Lời nói của Quách Dương khiến tôi hơi sửng sốt.
Phòng vip Chí Tôn thì là phòng vip Chí Tôn, còn phải biết nó như thế nào sao?
Thấy tôi không nói gì, Quách Dương vừa cười lạnh nhạt vừa kiêu căng nhìn tôi mà nói, "Phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, chi tiêu tối thiểu của mỗi bàn cũng phải hai vạn tệ, chúng ta nhiều người như vậy ít nhất cũng phải bảy tám vạn, số tiền này tôi không thiếu, nhưng mà, cậu xứng đáng sao?"
"Đúng vậy, lớp trưởng mời mọi người ăn tiệc đã là rất tốt rồi, cậu còn muốn để lớp trưởng phải mở cả phòng vip Chí Tôn sao? Lợi dụng vừa phải thôi chứ?"
Giọng nói vừa vang lên đó là của Vương Bằng, một con chó bám đuôi luôn theo bên cạnh Quách Dương, thường xuyên đi ăn uống chung với hắn ta.
Mấy tên chó săn khác cũng nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường, hướng vào mặt tôi và hét lên: "Không ngờ ngươi không những nghèo kiết xác, ngay cả nhân phẩm cũng không được tốt lắm."
“Đây chính là tâm tính điển hình của tiểu nhân, chỉ cần bắt được cơ hội, lập tức muốn ôm hết món hời về mình.”
"Còn muốn mở phòng vip Chí Tôn sao? Cũng không nhìn xem bản thân có đức hạnh gì, ngươi xứng sao?"
Tiếng trào phúng vang lên quanh quẩn trong đại sảnh.
Tôi nói: "Tôi còn tưởng rằng mở phòng vip Chí Tôn phải rất đắt, thì ra chỉ cần chút tiền lẻ như vậy."
Lời vừa nói ra, hiện trường huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Ngay sau đó, bọn họ phát ra tiếng cười vô cùng khoa trương.
"Hahaha, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Tên khốn này vừa nói bảy tám vạn là tiền lẻ ư?!”
"Buồn cười chết được! Ngươi vừa chơi đá hay sao hả?!"
“Với bộ dạng nghèo kiết xác của cậu, đừng nói là bảy tám vạn, chỉ cần cậu có thể lấy ra bảy tám trăm thôi thì tôi sẽ nhìn cậu với ánh mắt khác rồi.”
“Đừng miễn cưỡng tỏ vẻ nữa, sẽ nhục nhã chết đó!”

Một đám người cười vang, nhìn tôi như nhìn một tên ngốc.
Quách Dương lại liên tục cười lạnh nhạt, ánh mắt liếc tôi một cái và nói: "Thì ra người bạn học Trần Thiên Vị của chúng ta là một phú nhị đại ngầm, nếu vậy chúng ta sẽ cho cậu một cơ hội để biểu hiện, phòng vip Chí Tôn của Kim Đỉnh Yến, hôm nay cậu sẽ mời khách chứ hả?"
Đám người của Vương Bằng hiểu được Quách Dương đang cố ý làm khó tôi, vì vậy lập tức tiếp lời.
“Đúng, nếu Trần đại công tử giàu như vậy, vậy mời khách đi, để cho chúng ta nhìn xem cậu hào sảng cỡ nào!”
“Đừng có nói thì dễ, nhưng thực tế vẫn là một kẻ nghèo kiết xác.”
“Nếu thật sự cậu dám mở phòng vip Chí Tôn, tôi lập tức phục cậu liền.”
Lưu Văn Bân đứng bên cạnh tôi, kéo kéo cánh tay tôi, thấp giọng nhắc nhở: "Lão Trần, đừng để ý đến bọn họ."
"Các bạn học, vốn dĩ đã nói trước hôm nay là tôi mời khách, cũng không thể để cho Trần đại công tử ra hết được.

Như vậy đi, chi tiêu hôm nay tôi và cậu ta mỗi người sẽ ra một nửa."
Quách Dương vỗ vỗ tay, mỉm cười nhìn tôi, hỏi: "Thế nào? Trần đại công tử! Nếu cậu đồng ý, tôi lập tức mở phòng vip Chí Tôn.

Nếu không dám chơi, vậy thì hãy câm miệng lại, đừng làm tôi phải mất mặt và xấu hổ hơn nữa!"
Nhìn bộ dạng của Quách Dương như ăn chắc tôi vậy, trong lòng tôi cảm thấy thật buồn cười, đại khái có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Được, nếu hắn ta đã muốn tỏ vẻ, vậy tôi cũng sẽ chiều lòng.
Tôi không chút do dự gật đầu, "Được thôi, cứ quyết định vậy đi."
“Hả?”

Quách Dương đột nhiên sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng tôi thật sự đồng ý.
Phản ứng của những người khác không khác gì hắn, tiếp theo là một trận cười điên cuồng.
“Mẹ nó, tên gà mờ này chơi đá lên não rồi, hắn đồng ý luôn kìa.”
“Hắn sẽ không tự cho rằng mình chính là một phú nhị đại chứ hả, giả bộ đến mức tự mê hoặc bản thân sao?”
“Con người ta, sợ nhất chính là tự lừa dối bản thân!”
Quách Dương sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh lùng, "Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, quản lý, mở cho tôi một phòng vip Chí Tôn!"
“Được.” Quản lý đại sảnh gật đầu nói: "Phòng vip Chí Tôn ở lầu chín, mời các vị đi theo tôi."
“Đi thôi, Trần đại công tử, hôm nay cậu chính là nhân vật chính.” Quách Dương âm dương quái khí nói với tôi.
Tôi cười cười, đường đường chính chính không nhường ai mà đi về phía trước.
Đới Điềm Điềm nhìn tôi một cái thật lâu, trong mắt cũng tràn ngập khinh thường, chỉ là cô ta che giấu rất giỏi.
Sau khi phát hiện tôi chú ý tới cô ta, lập tức che đi cảm xúc thật, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với tôi.
Người phụ nữ này, quả là một kẻ hai mặt lợi hại.
Hèn gì cô ta có thể khiến Quách Dương xoay vòng vòng, khiến hắn ta cam tâm tình nguyện chi nhiều tiền như vậy, chỉ vì muốn lấy điểm trước mặt Đới Điềm Điềm mà thôi.
Lúc này, Lưu Văn Bân bước nhanh đuổi theo tôi, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Lão Trần, sao cậu lại tức giận với bọn họ như vậy, tên Quách Dương đó cố tình thách thức cậu, lần này cậu bị mắc bẫy rồi."
“Đừng lo, tôi có tiền.” Tôi nhìn Lưu Văn Bân với một ánh mắt rất an tâm.
"Cậu có tiền cái rắm, chỉ chút tiền lương làm thêm của cậu đủ sao? Phòng vip Chí Tôn, bốn bàn tiệc của chúng ta thấp nhất cũng phải tiêu tám vạn đó!" Lưu Văn Bân lau mồ hôi trên trán, nói rất nhanh: "Trong thẻ của tôi có hai vạn, cậu thành thật nói tôi biết cậu đang có bao nhiêu, tôi phải tính xem có đủ hay không, nếu không đủ còn phải nhanh chóng nghĩ cách khác.”

“……”
Tôi bật cười, vỗ vỗ vai Lưu Văn Bân, "Cậu không cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi thật sự có tiền mà."
Rất nhanh sau đó, nhóm bốn mươi người chúng tôi đã đi tới tầng chín của Kim Đỉnh Yến.
“Các vị, phòng 969 phía trước chính là phòng vip Chí Tôn, chúc các vị dùng tiệc vui vẻ.” Quản lý đại sảnh lễ phép chào hỏi, sau đó rời đi.
“Các cậu vào trước đi, tôi đi vệ sinh trước." Đới Điềm Điềm dịu dàng nói với mọi người, xoay người đi vào phòng vệ sinh ở hành lang.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của tôi vang lên, là Chu Thái Vi gọi tới.
Tôi nhìn dòng người đi đến cửa phòng, bước chân của tôi chậm lại và đứng lại ở vị trí cuối cùng, dự định nghe điện thoại xong sẽ vào phòng.
Quách Dương ở phía trước chú ý tới động tác của tôi, lập tức dừng bước, nói với Vương Bằng: "Cậu đứng trước cửa canh chừng Trần Thiên Vị, cẩn thận đừng để hắn ta đi mất."
Yên tâm, anh Dương.

Vương Bằng nhìn Quách Dương gật gật đầu, sau đó lo lắng hỏi: "Dương ca, lát nữa lỡ Trần Thiên Vị không có tiền thì làm sao bây giờ? Anh chuẩn bị đủ tiền chứ hả?"
“Chỉ là phòng vip Chí Tôn thôi mà, tám vạn tôi vẫn có!”
Quách Dương che giấu sự đau lòng của mình, ngạo nghễ nói: "Tôi nuốt không trôi cục tức này, đợi đến lúc tính tiền, tôi xem hắn làm như thế nào! Dám đối đầu với tôi, tôi muốn cho tên nghèo kiết xác này mất hết thể diện, sau này nhìn thấy tôi cũng không dám ngẩng đầu lên!"
“Anh Dương uy vũ!" Vương Bằng nịnh nọt mà nói: "Đới Điềm Điềm nhất định sẽ bị anh Dương mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nói không chừng đêm nay anh Dương có thể rủ cô ấy đi khách sạn rồi.”
"Hừm, nếu không cậu nghĩ tôi vì cái gì mà chịu mở phòng vip Chí Tôn này hả? Lát nữa lúc ăn tiệc nhớ phối hợp với tôi, tốt nhất là có thể chuốc say Đới Điềm Điềm, hiểu không?"
“Anh yên tâm!”
Cuộc đối thoại của hai người đó tôi nghe không sót chữ nào.
Trong lòng tôi cười lạnh, nhưng cũng không việc gì phải để ý.
“Alo, Thái Vi.” Tôi đứng ở hành lang, nhận điện thoại.
Giọng nói dịu dàng của Chu Thái Vi phát ra từ chiếc điện thoại, "Thiếu gia, tôi có vài chuyện cần phải báo cáo với ngài."

“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
Chuyện này có liên quan đến Vương Gia.

Chu Thái Vi nói: "Tôi nhận được tin tức, gia chủ Vương Gia Vương Hoành Chí, đang nhờ người điều tra thông tin cá nhân của ngài."
Tôi không khỏi nhíu mày, "Điều tra tôi?"
"Đúng vậy, nhưng thiếu gia ngài không cần lo lắng, bọn họ không có gan gây bất lợi cho ngài.

Sở dĩ điều tra ngài, chắc hẳn là muốn làm rõ ràng gia cảnh cụ thể của ngài, để dễ cầu xin ngài tha thứ." Chu Thái Vi hỏi: "Nếu như ngài không muốn bị quấy rầy, tôi sẽ sắp xếp người xử lý bọn họ, sẽ không để cho những người này có cơ hội xuất hiện ở trước mặt ngài."
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Quên đi, không cần để ý đến bọn họ."
“Vâng, thiếu gia.” Chu Thái Vi lên tiếng, lại nói: "Ngoài ra, về chương trình học, nếu như ngài không có ý kiến, tôi dự định ngày mốt chính thức bắt đầu, đầu tiên là…"
Vừa nhắc tới đủ loại chương trình học, tôi liền có chút đau đầu, vội vàng cắt ngang Chu Thái Vi, "Việc học thì nói sau đi, tôi đang đi ăn tiệc với bạn, nếu không có chuyện gì khác thì cúp máy trước đi."
Tôi đùa giỡn với Chu Thái Vi vài câu, liền cúp điện thoại và đi về phía phòng vip.
Đúng lúc đó, Đới Điềm Điềm cũng vừa từ phòng vệ sinh bên cạnh đi ra, đi ở phía trước tôi.
Cánh cửa của một phòng riêng khác bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn lảo đảo từ bên trong đi ra, đụng vào Đới Điềm Điềm.
“Mẹ nó, ai con mẹ nó không có mắt hả?!”
Người đàn ông trung niên mắng một câu, cúi đầu nhìn thấy Đới Điềm Điềm, vui mừng nói: "Ồ, đây không phải là Điềm Điềm sao? Trùng hợp như vậy, sao lại gặp nhau ở đây."
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên ôm lấy bả vai Đới Điềm Điềm, cười hắc hắc, làm ra vẻ rất thân với cô ta.
Tôi nhìn thấy Đới Điềm lúc đầu tỏ vẻ sửng sốt, ngay sau đó đã né tránh bàn tay của người đàn ông trung niên đó, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, nũng nịu nói: "Hắc Kê, anh uống nhiều quá rồi, đụng người ta đau chết đi được.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play