Ninh xong nồi canh gà thứ mười bảy, trán Ngôn Dũ Chân Quân mơ hồ lộ vạch đen, tay áo dài vung lên, canh gà trong nồi hóa thành mấy luồng sáng, rơi vào trong bát trước mặt các vị tiền bối tông môn đang ngồi.

Ông lão đầu bạc khi trước nếm một ngụm, nhíu mày: “Vẫn không đúng.”

Ngôn Dũ Chân Quân: “...”

Ông ấy âm thầm hít một hơi, vẻ mặt đau khổ: “Sư thúc tổ, rốt cuộc mọi người muốn cái gì, nói thẳng cho con được không?”

Nói xong, lại cẩn thận nói: “Hay là gần đây con làm chuyện gì không tốt, chọc đến sư thúc tổ và các vị sư bá sư thúc không vui?”

Rất khó không nghi ngờ bọn họ đang cố ý “hành” ông ấy.

Ông lão đầu bạc lườm ông ấy một cái: “Một đám lão già chúng ta rảnh thế à?”

Ngôn Dũ Chân Quân ngượng ngùng: “Thế canh gà?”

Ông lão đầu bạc thật cẩn thận từ pháp khí trữ vật lấy ra một cái bát nhỏ, trong bát là canh gà màu vàng vẫn còn bốc khói.

Ông ấy đưa cho Ngôn Dũ Chân Quân, bàn tay đưa đến một nửa lại dừng lại. Ông ấy lại lấy ra cái bát không, đổ ra một phần dính đáy rồi một lần nữa đưa qua.

Ngôn Dũ Chân Quân: “...” Thứ đồ quý giá gì, mà đưa cho mình cũng tiếc thế?

Nhưng trong lòng ông ấy vẫn rất tò mò, bưng bát lên chưa uống vội mà là tỉ mỉ quan sát một lượt.

Ừm, mùi khá thơm, linh khí mỏng manh, thả thêm Hồi Xuân Thảo à?

Trừ cái này ra, bình thường không có gì lạ, không còn chỗ nào đáng chú ý nữa.

Ngôn Dũ Chân Quân uống một ngụm, tinh tế nhấm nháp một chút, hơi ngạc nhiên: “Hồi Xuân Thảo này, không cần luyện chế trực tiếp nấu ăn, thế mà có thể phát huy tác dụng hoàn chỉnh?”

Hồi Xuân Thảo là linh thảo cấp thấp bình thường, hiệu quả của nó chính là bổ sung nguyên khí cho thân thể.

Nhưng mà hiệu quả thuốc của nó thấp kém, phàm nhân đều có thể ăn, đối với tu sĩ mà nói, có quá nhiều thứ khác tốt hơn thay thế.

Làm một Luyện Dược Sư, Ngôn Dũ Chân Quân lập tức phát hiện chỗ khác của Hồi Xuân Thảo này.

“Nhưng cũng chỉ là một chén canh gà bình thường không có gì lạ thôi.” Ông ta không rõ trưởng bối sư môn Linh Thảo Viên, vì sao lại hưng sư động chúng như thế?

Sư tôn của ông ta, Hoa Vinh Trưởng lão mở miệng: “Đúng chỉ là một bát canh gà bình thường. Nhưng nếu canh gà này, ta và sư thúc tổ con uống vào, có thể bắt giữ được chút sức sống mỏng manh thì sao?”

Vẻ mặt Ngôn Dũ Chân Quân lập tức nghiêm lại, kích động nói: “Thật ư?”

Tiền bối tông môn đang ngồi đây, bối phận tuổi thọ dài nhất chính là ông lão đầu bạc. Ông ấy là một trong hai cường giả cảnh giới Hợp Đạo của Thái Thanh Tiên Tông, đã bảo vệ tông môn mấy ngàn năm.

Nhưng cảnh giới chậm chạp không thể đột phá, cho dù dùng hết linh dược tục mệnh, tuổi thọ của ông ấy cũng sắp đi đến cuối.

Thái Thanh Tiên Tông có một chuyện bí ẩn không muốn người biết, các Trưởng lão dự cảm đại nạn buông xuống của tông môn đều sẽ ở một chỗ kết giới sâu trong Linh Thảo Viên, chậm rãi đợi ngày đó đến.

Giờ phút này, các tiền bối ngồi ở trước mặt Ngôn Dũ Chân Quân, có người là thọ nguyên gần hết, cũng có người bị trọng thương, thân thể suy bại, chờ đợi cái chết đến gần.

Thân là Phong chủ Dược Phong, Ngôn Dũ Chân Quân đã thử hết các loại biện pháp, luyện chế vô số tục mệnh linh đan. Ông ấy là người lui tới chặt chẽ nhất với những tiền bối đã từng bảo vệ tông môn này.

Ngôn Dũ Chân Quân lập tức không còn cảm thấy ninh canh gà nhạt nhẽo nữa, cũng không hề cảm thấy tủi thân cho đan lô bảo bối của mình: “Sư thúc tổ còn muốn canh gà như nào, chỉ cần dặn dò!”

Ông lão đầu bạc lại lắc đầu: “Vừa rồi con theo nguyên liệu, trình tự của cô nương kia, một bước cũng không sai hầm canh, cũng thử dùng cấp bậc nguyên liệu nấu ăn khác nhau phối hợp phân biệt, vẫn không có tác dụng.”

Hoa Vinh Trưởng lão cũng thở dài: “Thật ra hôm qua ta đã tự mình thử rồi. Mặc dù dùng tới linh thảo và yêu thú cấp cao cũng vô dụng. Bát canh gà này, mấu chốt nhất, thật ra là…”

“Hồi Xuân Thảo!” Ngôn Dũ Chân Quân nói chắc chắn.

Dù sao cũng là Luyện Dược Sư đứng đầu Tu Chân Giới, có một số việc, ông ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

“Nói đúng ra là Hồi Xuân Thảo do cô bé kia trồng ra.”

“Hồi Xuân Thảo này tuy rằng phẩm chất hoàn mỹ, nhưng không phải không có đệ tử Dược Phong có thể trồng ra linh thảo cấp thấp phẩm chất hoàn mỹ.”

Luyện Dược Sư cấp cao muốn trồng ra linh thảo cấp thấp phẩm chất hoàn mỹ, lại càng đơn giản.

Ngôn Dũ Chân Nhân nhíu mày khó hiểu: “Nhưng mặc dù con dùng Hồi Xuân Thảo của nàng ấy cho, ninh ra canh gà...”

“Cũng không có công hiệu đồng dạng.” Khô Vinh Trưởng lão thở dài.

Ông lão đầu bạc lại cười thoải mái: “Không có công hiệu như vậy, mới hợp lý.”

Ông ấy duỗi tay vuốt râu, hai mắt ôn hòa nhìn đám hậu bối này: “Mấy năm nay, tông môn hao phí bao nhiêu thứ tốt trên người mấy lão già chúng ta? Luyện Dược Sư đứng đầu, linh dược quý hiếm nhất đều không thể đánh thức sức sống trong thân thể ta. Nếu là một gốc cây vô cùng đơn giản, một chén canh đã có thể làm được, chẳng phải Tu Chân Giới này sẽ lật trời à?”

Ninh Thuần Chân Nhân vẫn luôn im lặng không lên tiếng bỗng nhiên nói: “Nhưng đó là Giang Ngư, ám toán đồng môn, phẩm tính thấp kém. Nếu nàng thực sự có bản lĩnh như vậy thì cũng thôi, đệ tử sợ nàng bị người ta sai sử, âm thầm mưu tính.”

Ngôn Dũ Chân Quân là một Luyện Dược Sư, rất không đồng ý với lời này: “Sư đệ, nếu canh gà thực sự có công dụng tuyệt vời như này, đệ có biết vậy nghĩa là gì không?”

Chỉ cần tin tức này lộ ra, toàn bộ Tu Chân Giới, cho dù tông môn nào đều bằng lòng lấy ra quy cách tối cao cung phụng, đón Giang Ngư về làm khách quý.

Ai nỡ phái nàng đi nằm vùng chứ?

Ninh Thuần Chân Nhân vẫn không cam lòng: “Nhưng nàng...”

“Ninh Thuần.” Ngôn Dũ Chân Quân nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn ông ta: “Ta biết đệ vẫn luôn bởi vì chuyện của Ninh Xu sư muội mà canh cánh trong lòng. Đệ si ngốc!”

Nghe thấy cái tên này, Ninh Thuần đột nhiên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Ngôn Dũ Chân Quân, nghiêng đầu đi, không nói chuyện nữa.

*

Cùng lúc đó, trên ngọn núi dành cho đệ tử cư trú, Tiểu Ngọc Phong thuộc ngọn Dược Phong, đệ tử nội môn cư trú trên ngọn núi.

Trên bầu trời của một tiểu viện bình thường nào đó, bỗng nhiên dâng lên khói ráng màu máu nhàn nhạt, cùng lúc đó, một mùi thuốc bỗng nhiên tản ra.

Động tĩnh này khiến cho không ít người chú ý, rất nhiều đệ tử sôi nổi ra cửa xem xét:

“Đây là, dị tượng thành đan?”

“Thế mà lại xuất hiện đan hà, vị sư huynh nào luyện chế ra đan dược cực phẩm thế?”

“Tiểu Ngọc Phong chúng ta, thế mà cũng cất giấu thiên tài bực này!”

“Đan hà màu máu, ta nhất thời còn chưa nghĩ ra nổi loại đan dược nào sẽ xuất hiện đan hà màu máu.”

“...”

Trình Minh ngơ ngác mà nhìn khói ráng màu đỏ đậm trên không trung đan lô, lại nhìn thành phẩm trong tay.

Mười hai viên linh đan màu đỏ đậm lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay y. Linh đan đỏ đậm như máu, bề ngoài hiện ra khuynh hướng cảm xúc trơn bóng như ngọc thạch, thân đan mơ hồ lập loè đan văn màu tối.

Một lò đan dược, thành phẩm mười hai là số tối đa.

Đan văn, là dược tính đạt tới cực hạn mới có thể lộ ra ngoài.

Mà đan hà càng hiếm thấy, chỉ luyện chế ra đan phẩm chất hoàn mỹ mới có thể sinh ra dị tượng.

Luyện chế ra đan dược cực phẩm, là mộng tưởng của mỗi một Luyện Dược Sư.

Thiên phú của Trình Minh không phải là đứng đầu, tuy rằng cũng từng khát khao lại cũng lòng biết mình biết ta. Y biết muốn luyện ra một lò đan dược cực phẩm khó đến thế nào.

Mặc dù y luyện chế đan cầm máu chỉ là đan dược tầm thường còn không được phân cấp nhưng Trình Minh vẫn hưng phấn đến trong đầu trống rỗng.

Trong lúc y ngây ra, đã có người tới cửa tới bái phỏng.

Dị tượng vừa rồi khiến cho mọi người để ý, hơi điều tra hỏi thăm là có thể biết đan hà xuất phát từ nơi nào.

Trình Minh hốt hoảng đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, đó là tiếng chúc mừng hết đợt này đến đợt khác.

*

Linh Thảo Viên.

“Mấy người... muốn ở gần đây?” Giang Ngư ngơ ngẩn nhìn một đám lão nhân gia trước mặt.

Ông lão đầu bạc cười tủm tỉm nói: “Không sai. Trước đó mấy lão già chúng ta vẫn luôn ở một chỗ rất xa, cuộc sống nhàm chán. Xem bên này của ngươi đông vui, bèn muốn tụ lại một chỗ thử xem.”

“Chỉ là không biết có quấy rầy ngươi không?”

Ông ấy không phải là khách sáo dò hỏi, mà là chân chính trưng cầu ý kiến của Giang Ngư: “Nếu ngươi cảm thấy không tiện, hoặc là căng thẳng thì cứ nói thẳng ra. Chúng ta cũng không nhất định phải đến đây ở.”

“Không có, không có.” Giang Ngư chỉ là chưa phản ứng kịp, nàng không có ý kiến gì cả: “Linh Thảo Viên cũng không phải chỗ của ta. Các vị tiền bối cứ tùy ý là được.”

Ông lão đầu bạc thấy nàng thật sự không hoảng hốt cũng không sợ, xem như có hiểu biết mới về nàng.

Ông ấy báo tên tuổi của bản thân: “Lão phu đạo hào Tuế Văn, hơn cô bé con nhà ngươi mấy ngàn tuổi. Ngươi gọi ta một tiếng tiền bối là được.”

Mấy ngàn tuổi á…

Giang Ngư không nhịn được nghĩ xa: Cái này mà đặt ở kiếp trước của nàng, chẳng phải ông lão này sống từ vương triều đầu tiên của con người đến bây giờ à? Có khi còn có thể tìm Tần Thủy Hoàng uống chén rượu, cùng khiêu vũ với Đường Thái Tông đấy.

Lão thần tiên · hàng thật giá thật.

Nàng còn chưa quen với tuổi thọ trung bình của Tu Chân Giới, rất là kính nể: “Tuế Văn tiền bối.”

Tiếp đó, Giang Ngư lập tức được biết hiệu suất chuyển nhà của người tu tiên.

Từng tòa nhà trống rỗng xuất hiện ở giữa rừng xanh.

Các “cao thủ” này còn thuận tiện làm một ít quy hoạch kiến trúc, làm cho Giang Ngư kinh ngạc cảm thán thủ đoạn thần kỳ, sửa chữa linh điền trong phạm vi mấy chục dặm, rừng cây, bố cục con đường, dung nhập phòng ở đến không chút đột ngột nào.

Thấy Giang Ngư thích hoa, Hoa Vinh Trưởng lão tiện tay rải ra loại hoa không biết tên, theo linh vũ rơi xuống, hai sườn con đường, xung quanh phòng ốc, trong chốc lát đã được đầy hoa bao phủ.

Lại nói, trước đó nơi này tương đương với rừng rậm hẻo lánh ít dấu chân người, xuất hiện một tòa phòng nhỏ xinh đẹp.

Mà hiện tại đã biến thành khu biệt thự cao cấp phong cảnh tuyệt đẹp.

Các cao thủ còn dò hỏi Giang Ngư có muốn đổi một sân thoải mái hơn không, Giang Ngư rất vừa lòng với tiểu lâu của mình, lập tức từ chối.

Có lẽ là không muốn gây áp lực quá lớn cho Giang Ngư, nơi các cao thủ ở cũng không quá gần tiểu lâu của Giang Ngư. Giang Ngư đứng ở phía trước cửa sổ lầu hai, có thể nhìn thấy sân ở phương xa biến mất trong biển hoa và cành lá.

Nhiều thêm chút hơi người, cảm giác này cũng không tồi.

Nàng xuống lầu lấy trái cây ướp lạnh ra, cắt một nửa ra, lấy cái muỗng múc ăn giống kiếp trước ăn dưa hấu.

Nơi xa, mèo đen nhỏ đã tỉnh lại.

Có lẽ ngủ lâu rồi nên đầu óc không quá tỉnh táo, nó mờ mịt nhìn cái sân xa lạ, lại nghiêng đầu đánh giá Giang Ngư. Qua một lúc lâu, mới như nhớ tới cái gì, hai mắt ở trong sân quét một vòng, gập ghềnh chạy đến lu nước to trong góc.

Phía trên lu nước này, một đoạn trúc cuồn cuộn không ngừng chảy ra nước trong, lu trồng hai cây hoa súng, vừa lộ ra nụ hoa.

Mèo đen nhỏ không quá thuần thục nhảy lên lu nước, cúi đầu… thấy được lông tóc màu đen ảm đạm của mình, còn có một cái đuôi trơ trọi.

“Méo!”

Giang Ngư nghe được một tiếng hét thảm. Nàng kinh hãi đến suýt nữa rơi dưa trong tay, cuống quýt nhìn về nơi phát ra tiếng kêu.

“Tiểu Hắc?” Nàng đi qua, một tay vớt mèo đen rơi vào lu nước ra, vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao lại có mèo không biết bơi chứ? Không phải mày là linh thú à?”

Tiểu Hắc sống không còn gì luyến tiếc mà lay ống tay áo nàng.

Nó căn bản không nghe Giang Ngư nói, trong đầu đều là: Là cái con có lông thì cũng thôi, còn đen thui; đen thui cũng được, thế mà còn trọc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play