“Anh Lâm, bọn họ không có làm khó anh chứ?!”

Thấy Trần Lâm đẩy cửa đi vào, Châu Ngọc Ánh lúc này có chút thấp thỏm không yên, vội vàng tiến lại gần, quan sát anh một hồi rất lâu.

Thấy thế, Trần Lâm không khỏi lắc đầu mỉm cười, rồi đi tới trước mặt con gái, nhẹ nhàng đem con bé bế lên trên tay. Sau đó, anh mới quay lại, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, nói ra.

“Không có việc gì, vừa rồi cảnh sát đã đến xử lý. Bọn họ đều đã bị đưa đi điều tra. Hiện tại, cả nhà chúng ta có thể an tâm ca hát, sẽ không ai đến làm phiền em và con gái nữa!”

Nhìn thấy trên người của Trần Lâm quả thật không có thương tích gì. Hơn nữa, thần sắc của anh cũng rất tự nhiên, lúc này Châu Ngọc Ánh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mà cô bé Khánh Ngọc giống như quên hết mọi chuyện sợ hãi khi nãy, một mặt hưng phấn cầm lấy micro, hô to.

“Bố bố, con muốn nghe bố hát! Bố hát với con nhé!”

Trước yêu cầu của con gái, Trần Lâm không chút do dự, liền trực tiếp gật đầu đồng ý. Sau đó, anh cùng với con gái của mình bắt đầu song ca. Giọng hát của anh mặc dù không quá xuất sắc, nhưng nó lại vô cùng ấm áp dễ chịu, để cho Châu Ngọc Ánh nhìn đến cực kỳ xuất thần.

“Thế nào? Trên mặt của tôi có dính gì sao?”

Đang cùng với con gái song ca, cảm nhận được ánh mắt khác thường của Châu Ngọc Anh nhìn về phía mình, Trần Lâm không khỏi lúng túng, sờ sờ lên trên khuôn mặt của mình một lúc.

Mà nghe được câu hỏi của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh lúc này mới giật mình, khuôn mặt của cô cũng lập tức trở nên đỏ bừng lên, trong miệng ấp úng nói ra.

“Không… không có…”

Thấy thế, Trần Lâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười một tiếng. Mà con gái của hai người bọn họ thì không khỏi chớp chớp lấy đôi mắt tinh nghịch, không biết trong đầu nho nhỏ của con bé đã nghĩ ra những thứ ý nghĩ quái quỷ gì.

Cứ như vậy, ba người một nhà ca hát hết sức vui vẻ, mãi tới trời sắp gần tối, ba người mới dẫn nhau ra ngoài.

“Khánh Ngọc, hôm nay con chơi có vui không?”

Ẵm theo con gái trên tay, vẻ mặt của Trần Lâm tràn đầy từ ái, nhìn về phía con gái của mình.

“Dạ, vui ạ!”

Mặc dù việc ca hát cả ngày để cho con bé có chút mệt mỏi, nhưng nghe Trần Lâm hỏi thăm, con bé cực kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu không ngừng. Thấy thế, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh lúc này cũng treo lên một nụ cười ngọt ngào.

“Tính tiền giúp tôi phòng VIP số bốn lẻ một!”

Trần Lâm đem con gái giao lại cho Châu Ngọc Ánh, sau đó đi đến chỗ quầy tính tiền, lấy thẻ ngân hàng ra để thanh toán. Nhưng vừa nhìn thấy được Trần Lâm, nữ nhân viên quầy lễ tân có chút kinh hoảng, vội vàng lắc đầu liên tục, nói ra.

“Ông chủ… à không, thưa anh, toàn bộ tiền giờ cùng đồ ăn thức uống của anh đều được miến phí. Sau này, chỉ cần anh muốn đến chơi, chúng tôi sẽ tự mình lưu lại một phòng VIP cho anh. Anh không cần phải tính tiền đâu ạ!”

Nghe nữ nhân viên lễ tân trả lời như vậy, lại nhìn thái độ sợ hãi của đối phương, trong lòng Trần Lâm không khỏi cười khổ một trận. Bất quá, đối với chuyện này Trần Lâm cũng không muốn tự mình giải thích. Anh chỉ hơi trầm ngâm một chút, sau đó từ trong túi quần rút ra mấy tờ polyme, mệnh giá năm trăm nghìn đặt ở trên quầy lễ tân.

“Nếu như ông chủ của các cô đã không muốn tính tiền cho tôi, vậy thì đây xem như là tiền boa, tôi tặng cho toàn bộ nhân viên ở đây. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng mọi người có thể tự mình chia nhau hoặc mua gì đó về liên hoan cũng được!”

Nói xong, Trần Lâm cũng không có nhiều lời, trực tiếp xoay người, quay trở lại vị trí mà hai mẹ con Châu Ngọc Ánh đang đứng, trên khuôn mặt của anh lấp tực lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm!”

Không biết có phải vì đã chơi đến quên cả trời đất, để cho cô bé Khánh Ngọc lúc này tỏ ra vô cùng mệt mỏi, vậy mà nằm ngủ thiếp ở trên tay của Châu Ngọc Ánh lúc nào không hay.

Đối với đề nghị của Trần Lâm, Châu Ngọc Ánh hoàn toàn không có bất kỳ một chút ý kiến nào. Thậm chí, trong lòng của cô còn có mấy phần chờ mong. Bởi vì, món ăn mà Trần Lâm làm ra, kỳ thật cô ăn cảm thấy rất ngon.

Châu Ngọc Ánh cũng không biết rõ, ngoài việc nấu ăn ngon, lại biết đánh nhau, hơn nữa còn rất đẹp trai ra, thì Trần Lâm có thứ gì anh không biết hay không? Dù sao, từ lúc biết anh đến giờ, dường như Châu Ngọc Ánh cũng chưa từng thấy có việc gì làm khó được Trần Lâm. Ngay cả ca hát, anh cũng để cô có chút ngước mắt lên mà nhìn.

“Thế nào? Cô không có sao chứ?”

Thấy Châu Ngọc Anh đột nhiên nhìn mình suy nghĩ đến ngẩn người, Trần Lâm không khỏi lên tiếng nhắc nhẹ.

Nghe được âm thanh của Trần Lâm vang ở bên tai, lúc này Châu Ngọc Anh lại thêm lần nữa giật mình, trên khuôn mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, cũng không biết giấu chỗ nào cho khỏi.

Thấy phản ứng của cô như vậy, Trần Lâm có chút bất đắc dĩ, đưa tay sờ lên trên khuôn mặt của mình một hồi. Sau đó, anh cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng từ trên người của Châu Ngọc Ánh, đem con gái ôm ở trên tay.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về nhà!”

Nghe được lời này của anh, không biết vì sao trong lòng của Châu Ngọc Ánh lại hơi có chút hốt hoảng, cũng không biết rõ lúc này cô suy nghĩ như thế nào, lại nhịn không được đưa hai tay che lấy khuôn mặt của mình, lắc đầu liên tục, không ngừng.

“Châu Ngọc Ánh ơi là Châu Ngọc Ánh, hôm nay mày bị làm sao vậy? Mày đã là gái một con, người ta sẽ còn để ý đến mày hay sao?”

Suy nghĩ đến chuyện này, tâm tình của Châu Ngọc Ánh từ từ bình tĩnh trở lại, cũng không còn cảnh xấu hổ giống như vừa rồi nữa. Sau đó, cô lặng lẽ đi theo phía sau lưng của Trần Lâm, ngồi lên ô tô.

Cẩn thận đem con gái của mình đặt ở phía sau ghế ô tô. Lúc này, Trần Lâm một bên lái xe, một bên quan sát biểu hiện ở trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh.

Anh cũng không rõ trong lòng của Châu Ngọc Ánh đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhìn cô có vẻ như tâm sự rất nặng nề. Bất quá, chính anh cũng không rành về việc dỗ dành phụ nữ. Hơn nữa, anh đối với chuyện tình cảm kỳ thật một chút cũng không biết.

Thế nên, lúc này bầu không khí ở trong xe có chút quỷ dị, ngoại trừ cô bé Khánh Ngọc đã ngủ say, thì cả hai người lớn ở trong xe đều mang theo một phần tâm sự, im lặng cho đến khi ô tô dừng lại ở trước bãi đỗ xe của khu chung cư Châu Thành.

“Tôi muốn nấu ăn, trong tủ lạnh nhà cô có còn thức ăn hay không?”

Cẩn thận đem cửa xe đẩy ra, lúc này Trần Lâm hơi thoáng do dự một chút, sau đó anh mới quay sang nhìn lấy Châu Ngọc Ánh để hỏi han.

Nghe hỏi đến, trong lòng của Châu Ngọc Ánh hơi có chút giật mình. Sau đó, cô vội vàng lắc đầu, nói ra.

“Không có, nhưng mà phía trên có siêu thị, để lát nữa tôi đi mua với anh!”

Thấy Châu Ngọc Ánh phản ứng như vậy, Trần Lâm không khỏi lắc đầu, mỉm cười.

“Vậy thì không cần, để tôi ôm con bé lên phòng, sau đó tôi sẽ đi xuống mua thêm thúc ăn!”

Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không để ý đến Châu Ngọc Ánh nữa, mà anh trực tiếp vòng qua phía sau, đem cửa xe ô tô mở ra. Đồng thời, anh vô cùng cẩn thận ôm lấy con gái, sợ con bé bị đánh thức, rồi chậm rãi đi về phía cầu thang máy.

Thấy vậy, Châu Ngọc Ánh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm đi ở phía sau lưng của anh.

Đợi đem con gái đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lại cho con bé. Lúc này, Trần Lâm mới lần nữa đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Châu Ngọc Ánh đang đứng ở phía trên hành lang, anh có chút kinh ngạc nhìn cô.

“Thế nào?”

“À, tôi… tôi cũng muốn đi siêu thị mua ít đồ!”

Không biết vì sao, lúc này đối mặt với Trần Lâm, trong lòng của Châu Ngọc Ánh hơi có chút loạn, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhưng Trần Lâm lại không nhận ra được sự thay đổi ở trên khuôn mặt của cô, nên anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền gật đầu rồi xoay người rời đi. Thấy thế, Châu Ngọc Ánh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đồng thời, trong lòng của cô hơi có mấy phần u oán.

“Trần Lâm, sao mày lại ở đây?!”

Lúc này, Trần Lâm cùng với Châu Ngọc Ánh đồng thời bước vào bên trong siêu thị. Đột nhiên, một giọng nói cực kỳ kinh ngạc, từ phía sau lưng của hai người bọn họ vang lên.

Nghe được tiếng hô này, Trần Lâm không khỏi vội vàng xoay người nhìn lại. Nhưng khi thấy được người đứng ở phía đối diện của mình là một gã đàn ông khoảng chừng hai bốn, hai mươi lăm tuổi, trên người mặc lấy một bộ quần áo có phần màu mè, sặc sỡ, hai hàng lông mày của Trần Lâm không khỏi nhíu chặt lại.

“Anh là ai? Chúng ta có quen nhau sao?”

Kỳ thật, Trần Lâm cũng không nhận ra đối phương là ai. Nhưng thấy đối phương gọi tên của mình rõ ràng như vậy, anh không khỏi mang theo mấy phần nghi hoặc.

“Ha ha ha, quả nhiên là mày! Tao còn cứ tưởng mày đã chết dí ở trong tù rồi chứ? Thế nào, mày không nhận ra tao sao?”

Vừa nói, người đàn ông trẻ tuổi vừa tiến tới, dự định vỗ mạnh lên vai của Trần Lâm một cái. Bất quá, Trần Lâm đã nhích người tránh được. Đồng thời, ánh mắt của anh mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Xin lỗi, anh đã nhận lầm người rồi!”

Nói xong lời này, Trần Lâm liền dự định xoay người, cùng với Châu Ngọc Ánh rời đi. Thế nhưng, người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía đối diện vừa mới nhìn thấy được dáng người của Châu Ngọc Ánh, liền nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước miếng. Đồng thời, bước chân của hắn nhanh chóng sải ra, đem lối đi của Trần Lâm và Châu Ngọc Ánh ngăn lại.

“Làm gì mà vội mà vàng như vậy? Trần Lâm, mày thật sự không có nhớ ra tao hay sao? Tao là Trịnh Hâm, bạn học hồi còn cấp hai của mày, mày đã nhớ ra hay chưa?”

Vừa nói, trên khuôn mặt của Trịnh Hâm vừa hiện lên một nụ cười cực kỳ bỉ ổi, ánh mắt của hắn hoàn toàn không kiêng nể gì cả, liên tục quét đi quét lại ở trên người của Châu Ngọc Ánh đến mấy lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play