điền riêng của mình. Nhưng cũng chỉ có mấy khoảnh mà thôi, trồng một ít linh thảo mà mình cần luyện.
Nào có giống như Giang Ngư?
Giang Ngư còn đang chờ được khen, lại thấy ánh mắt Nhan Xán nhìn mình chợt trở nên thương tiếc.
Nhan Xán nắm tay Giang Ngư, giọng điệu đau lòng: “Trước kia tỷ chưa bao giờ hiểu về Linh Thảo Viên, không biết đệ tử Linh Thảo Viên lại vất vả như vậy. Giang sư muội, muội chịu khổ rồi.”
Giang Ngư:?
Nàng không hiểu ra sao, còn không kịp nói gì, Nhan Xán nắm lấy tay nàng đã phát hiện không thích hợp:
“Giang sư muội, muội… tu vi của muội...”
Trước đó Nhan Xán chỉ cảm thấy khí sắc Giang Ngư tốt hơn nhiều, nhưng nàng ấy không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là Giang Ngư tĩnh dưỡng tốt.
Mãi đến vừa rồi, nàng ấy nắm lấy tay Giang Ngư, rõ ràng cảm ứng được linh lực tinh thuần qua lại bên trong thân thể Giang Ngư.
Đây… Đây tuyệt đối không phải tu sĩ bị nát Kim Đan có thể có!
“Tu vi của muội khôi phục rồi?” Nhan Xán cẩn thận hỏi nàng: “Vậy Kim Đan của muội?”
Giang Ngư không ngờ nàng ấy nhạy bén như vậy, đành phải nói: “Gặp được một vị lão tiền bối, có một ít cơ duyên, tu vi miễn cưỡng xem như khôi phục, nhưng mà Kim Đan đã nát là không có cách cứu về được.”
Hạt giống là hạt giống, Kim Đan là Kim Đan.
Nàng chột dạ nghĩ: Mình không được tính là nói dối nhỉ?
Trước khi đi, Tuế Văn Trưởng lão dặn nàng đừng dễ dàng để lộ ra đan điền hạt giống thần bí của mình.
Nếu có người nhận thấy hỏi thì có thể trực tiếp đẩy lên trên người ông ấy.
Quả nhiên, nghe nàng nói vậy, Nhan Xán lộ ra vẻ đã hiểu. Nàng ấy không hỏi nhiều nữa, vui vẻ nói: “Chúc mừng Giang sư muội, tu vi khôi phục là tốt. Chuyện khác, về sau vẫn có thể từ từ nghĩ cách.”
Sự vui vẻ của nàng ấy biểu hiện cực rõ ràng, còn dặn dò Giang Ngư đừng tùy ý nói chuyện này cho người khác biết được, thậm chí dạy nàng hai pháp thuật ẩn hơi thở tu vi ngay tại chỗ.
Giang Ngư cảm ơn nàng ấy rồi mới hỏi: “Nhan sư tỷ, tỷ đến Linh Thảo Viên có chuyện gì à?”
Không phải nàng ấy nói Nhan Xán không có việc gì không lên điện Tam Bảo mà Giang Ngư vẫn có chút hiểu biết với trình độ học tập bận rộn của đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, ngay cả Chử Linh Hương, mỗi tháng đều chỉ có thể rút ra một ít thời gian đến thăm nàng.
Mấy ngày trước hai người vừa gặp mặt, Nhan Xán không thể nào đến tìm nàng ôn chuyện lúc trời sắp tối được.
Nghe nàng hỏi như vậy, sắc mặt Nhan Xán bỗng trở nên một lời khó nói hết.