Big Push.
Big Push là một trong những địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở thành phố Doris.
Giới trẻ ở khắp Vanladesh nếu muốn được thả mình tận hưởng những phút giây khoái lạc thì Big Push luôn là điểm tới hàng đầu mà họ không thể bỏ qua.
Doris vốn nổi tiếng là thành phố với vẻ đẹp xa hoa bậc nhất Vanladesh, nơi tụ hộp những khu giải trí sầm uất thu hút người có máu ăn chơi, thích cảm giác k1ch thích.
Đến với không gian Big Push là bước chân vào thế giới được trang trí bằng đá cẩm thạch và những bức tường tráng gương tạo hiệu ứng thị giác ấn tượng.
Dưới hình thức thiết kế là một khách sạn, Big Push chia thành bốn không gian lớn gồm có tầng phục vụ món ăn, tầng bar, tầng sòng bạc và tầng nghỉ ngơi.
Không gian Big Push chẳng khác gì một kim tự tháp được phủ hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng với sàn granite phản chiếu cùng nhiều hình khối hình học hiện đại.
Khu tầng bar ồn ào, cuối đường là một căn phòng cửa khép hờ, bên trong không ngừng truyền ra tiếng r3n rỉ.
Qua khe hở ấy có thể trông thấy rõ ràng một màn nam nữ đang dây dưa không dứt.
Người đàn ông gương mặt có một vết sẹo dài xấu xí trông rất dữ tợn đang ra sức vận động trên cơ thể người phụ nữ phong tình quyến rũ.
Thân thể [email protected] trụi của cô ta được người đàn ông không ngừng thay đổi tư thế để thỏa mãn d*c tình.
Âm thanh vô cùng sắc nét, tiếng r3n rỉ cực kỳ ph óng đãng hòa lẫn với tiếng thở gấp, đục ngầu, âm thanh hai cơ thể nam nữ va chạm nhau khiến người nghe không khỏi đỏ mặt, xấu hổ.
Tất cả, đều hòa quyện cùng một chỗ.
Hai cơ thể [email protected] truồng quấn lấy nhau, người phụ nữ quỳ ở trên giường, còn người đàn ông mặt sẹo kia thì ở sau lưng cô ta đang không ngừng phát ti3t.
Mỗi một lần hắn ta đâm mạnh vào, đều khiến người phụ nữ hét chói tai.
Lúc sau người đàn ông đứng dậy, đưa tay nắm lấy tóc của cô ta không thương tiếc ấn đầu xuống.
Người phụ nữ *** **** ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy vật [email protected] tính kia.
Bàn tay ấn đầu cô ta càng tăng thêm lực.
Đứng sau cửa, Tan nở nụ cười khinh miệt khẽ đẩy nhẹ cho cánh cửa mở rộng ra nhưng tuyệt nhiên không hề bước chân vào mà chỉ đứng tựa vào mép cửa hứng thú xem màn k1ch tình của đôi nam nữ diễn ra trước mắt.
- A!
Người phụ nữ phát hiện ra có bóng người đang đứng ngoài cửa thét lên một tiếng kinh hãi như gặp phải ma quỷ, cô ta vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Ngược lại, người đàn ông kia khá bình tĩnh, hắn ta quay người chạm phải ý cười như có như không của Tan.
Vết sẹo dài đáng sợ khẽ nhăn lại.
Hắn ta thản nhiên mặc lại quần áo một cách rất bình thường.
Tan bỏ hai tay vào túi quần.
- Vang Lệ, sắp chết tới nơi rồi còn tâm trạng trốn chui ở đây chơi gái à?
Tan khinh thường lên tiếng.
Vang Lệ nhanh chóng mặc xong quần áo, hắn ta không hề gấp gáp mà lấy một điếu thuốc ra hút.
Vang Lệ đi tới chỗ Tan đứng, phun một làn khói thẳng vào mặt anh ta.
- Thằng chó con!
Hắn ta cười man rợ, nụ cười khiến vết sẹo xấu trên mặt càng trở nên gớm ghiếc.
Trước hành động sỉ nhục này của Vang Lệ, Tan không tức giận mà còn cười thành tiếng.
Anh ta nắm mạnh lấy cổ áo của hắn ta, động tác nhanh gọn lẹ một phát quật ngã tên Vang Lệ.
Hắn ta nằm ngửa trên sàn chưa kịp phản đòn liền bị Tan một chân giẫm đạp lên mặt.
- Kỹ năng trên giường của mày tỉ lệ nghịch với kỹ năng đánh đấm à Vang Lệ? Dù sao cũng là một trong Thập Tam tử, lại bị thất thủ dưới chân tao, thật là đáng nhục cái bản mặt mày.
Tan tăng sức chân như muốn nghiền nát mặt Vang Lệ.
Ánh mắt bỡn cợt của anh ta giờ đây mang theo sự chết chóc.
Tan không cho hắn ta chút sơ hở để đánh trả, anh ta dừng chân cúi người nắm tóc Vang Lệ kéo lên.
Tiếp sau đó lôi hắn ta đến góc tường, đập mạnh liên tiếp.
Tiếng gầm thét kèm theo chửi rủa của hắn ta càng lớn lại càng như liều thuốc k1ch thích dây thần kinh Tan.
Máu tanh bắt đầu nhuộm đỏ một mảng tường, đầu óc Vang Lệ dần trở nên choáng váng.
Đến khi cảm thấy vừa đủ, Tan mới dừng tay.
Hắn ta như con cá chết, trợn mắt dữ tợn nhìn người trước mặt.
- Vào đây, lôi hắn đi.
Bên ngoài, gió đêm nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh thổi qua.
Không bao lâu, ba chiếc xe đen sang trọng lao nhanh ra khỏi bóng đêm.
Xe dừng bánh lại trên tấm thảm hoa đắt tiền.
Cửa xe chiếc trước và sau mở ra, vài tên vệ sĩ mặc âu phục đen nhanh chóng bước xuống, một người trong số đó đi đến chiếc xe ở giữa, cung kính mở cửa.
Bóng đêm theo khe hở ở các tầng mây tràn xuống.
Ngọn đèn thạch anh chiếu tỏa thứ ánh sáng vô cùng xa hoa.
Cửa xe từ từ mở ra...
Chiếc quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài rắn chắc.
Tam Chủ bước xuống xe, đưa bàn tay đeo nhẫn kim cương đen tháo cặp kính râm che khuất đôi mắt hắn.
Trên gương mặt lạnh lẽo kia không tồn tại thứ cảm xúc gì.
- Tam Chủ!
Một đám người từ trong Big Push đi ra nhanh chóng xếp thành hai hàng dọc thẳng tấp.
Tam Chủ đưa cặp kính râm cho Hoắc Dạ, sau đó hắn bước đi như một bậc quân vương vào bên trong.
Đám vệ sĩ mặc âu phục đen nghiêm túc xếp ba hàng theo sau lưng hắn.
Sự xuất hiện của Tam Chủ khiến cho tất cả những ai được chứng kiến cảnh tượng một đoàn người áo đen đang đi sau một người đàn ông thì không tránh khỏi kinh hãi.
Xã hội đen tìm đến Big Push là chuyện thường gặp nhưng người đàn ông có khí chất hơn người kia xuất hiện ở đây quả thật rất hiếm thấy.
- Hắn, hắn không phải là Tam Chủ sao?
- Anh nói gì? Tam Chủ? Hắn thật sự là Tam Đường Chủ?
- Còn nhầm vào đâu được.
Không thấy ký hiệu hình xăm tổ chức của đám người theo sau hắn à? Tam Chủ nổi tiếng trong giới ngầm như vậy, chẳng lẽ anh không biết?
- Không phải không biết mà là không tin được.
Hắn sao lại xuất hiện ở Big Push chứ? Chuyện này bất thường quá.
Tôi hay nghe người trong giới đồn đại, cứ chỗ nào mà hắn xuất hiện thì chắc chắn sẽ có đám tang đó.
- Tin đồn? Vớ vẩn.
- Anh không tin tôi?
- Tin cái gì, nó là tin thật.
- Tò mò quá, các người có ai muốn cùng tôi lên xem không? Tam Chủ xuất hiện đương nhiên chẳng có tin tốt nào đâu.
Từ lúc tin tức truyền đi hắn là một trong Tam Hoàng khét tiếng của giới ngầm, tôi thật sự rất muốn biết Tam Chủ là người tàn nhẫn đến mức nào.
-...
-...
-...
Bên trong căn phòng vip ở khu tầng bar, bầu không khí dấy lên một tia bất an, thậm chí hơi thở nguy hiểm đang dần như lan tràn.
Tam Chủ ngồi ngay vị trí trung tâm, tay kẹp điếu xì gà thượng hạng.
Trước mặt hắn là tên Vang Lệ cùng hai người khác đang cúi đầu quỳ gối.
Tam Chủ phất nhẹ tay, một tên vệ sĩ tiến lên không chút lưu tình giật mạnh tóc người phụ nữ, túm cô ta tới trước mặt hắn.
Từ chân tóc người phụ nữ truyền đến cơn đau kịch liệt khiến cô ta phát ra tiếng thét.
- Anh...nếu anh dám giết tôi thì cả gia tộc Lucasta sẽ không tha cho anh.
Sarah Lucasta trợn to mắt, sắc mặt không còn chút máu.
Cô ta thật sự không ngờ người đàn ông này lại tàn ác đến như thế.
Sarah không hiểu lý do vì sao mình bị bắt tới tận đây.
Cô ta chỉ gặp hắn lần đầu, cũng không hiểu bản thân đã gây họa gì mà phải bị gánh chịu cảm giác vô cùng đau đớn như bây giờ.
- Móc mắt cô ta.
Sarah kinh hoảng tột độ nhìn hắn.
- Không! Tôi đã phạm gì vào anh...
Tam Chủ không trả lời.
Cô ta toàn thân không ngừng run rẩy cũng vì sự im lặng chết người này.
Hắn không nói, chỉ dùng cặp mắt lạnh thấu xương kia quan sát cô ta.
Chẳng khác gì con sói khát máu đang nhìn con mồi của mình lần cuối trước khi nó vồ lấy.
Sarah như rùa rụt cổ, bởi ánh mắt ma quỷ kia đã hút sạch cạn tinh lực còn sót lại của cô ta.
Hắn, thật sự muốn giết...
- A!
Cả người Sarah Lucasta đột nhiên bị một lực hung bạo tác động làm cho ngã nằm xuống đất.
Cô ta bàng hoàng không biết gì sắp xảy ra.
Một lát sau đó, cả căn phòng là tiếng la hét thảm thương của Sarah.
Người đàn ông kia như hồn lìa xác tận mắt chứng kiến đại tiểu thư gia tộc Lucasta bị móc cả hai mắt.
- Tam Chủ! Mày muốn làm gì tao?
Vang Lệ lúc này gầm lên, hắn ta trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
Mặc kệ người phụ nữ không quen biết kia sống chết ra sao, hắn ta muốn hỏi sắp tới mình phải trải qua những gì.
Vang Lệ biết sớm muộn gì bản thân hắn ta cũng gặp phải Tam Đường Chủ.
- Giết!
Hắn hất cằm nhẹ.
- Mày...
Một tên vệ sĩ khác đi đến phía Vang Lệ, ngay lập tức con dao sắt nhọn xẹt qua cổ hắn ta.
Vang Lệ thét lên một tiếng chói tai cuối cùng.
Ngay sau đó, không còn âm thanh gì nữa.
Người đàn ông kia, ngất đi tại chỗ.
- Thả hắn đi! Coi như cảnh cáo.
Tam Chủ đứng dậy phất tay.
- Vâng.
Hoắc Dạ nhận lệnh.
Hắn vứt điếu xì gà vào thùng rác, bước đi được vài bước thì bị tiếng rung điện thoại trong túi quần làm cho dừng lại.
Khóe môi người đàn ông hiện lên ý cười khi mở xem tin nhắn.
"Tam, đến đó tìm phụ nữ "giải sầu" sao?" - Mạn Mạn bé nhỏ.
Tam Chủ nhấn gọi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối.
Truyền đến tai hắn là giọng nói cực kỳ thiếu kiên nhẫn, có chút hờn dỗi, có chút tức giận.
"Tam, cô ta đâu rồi?"
- Về nhà liền đây.
Hắn vừa đi nhanh vừa trả lời, tâm trạng rất tốt.
Chất giọng trầm thấp, thâm thúy, cực độ dễ nghe.
Nếu người khác chịu khó quan sát kỹ sẽ thấy rõ cặp mắt như lưỡi dao sắc bén kia giờ trở nên cực kỳ dịu dàng.
Hoắc Dạ theo sau Tam Chủ bị dáng vẻ yêu đương này của hắn làm cho phải ngỡ ngàng một phen, anh ta trong lòng cũng thầm đoán được Tam Chủ đang vui vẻ vì vị công chúa nhỏ nào kia.
"Không cần về, Viên Ý tới tận chỗ luôn rồi."
- Hửm?
Tam Chủ cau mày đứng lại.
Hoắc Dạ không để ý liền va vào lưng hắn:...
"Phải tới bắt gian tại trận chứ!"