*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nàng ấy không lên tiếng quấy rầy một người một con hạc này, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc và ý cười. Nàng ấy lẳng lặng thưởng thức trong chốc lát, lại nhìn những linh điền đó của Giang Ngư, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi giống như khi tới.
Giang Ngư không phát hiện gì cả, nhưng hạc trắng kia, vào lúc nàng ấy rời đi thì có liếc thoáng qua hướng đó một cái.
Nhóm linh thảo đầu tiên gieo sắp thành thục. Giang Ngư tính thời gian, tông môn phát cho những hạt giống linh thảo cấp một đó, từ gieo giống đến thành thục, toàn bộ quá trình chỉ cần khoảng bảy ngày.
Linh thảo cấp hai hơi muộn một chút, nhưng cũng chỉ muộn hơn tầm hai ngày.
Chu kỳ sinh trưởng này, so với thời gian mà Vu Uy nói thì ngắn hơn rất nhiều.
Giang Ngư bắt đầu tính toán, mười mảnh linh điền, mỗi một mảnh có thể thu hoạch được trên dưới hai ngàn cây linh thảo, cộng lại hai vạn cây.
Linh thảo cấp một năm cây đổi một linh châu, một đám thành thục có thể đổi 4000 linh châu. Linh thảo cấp hai ba cây đổi một linh châu, một đám thành thục có thể đổi 6000 đến 7000 linh châu.
Tính như vậy, Giang Ngư bỗng nhiên hít sâu một hơi.
“Ta sắp có tiền rồi!”
Hạc trắng ngồi xổm bên cạnh trông mong nhìn chằm chằm linh điền bị nàng dọa giật mình, lông chim cũng xù lên.
Lúc này tâm thần Giang Ngư kích động, rất muốn bế nó lên hôn một cái. Đáng tiếc hạc trắng cao ngạo lạnh lùng, căn bản không cho nàng cơ hội đến gần người.
Xem xong linh điền bên này, Giang Ngư lại đi xem chỗ đất mới mở hôm qua.
Hôm qua nàng đã gieo hết hạt giống linh gạo và hạt giống linh thảo cấp ba mới mua.
Nhưng mà hai dạng hạt giống này không nhiều lắm, chỗ đất còn lại, nàng đều trồng linh thảo mà Linh Thảo Viên chia cho mình.
Một đêm qua đi, trên mặt đất trống rỗng, đã mọc lên một tầng xanh lục. Mầm cây xanh non tươi mới run rẩy lắc lư trong gió.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Giang Ngư cảm thấy khi nàng đứng bên cạnh thực vật, dường như mình sẽ càng thoải mái hơn một chút.
Nàng nhớ tới gì đó, ở trong góc tìm một chỗ, từ nhẫn trữ vật lấy hộp ngọc ra, thật cẩn thận mở hộp.
Một đoạn nhánh cây lóng lánh trong suốt yên tĩnh nằm ở bên trong.
Trên hộp ngọc có khắc trận pháp đơn giản, có thể duy trì dược liệu dược tính và sức sống, nhưng cũng có thời hạn.
Giang Ngư không biết đây là thứ gì, cũng không biết dùng như thế nào. Nàng nhìn nhánh cây linh khí dạt dào này, nghĩ thầm có lẽ sức sống cũng cực kỳ ngoan cường.
Cũng không biết có thể trồng sống được không nhỉ?
Nàng xới tung đất đen bóng, thật cẩn thận chôn nhánh cây vào, lại rót thêm chút linh vũ.
Hạc trắng đứng ở bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng vui vẻ gieo trồng nhánh cây, trong đôi mắt màu nâu vàng chợt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Giang Ngư vỗ vỗ tay, đứng lên, dùng Thanh Khiết thuật rửa tay cho mình, vui sướng hỏi hạc trắng: “Ta chuẩn bị đi bắt cá! Ngươi muốn đi với ta không?”
Hạc trắng chậm rì rì đi theo sau nàng.
Lúc một người một hạc đi đến trước bờ sông, ở khu vực góc phía tây Linh Thảo Viên có hai người đang nói về nàng.
“Sư phụ, con thấy Giang sư muội sống ở Linh Thảo Viên vô cùng an nhàn, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác lạ.” Cô gái áo xanh chần chờ một chút, lại sửa miệng: “Không đúng, vẫn có một chút khác lạ.”
“Khác lạ chỗ nào?”
Nữ đệ tử áo xanh khẳng định: “Nàng làm ruộng tốt hơn các đệ tử khác. Rất có thiên phú. Con nhìn linh thảo của nàng, không chỉ chất lượng tốt mà trưởng thành cũng mau!”
“...”
Nếu Giang Ngư ở chỗ này thì sẽ có thể nhận ra hai người nói chuyện phiếm, đúng là ông lão áo lam hay bắt bẻ nàng và đệ tử của ông ta.
Ông lão áo lam liếc đệ tử mình một cái: “A Loan, con có vẻ rất thích nàng.”
Chung Loan cũng không phủ nhận: “Nàng rất thú vị. Không phải chúng ta đã điều tra quá khứ của nàng rồi ư? Cho dù là Giang Ngư trước đây hay là Giang Ngư trong quá khứ, đều không giống như người sẽ vì ghen ghét mà ra tay tàn nhẫn với đồng môn.”
Nàng ấy dừng một chút: “Nếu là giả vờ, vậy cũng thật là đáng sợ.” Hơn nữa trong lòng, nàng ấy không cảm thấy thái độ nhiệt tình yêu thương với cuộc sống này của Giang Ngư có thể giả vờ ra được.
Ông lão áo lam nhàn nhạt nói: “Mặc kệ nàng là thật hay giả vờ, tóm lại người đã ở Linh Thảo Viên, có ta nhìn thì cũng chẳng làm được việc gì.”
Chung Loan còn muốn nói gì đó, ông lão áo lam đã nhắc tới một chuyện khác: “Sư huynh con sắp quay về rồi nhỉ?”
Trên mặt Chung Loan hiện lên chút ý cười: “Vâng! Mấy ngày trước sư huynh truyền tin cho con, đã nhiều ngày nên về tông môn rồi.”
Ông cụ áo lam lẳng lặng nhìn nàng ấy: “Lần sau, con cũng theo chân bọn nó cùng nhau đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, ở lại đây với lão già này, uổng phí chậm trễ thiên phú của con.”
*
“Tiểu Bạch, ngươi giúp ta nhìn chỗ cá này, ta lại đi bắt thêm một con!”
Hạc trắng ưu nhã xuất trần đờ đẫn đứng ở trên cỏ, trước mặt nó là một con cá ngân (*) tung tăng nhảy nhót cực kỳ cứng đầu.
(*) Cá ngân: Họ Cá ngần hay họ Cá ngân là một họ cá trong bộ Osmeriformes, có quan hệ họ hàng gần với cá ốt me.Mà một chủ lực bắt cá khác đang cầm trong tay một cây xiên bắt cá giản dị, đứng ở bờ sông phấn đấu.
Bốp!
Cá ngân trên bờ điên cuồng vẫy đuôi, mang theo một chuỗi bọt nước, hất vào trên đầu hạc trắng.
Hạc trắng: “...”
Nó im lặng không lên tiếng bước ra hai chân nhỏ dài, một chân… giẫm lên trên người con cá.
Cuối cùng đối thủ cũng ngoan ngoãn.
Hạc trắng lại giẫm một chân, thấy hai mắt cá ngân kia bỏ đi hy vọng với cuộc sống, không còn giãy giụa nữa, mới như không có việc gì mà cất bước rời đi.
Lúc này hạc trắng mới nghiêng đầu đánh giá cô gái kỳ lạ kia.
Nàng đang vén tay áo và làn váy lên, để chân trần, cầm xiên bắt cá, đấu tranh với bầy cá linh hoạt trong nước.
Hạc trắng không quá hiểu nàng, ăn cá này có gì mà ngon? Huống hồ, nếu thật sự muốn cá, làm một pháp thuật nhỏ, không phải muốn bao nhiêu sẽ có bất nhiêu à?
Nhưng tuy trong lòng nó nghĩ như vậy, về phương diện khác, nó lại cảm thấy dường như nàng làm vậy rất thú vị.
Hạc trắng đi theo chủ nhân ở Linh Thảo Viên này từ nhỏ, trước nay chưa từng thấy người như nàng, cũng chưa từng gặp gương mặt tươi cười vui sướng tùy ý như vậy ở Linh Thảo Viên.
Một con cá ngân từ trên trời giáng xuống, bốp một tiếng dừng ở trên cỏ trước mặt hạc trắng.
“Tiểu Bạch, ngẩn người làm gì thế?” Giang Ngư đặt xiên gỗ tự chế ở một bên, cong lưng, đôi tay vốc một vốc nước trong, vù vù một cái, hất về phía hạc trắng.
Đôi mắt hạc trắng đột nhiên mở lớn, hai cánh giang rộng ra, quanh người im hơi lặng tiếng hiện lên một tầng ánh sáng xanh mênh mông, bắn hết vốc nước kia trở về.
Giang Ngư hoàn toàn không đề phòng chiêu này, vừa vặn bị dội.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hạc trắng.
Hạc trắng cũng không ngờ Giang Ngư lại trốn không thoát chiêu này. Nhìn đầu tóc đối phương ướt đẫm, nó đang hơi ngượng ngùng thì thấy hai tay Giang Ngư xoa ở trên eo, chỉ vào nó tức giận bất bình:
“Ta chơi trò chơi với ngươi, thế mà ngươi lại dùng pháp thuật. Ngươi gian lận!”
Nàng nói như cảm thấy rất tủi thân, hừ một tiếng, xoay đầu đi, đưa lưng về phía hạc trắng.
Trong lòng hạc trắng càng bất an. Thật ra nó rất thích Giang Ngư, nếu không nó sẽ không theo ở bên người nàng. Tuy rằng nguyên nhân chủ yếu đi theo nàng là còn chưa ăn được những linh thảo rất thơm ngoài ruộng kia.
Nhưng nếu không thích người, nó chỉ cần chờ đến khi linh thảo thành thục lại đến là được, cần gì làm chuyện dư thừa chứ?
Hạc trắng hạ mềm giọng, kêu một tiếng với Giang Ngư.
Người đưa lưng về phía nó giật giật, vẫn không quay lại.
Hạc trắng lại đến gần rồi một chút, đang nghĩ có cần ngậm hai đóa hoa lại đây dỗ nàng không, dường như nàng rất thích mấy loại hoa cỏ đó.
Ào!
Hơi nước không tiếng động nổ tung trên đỉnh đầu nó, hóa thành vô số bong bóng màu sắc rực rỡ, dừng ở trên người hạc trắng, lại nổ tung biến thành hơi nước, rót đầy người nó.
“Ha ha ha...” Hạc trắng ngốc nghếch ngẩng đầu, đối mặt là cô gái cười đến ngã trái ngã phải.
Nàng đang gạt người, nàng căn bản không khổ sở!
Hạc trắng nổi giận đùng đùng kêu hai tiếng với nàng, dùng sức rung hết hơi nước trên người, quay đầu đi thẳng.
Giang Ngư sửng sốt.
Giận rồi à?
“Tiểu Bạch…” Nàng kéo dài giọng gọi nó: “Ngươi đừng nóng giận mà, ta sai rồi. Ta nướng cá cho ngươi ăn!”
Nhưng hạc trắng bay cực nhanh, chỉ mới trong thời gian gọi một câu, bóng dáng nó đã ẩn vào bên trong rừng rậm phía chân trời, không nhìn thấy nữa.
*
Ở góc phía tây Linh Thảo Viên là cánh rừng bao la ngút ngàn che trời.
Một bóng dáng màu trắng như tia chớp mau lẹ xuyên qua giữa cánh rừng bao la, xuyên qua một tầng lá chắn vô hình, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Cây lớn che trời không còn, tiếng gió gào thét không còn, tiếng chim hót quanh năm không dứt ở Linh Thảo Viên cũng mai danh ẩn tích ở chốn này.
So sánh với bên ngoài ồn ào đông vui, nơi này tĩnh mịch đến giống như một phần mộ thật lớn.
Hạc trắng giẫm lên cỏ dại trên mặt đất đi vào bên trong sơn cốc, thân hình cũng theo đó xảy ra biến hóa, từ hạc trắng ưu nhã mảnh khảnh biến thành cô bé con mặt mày thanh lệ tú nhã.
Trên mặt cô bé con tức giận, giống một cái bánh bao nhỏ núng nính bị hấp quá giờ.
“Ai chọc ngươi tức giận?” Giọng nói thanh nhã vang lên ở bên tai cô bé.
Ánh mắt cô bé con sáng lên: “Chân Quân, ngài xuất quan rồi à?”
Dưới chân cô bé nhìn thì không nhanh không chậm, thân thể lại hóa thành từng đợt tàn ảnh, đã là dùng tới pháp thuật súc địa thành thốn.
Xuyên qua một chỗ sân được bao phủ bởi kết giới, không bao lâu, hạc trắng đã xuất hiện ở ngoài một tòa tiểu viện yên tĩnh.
Nếu Giang Ngư ở đây, so sánh với bách khoa toàn thư Tu Chân Giới của mình một chút thì sẽ phát hiện: Các loại linh thảo linh hoa cấp bốn cấp năm mà nàng cầu không được mua không nổi thậm chí càng quý hiếm hơn, ở nơi đây tựa như cỏ dại tùy ý sinh trưởng ở các góc.
Hạc trắng đi vào, người ngồi trong viện mặc áo trắng đưa lưng về phía cô bé. Trước người chàng đặt một bộ bàn cờ, đối diện không có một bóng người, hiển nhiên đang tự mình đánh cờ.
Sắc mặt cô bé con cực kỳ quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, đi qua, trong giọng điệu mang theo vẻ nhảy nhót: “Chân Quân, chúc mừng xuất quan.”
Người áo trắng nghiêng đầu nhìn cô bé, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại trên đầu hạc trắng, giọng nói ôn hòa: “Tiểu Đan Lân nhà chúng ta dường như lại cao hơn chút rồi.”
Hạc trắng nhỏ giọng oán giận: “Ngài bế quan bao lâu rồi chứ.”
Cô bé con thật sự đợi đến nhàm chán mới không nhịn được đi ra ngoài một chút, mới gặp được Giang Ngư.
Vừa nhớ tới Giang Ngư, ký ức bị vứt đến sau đầu khi nhìn thấy Chân Quân lại trỗi dậy, cô bé một lần nữa tức giận.
Người áo trắng nhìn thấy thú vị: “Thực sự có người chọc ngươi?”
Hạc trắng gật đầu thật mạnh: “Là một cô gái rất đáng giận, rất xấu! Còn rất trẻ con!”
Người áo trắng thấy cô bé ngoài miệng nói rất ghê nhưng vẻ mặt rõ ràng không thấy chút ghét bỏ nào: “Ồ? Vậy có muốn ta dạy dỗ nàng hộ ngươi không?”
Hạc trắng vừa nghe, mở to hai mắt nhìn, vội vàng nói: “Không được, tu vi nàng thấp lắm, còn kém cả ta. Không nhọc đến ngài.”
“Hơn nữa, thật ra nàng cũng không hư như vậy!”
*
Lúc chập tối, hạc trắng hóa thành nguyên hình, đi tiểu lâu của Giang Ngư.
Tiểu lâu trong viện đã nở hoa tươi khắp nơi, đến rào chắn đều có dây hoa bò lên, đứng từ xa nhìn, cả tòa tiểu lâu như được mọc ra từ hoa tươi.
Nếu như lúc trước hạc trắng nhìn, mấy thứ hoa cỏ bình thường không hề có linh khí này trừ để trang trí thì không hề tác dụng gì.
Nhưng từ sơn cốc trồng đầy linh thảo quý hiếm kia ra, lại đến chỗ tiểu viện tầm thường này, cô bé đột nhiên cảm thấy được, nếu thật phải chọn một chỗ thì nơi này ngược lại càng làm cho hạc thoải mái hơn.
“Ồ, Tiểu Bạch, ngươi tới rồi?”
Cô gái ngồi dưới tàng cây, nhìn thấy cô bé thì vẫy tay với cô bé: “Mau tới đây, chờ ngươi đã lâu, mau đến ăn cá nướng!”