Có thêm một con chiến mã, tiến độ của hắn và nàng cũng tăng thêm, có thể đi một mạch đến thành Ung Châu chỉ trong một buổi sáng.
Ung Châu quả là khác hoàn toàn với Dung thành kia, đây là nơi yên bình tới mức tưởng chừng như trong mộng vậy.
Ở đây, không một ai là quá nghèo hèn, chỉ có những người quá giàu có mà thôi.

Bách tính an cư lạc nghiệp, giường như vì có một vị quan phụ mẫu hết sức anh minh.
Mặc Ngân Tầm và Sở Hoành Dương cùng nhau dắt ngựa đi tới, ánh mắt dè chừng quan sát xung quanh.

Qua bao ngày phiêu bạt, cảnh vật thay đổi ít nhiều cũng không khiến họ như những đứa trẻ lần đầu đi chợ nữa.
Sở Hoành Dương, ngươi có cảm thấy nơi này rất bình yên, đến nỗi một trận bạo động cũng không có...
Hắn vẫn lắc đầu, miệng nhâm nhi cốc trà nóng, đáp:
Nơi càng đơn giản thì lại càng nguy hiểm.
Gương mặt nàng đột nhiên như hóa đá, chẳng lẽ thế gian này đến một nơi yên bình cũng khó khăn đến thế hay sao?

Vậy...!chúng ta cần làm thế nào?
Gương mặt nghiêm túc của hắn đột nhiên bị biến mất, thay vào đó lại là một điệu cười thân thuộc:
Chúng ta cứ ở nơi này vài ngày, ăn no rửng mỡ, thổ phỉ sẽ xuất hiện.
Nàng nghiêng đầu ngờ nghệch, rốt cuộc vẫn là không bao giờ hiểu nổi tất cả suy nghĩ của hắn, một kẻ tuy đơn giản nhưng chẳng hề đơn giản.
Vậy là suốt ba ngày, Mặc Ngân Tầm không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, liền ở lại nơi này làm một đại gia mới nổi.

Nàng ban ngày dạo phố, ban đêm đánh bạc, uống rượu, ngắm ca kĩ, không có thứ gì là chưa thử qua.
Cho đến ngày thứ ba, khi toàn bộ số tiền trong hầu bao đã hết, hai người họ nghèo vẫn hoàn nghèo.

Trong lúc thu xếp hành lý rời khỏi Ung Châu, nàng rất muốn trách hắn vì sao lại có chủ ý hoang phí như vậy.

Nhưng trước đến nay, hắn làm việc gì đều có mục đích, lâu dần, Mặc Ngân Tầm đã gần như tin tưởng con người khó đoán này.
Chỉ vừa bước chân ra khỏi cổng Bắc thành Ung Châu rồi rẽ trái, đám thổ phỉ đã chờ sẵn trên đường.

Một bên là hai kẻ không chốn dung thân, một bên là hơn chục tên thổ phỉ tai to mặt lớn, mắt tròn mắt dẹt và nhìn nhau.
Ha, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Mặc Ngân Tầm, đại gia tiêu tiền như nước trong thành.
Mặc Ngân Tầm nghe thấy cũng có đôi chút bất ngờ, quả nhiên Sở Hoành Dương nói không sai.

Chỉ là không biết tại sao đám thổ phỉ này lại không hiên ngang như lúc ở Dung thành.
Các hạ quá lời rồi, tiểu nữ chỉ là vô tình trúng được mấy đồng bạc, tiêu tiền không đúng cách mới thê thảm thành thế này.

Tên thống lĩnh tay cầm thương lớn, vác nặng đến khom vai nhưng vẫn tỏ ra uy vũ lắm:
Hừ, ngươi là kẻ khua môi múa mép ở Dung thành, còn tưởng ta không biết? Sao nào, ngươi muốn cứu Tô Trúc Lệ, vậy phải thay nàng ta làm áp trại phu nhân.

Mặc Ngân Tầm đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu, ánh mắt tỏa ra tia kì thị thấy rõ.

Vừa hay, thái độ kia bị hắn nhanh chóng bắt gặp.
Thái độ của ngươi như vậy là có ý gì? Nếu hôm nay ngươi không đồng ý làm áp trại phu nhân của ta, vậy ngày này năm sau chính là ngày dỗ của ngươi.
Sở Hoành Dương thấy vậy liền bước lên hai bước, che chắn nàng phía sau, miệng nói không ngừng nghỉ:
Bang chủ đại nhân, người múa lưỡi ở Dung thành là ta, muốn cứu mĩ nhân cũng là ta, tiêu tiền lại càng chính là ta, Mặc Ngân Tầm chỉ là nha hoàn bên cạnh mà thôi.

Chi bằng hôm nay ta đồng ý làm áp trại phu nhân của ngài vậy.
Nói rồi hắn không biết lấy đâu ra miếng vải xanh, giả bộ chấm nước mắt như mấy vị khuê nữ trong thành.

Chỉ mong ngài đại nhân đại lượng, tha cho nha hoàn này một mạng, tấm chân tình của tiểu sinh đều dành hết cho ngài.
Giọng nói the thé không biết học từ đâu của hắn khiến chính Mặc Ngân Tầm cũng cảm thấy nổi da gà, đứng thêm vài phút nữa chắc chắn sẽ chóng mặt buồn nôn.
Mẹ kiếp, tên tiểu tử thối nhà ngươi dám giễu cợt lão tử?
Nghe hắn tức đến muốn ói máu ra ngoài, Mặc Ngân Tầm bất chợt cảm thấy thoải mái.

Hóa ra đây chính là cảm giác chọc tức được kẻ thù.

Người nhẹ tay một chút, công tử nhà ta trước nay luôn giữ thân như ngọc, không nên ở chốn đông người thế này đã...
Tiếng cười văng vẳng bên tai, dù không biết là của ai nhưng tất thảy đều đã chứng tỏ sự thành công trong việc chọc giận tên thổ phỉ.

Hắn phẫn nộ quát to:
Các ngươi còn không mau lên cho ta? Một đám vô tích sự! Các ngươi không bắt được bọn chúng thì bị bỏ đói ba ngày.
Một toán thổ phỉ mười mấy kẻ xông lên, bao vây lấy hai người, Sở Hoành Dương vẫn cầm thanh trường đao mà bình thản.

Trong khi đó Mặc Ngân Tầm cầm trường kiếm có chút run tay, giống như không cẩn thận nó sẽ rơi ra.
Mặc Ngân Tầm nắm thế chủ động, tấn cồng về phía tên yếu ớt nhất.

Thoáng chốc, đã có thể hạ được ba tên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play