Để tôi đoán xem, bây giờ cậu đang đợi người nhỉ, Số 17 yêu dấu.
Xin lỗi, số bạn gọi…
Tút, tút, tút…
Hứa Tắc, ký đi.
Tút, Tút… Tút… Xin lỗi, số quý khách gọi…
Hứa Tắc, đừng nhặt nữa!
Tim đập dữ dội, Hứa Tắc đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, áo phông ướt đẫm.
Cậu nhìn ngọn đèn trong phòng ngủ, còn chưa kịp khôi phục trở lại thì hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, giống như đang nắm chặt thứ gì đó, cảm giác những hạt Phật được nhét đầy trong đó vẫn còn nhưng lòng bàn tay rõ ràng là trống không. Ánh sáng xanh nhạt xuyên qua rèm cửa màu trắng, bao trùm cả căn phòng, như thể trời đã sáng.
Một lúc sau, Hứa Tắc chớp mắt chậm rãi ngồi dậy, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó nghiêng người bật đèn bàn, sờ điện thoại dưới gối, đồng thời chạm vào một vật cứng, Hứa Tắc cầm nó lấy ra cùng.
Là hộp quà bằng nhung màu xanh đậm, mở ra, huy chương vàng kim vẫn lặng lẽ nằm bên trong, ánh sáng từ chiếc đèn bàn khiến cho nó được phủ lên một lớp vàng khác.
Hứa Tắc nhất thời quên nhìn điện thoại mà nhìn huy chương ngẩn người, sau đó nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.
Đã lâu lắm rồi, rất nhiều năm, cậu vẫn luôn mơ thấy giấc mơ này, trong giấc mơ luôn nghe thấy tiếng hạt Phật rơi trên mặt đất cùng với một loạt tín hiệu máy bận không thể kết nối.
Hình ảnh trong giấc mơ rất hẹp, giống như một ống kính hình tròn góc nhìn của người thứ nhất, bên ngoài ống kính đều tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay đang mò mẫm trên mặt đất nhặt chuỗi hạt Phật, tay còn lại cầm điện thoại di động, dán sát vào tai không buông xuống.
Advertisement
Chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng lại không chỉ là một giấc mơ, Hứa Tắc biết rằng nó đã thật sự xảy ra.
Cậu cầm huy chương từ trong hộp ra, nhẹ nhàng lật lại, chữ được khắc ở mặt sau rất rõ ràng, ngón tay Hứa Tắc cẩn thận sờ lên ba chữ “Lục Hách Dương”, cảm xúc gồ ghề không đều.
Đã mấy ngày trôi qua rồi, Hứa Tắc cầm miếng huy chương này không biết làm sao, cậu đã thử rất nhiều cách, đặt trong ngăn bàn, trên tủ đầu giường, đáy tủ quần áo nhưng đều cảm thấy không được, không phù hợp, cuối cùng quyết định đặt dưới gối. Không chỉ có thể đảm bảo rằng nó không bị lộ ra ngoài mà còn có thể tiện thể xác nhận nó vẫn còn ở đó.
Chỉ là tính an toàn không đạt tiêu chuẩn, hôm qua trước khi đi ngủ Hứa Tắc thậm chí còn cân nhắc có nên mua két sắt chuyên dụng để cất giữ hay không.
Cậu biết rõ điều mình nên làm nhất là trả lại huy chương cho Lục Hách Dương, bởi vì đây không phải là kỷ niệm chương bình thường. Khả năng cao là Lục Hách Dương đã cầm nhầm rồi, có lẽ thứ vốn dĩ anh định cầm là loại có thể được buôn bán lưu thông hoặc tặng theo lô, tóm lại sẽ không phải là cái này.
Đến nỗi mấy ngày nay, mỗi lần Hứa Tắc ở bệnh viện gặp không quân mặc trang phục huấn luyện hoặc chế phục đều sẽ đoán xem đối phương có phải là do Lục Hách Dương phái đến để lấy lại huy chương hay không, nhưng đều không phải vậy.
Hứa Tắc đóng nắp hộp lại, đặt huy chương trở lại dưới gối. Mở điện thoại lên, thời gian hiện là năm giờ bốn mươi, lướt qua một lượt tin nhắn chưa đọc, Hứa Tắc chuẩn bị đi tắm. Đứng bên giường suy nghĩ một hồi, cậu lại cầm điện thoại lên gọi trước.
Chuông điện thoại vang lên cách đó hai mươi centimét, có người gọi đến. Lục Hách Dương mở mắt ra, mí mắt không ngờ lại nặng trĩu, chỉ có thể nhấc lên một chút, điện thoại đang sáng nhưng tầm nhìn lại vô cùng mơ hồ, không nhìn rõ tên người gọi.
Lục Hách Dương định duỗi tay ra với lấy điện thoại nhưng không có chút sức lực nào, anh tưởng rằng đã sắp chạm vào điện thoại nhưng vài giây sau mới phát hiện ra cánh tay của mình không hề động đậy.
Tiếng chuông gọi đến vẫn liên tục vang lên, đối phương có lẽ rất kiên trì để gọi được. Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, mơ hồ nhận ra cái tên này hẳn là có hai chữ trong ánh mắt hỗn loạn.
Anh muốn nhìn rõ hơn lần nữa nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột dừng lại, xung quanh trở nên trống rỗng và im lặng, Lục Hách Dương mở mắt ra.
Tường, đèn, rèm cửa, tất cả đều rõ ràng.
Lục Hách Dương quay đầu lại, nhìn thấy cách đó hai mươi centimet không hề có điện thoại di động mà trống không.
Anh ngồi dậy, hai bên thái dương có hơi đau nhức. Lục Hách Dương đã quen với việc thỉnh thoảng đại não sẽ xuất hiện cơn đau nhói đó, giống như đã quen với giấc mơ khó lòng giải thích kia.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, màn hình điện thoại sáng lên và cả tên người gọi luôn mơ hồ, mãi mãi không thể nhìn rõ.
Anh nhìn đồng hồ, chưa đến sáu giờ, Lục Hách Dương xuống giường, cởi áo đi vào phòng tắm. Máy liên lạc trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, Lục Hách Dương cầm lên, là tin nhắn từ bên ngoài cấu trúc hệ thống của lực lượng không quân.
Trung tá Cố Quân Trì của Bộ Tư lệnh tác chiến lục quân chiến khu phía Bắc liên minh: Mấy ngày nay có thời gian thì giúp tôi đến Bệnh viện 195 thăm ông nội tôi.
Trong tình huống bình thường, máy liên lạc quân sự sẽ không được sử dụng để gửi tin nhắn riêng tư nhưng chiến sự ở chiến khu phía Bắc đang diễn ra sôi nổi, có lẽ Trung tá Cố đã quên mất điện thoại mình để đâu rồi. Lục Hách Dương gọi lại, anh và Cố Quân Trì đã mất liên lạc gần nửa năm rồi.
Sau khi kết nối, đầu bên kia truyền đến âm thanh thông báo từ máy tính và máy liên lạc, tiếng bước chân vội vã và những tiếng nói chuyện hỗn tạp.
“Nhập viện lúc nào vậy?” Bỏ qua hàn huyên, Lục Hách Dương trực tiếp hỏi.
“Tuần trước, nhưng hôm nay tôi mới biết.” Giọng nói của Cố Quân Trì có hơi khàn, là dáng vẻ đã thức mấy đêm liền, “Nhưng tình huống hẳn là vẫn ổn.”
“Chậm nhất là ngày mai tôi đi, có cần tôi gửi lời gì không?”
“Bỏ đi.” Cố Quân Trì trả lời, “Tôi sẽ cố gắng sống sót trở về tự mình nói với ông nội.”
“Được.”
Không có ‘bảo trọng’, ‘cẩn thận’ hay ‘tạm biệt’, bọn họ dứt khoát đồng thời cúp điện thoại.
“Nghe tin cậu chủ Cố vẫn còn sống thì tôi yên tâm rồi.” Một tay Hạ Uý cầm điện thoại, một tay đẩy cây truyền dịch ra khỏi thang máy, “Ngày mai tôi cùng cậu đi thăm ông nội Cố, hôm nay một mình tôi không cần đi nữa.”
“Ừm.” Lục Hách Dương hỏi: “Bây giờ cậu không ở trong cục à?”
“Không, tôi đến Bệnh viện 195 truyền dịch, hai ngày trước tăng ca đến mức bị sốt.” Hạ Uý vừa đi vừa nói: “Vừa đẹp, lên lầu gặp bác sĩ Hứa cụa tôi.”
Lục Hách Dương hiển nhiên dừng lại một lát, lúc đang định nói thì một binh lính tới tìm anh. Hạ Uý nghe thấy thì ân cần nói: “Thượng tá Lục cứ bận việc đi, tôi sắp gặp bác sĩ Hứa đây rồi, nói chuyện sau nha.”
Cúp điện thoại, Hạ Uý đẩy cây truyền dịch đến bàn y tá, hắn mặc cảnh phục, khí chất trông chẳng ra hình người nhưng diện mạo thì đầy mê hoặc, chưa mất mấy giây đã nghe ngóng được bác sĩ Hứa đang đi kiểm tra phòng bệnh, lát nữa mới trở lại văn phòng.
“Vậy tôi đến văn phòng bác sĩ Hứa chờ cậu ấy.” Hạ Uý cười nhàn nhạt, “Cảm ơn.”
Văn phòng bác sĩ luôn chẳng có ai, Hạ Uý ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, nói chuyện điện thoại vài phút với cấp dưới, vừa mới đặt điện thoại xuống thì Hứa Tắc bước vào văn phòng.
Có lẽ đã biết được từ y tá là có người đang đợi, Hứa Tắc vừa vào cửa đã nhìn về phía sofa.
“Chào buổi sáng bác sĩ Hứa.” Hạ Uý vẫy tay với cậu, mỉm cười.
“Bị bệnh rồi sao?” Hứa Tắc đi rót một ly nước nóng, đặt lên bàn trà trước mặt Hạ Uý.
“Hơi sốt nhẹ, không nghiêm trọng.”
Hứa Tắc đi tới giúp Hạ Uý điều chỉnh độ cao của cây truyền dịch, cầm tay hắn xem xét kim tiêm và băng dính, sau khi xác định không bị xê dịch cậu mới ngồi xuống ghế sofa nhỏ bên cạnh.
“Áo blouse trắng thật sự rất hợp với cậu.” Hạ Uý uống một ngụm nước, “Bệnh viện 195 bây giờ hẳn là không bận như thế nữa chứ? Hai chiến khu lớn đều liên tục ngừng chiến rồi, chiến khu phía Bắc bên kia đã có những bệnh viện quân y gần đó chi viện rồi.”
“Ừm, phòng thí nghiệm có hơi bận.” Hứa Tắc dừng lại một lát, hỏi: “Cậu bị thương gì mới về nước vậy?”
“Ai nói với cậu vậy?” Giọng điệu của Hạ Uý luôn cảm thấy rất mới mẻ, “Hách Dương hả?”
Hứa Tắc do dự một hồi, gật đầu.
“Wow, vậy nên hai cậu đã gặp nhau từ sớm rồi, tôi còn tưởng lần trước ở nhà hàng mọi người đều là lần đầu gặp mặt.”
“Lúc làm việc tình cờ gặp.” Hứa Tắc nói.
“Lồ.ng ngực bị trúng một phát đạn.” Hạ Uý cười, “Cũng không nghiêm trọng lắm nhưng vô tình bị ba mẹ biết được, phản ứng của bọn có hơi kịch liệt… Cảnh sát ấy mà, làm sao có thể không bị thương được chứ.”
Lúc nãy kiểm tra kim cho Hạ Uý, Hứa Tắc đã nhìn thấy và cũng cảm nhận được, đôi tay trước đây được nuông chiều mà ra giờ đây từ mặt trong ngón tay, lòng bàn tay đến khe ngón cái và ngón trỏ gần như toàn là vết chai, ngón áp út của bàn tay phải rõ ràng đã bị biến dạng, hẳn là đã trải qua gãy xương nghiêm trọng, móng tay của ngón tay cái chỉ còn một nửa, không biết là gãy một nửa hay là toàn bộ móng tay rơi ra sau đó mới mọc ra một nửa mới.
Advertisement
Hứa Tắc có hơi khó có thể tưởng tượng, sĩ quan cảnh sát Hạ trước mặt mình đây ngày xưa lại là một alpha từng lái những chiếc siêu xe hàng nghìn vạn, biển số phải trùng với ngày sinh nhật và nội thất bên trong phải là màu hồng.
“Làm gì mà có vẻ mặt như thế, đau lòng cho tôi sao?” Hạ Uý cảm thấy tò mò, “Theo lý mà nói, làm bác sĩ rồi hẳn là phải quen với những việc này hơn mới đúng.”
Không đúng, đối với Hứa Tắc mà nói thì vừa vặn ngược lại. Cậu mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, mười mấy tuổi đã trà trộn vào sàn đấu quyền anh tàn khốc dưới lòng đất, bị mài giũa đến mất đi cảm giác, mãi cho đến lần đầu tiên đi vào bệnh viện, Hứa Tắc cuối cùng mới có một chút cảm giác chân thật. Bàn tay dơ bẩn từng dính đầy máu khắp nơi có lẽ cũng có thể cứu người.
“Sau khi về đã làm kiểm tra toàn diện chưa?”
“Trước khi về nước đã làm nhiều lần lắm rồi, ngày mai đến Bệnh viện 195 làm lại.” Hạ Uý nói, “Ông nội Quân Trì cũng đang nằm viện ở đây, Quân Trì tạm thời không thể trở về, tôi và Hách Dương đã hẹn ngày mai cùng đi thăm ông nội Cố.”
Hứa Tắc sửng sốt: “Ngày mai sao?”
“Đúng vậy, sáng mai.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hứa Tắc hỏi: “Ngày mai sau khi các cậu kết thúc có thể gửi tin nhắn cho tôi không?”
“Cậu tìm Hách Dương có việc à? Tôi đưa số cậu ấy cho… À, hiện tại cậu ấy về cơ bản sẽ không dùng di động, toàn dùng máy liên lạc, vậy đến lúc đó tôi gửi tin nhắn cho cậu vậy.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Không có gì.” Hạ Uý thoải mái dựa vào ghế sofa, vẻ mặt bắt đầu trở nên nham hiểm, “Tiểu Tắc của chúng ta, yêu đương rồi hả?”
Hứa Tắc nhất thời không kịp phản ứng, lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Người theo đuổi cậu nhiều lắm lắm luôn đúng không?” Hạ Uý cười nói: “Tôi mới vào cục mấy ngày, chắc là vì biết trước đây tôi học cùng lớp với cậu nên có omega hỏi tôi về cậu, nói rằng ba cậu ấy trước đây có nằm ở bệnh viện các cậu. Ba cậu ấy là viện trưởng Viện Kiểm sát Tối cao của thủ đô, cậu có ấn tượng không?”
“Có.” Hứa Tắc trả lời.
“Chắc cậu ấy đã tỏ tình với cậu rồi nhỉ? Tại sao lại từ chối thế, nhìn cũng đẹp trai phết, gia thế cũng tốt nữa, thử xem sao cũng không vấn đề gì.”
Giọng nói của Hứa Tắc bình thản: “Chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Tiểu Tắc của chúng ta vẫn không thay đổi gì, không giống như Hách Dương đã bí mật kết hôn rồi.”
Hứa Tắc sững sờ một lát khi nghe thấy mấy từ cuối cùng, nhưng những lời tiếp theo của Hạ Uý đã làm giảm độ tin cậy của “bí mật kết hôn” đi đáng kể, hắn nói: “Bà xã của Quân Trì còn có ba đứa con rồi kìa.”
“Chắc là giả nhỉ?” Hứa Tắc có chút nghiêm túc hỏi.
Hạ Uý vui vẻ cười lên vài tiếng: “Đương nhiên là giả rồi, cậu cũng không biết đâu, omega kia trông thì có vẻ vô hại, năm đó thế mà lại giả chết chạy trốn, kết quả nửa năm trước lại bị người ta phát hiện cậu ta vẫn còn sống. Cũng là do Quân Trì đang không về được, nếu không thì đã sớm đi bắt người rồi, tôi đoán Trung tá Cố của chúng ta cách phát điên không còn xa nữa đâu.”
Mặc dù ở trường học và bệnh viện đã bị động chứng kiến rất nhiều tin đồn nhưng tin đồn kiểu này không phổ biến, Hứa Tắc nhớ lại đối tượng kết hôn của Cố Quân Trì ở trường cấp ba, đã lâu lắm rồi, diện mạo cụ thể đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ là rất đẹp.
“Người còn sống chính là chuyện tốt.” Hứa Tắc nói.
“Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng cậu chủ Cố tức giận, đợi cậu ta trở về…”
“Hứa Tắc.”
Sau khi omega mặc áo blouse trắng vào phòng thì nhìn về phía bàn làm việc theo thói quen, phát hiện không có người mới quay đầu nhìn về phía khu tiếp khách.
Hạ Uý ngẩng đầu lên theo tiếng động, khi bốn mắt chạm nhau, song phương đều sững người, văn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Phải mất sáu bảy giây sau, Hạ Uý mới mỉm cười, hạ giọng, dùng giọng điệu như nhiều năm trước nói với omega sợ A này một câu “Bác sĩ Trì, lâu rồi không gặp.”
Trì Gia Hàn không trả lời, cậu gần như cứng đờ nhìn đi chỗ khác, nói với Hứa Tắc: “Tôi sẽ quay lại sau.”
“Được.” Hứa Tắc nói.
“Cho nên khi còn học cấp ba tôi đã từng nói, ở bên cạnh cậu rất thoải mái.” Sau khi Trì Gia Hàn rời đi, Hạ Uý im lặng một lúc, lại dựa lưng vào ghế sofa, trên môi mang theo nụ cười nhẹ, “Tiểu Tắc của chúng ta dường như cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không hỏi nhiều không nói nhiều.”
Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, xác nhận rằng vẫn còn dư, sau đó cậu nói: “Tôi không biết.”
Cậu thật sự không rõ, chỉ là những năm này Trì Gia Hàn không hề nhắc đến Hạ Uý dù chỉ một chữ, khiến cho Hứa Tắc cảm thấy giữa bọn họ có thể không chỉ đơn giản là quan hệ thích và không thích, theo đuổi và từ chối theo đuổi. Trì Gia Hàn không nói thì Hứa Tắc cũng sẽ không hỏi.
Hạ Uý búng ngón tay: “Ý tôi là vậy đấy.”
Không cần mua két sắt nữa, sáng sớm Hứa Tắc từ phòng thí nghiệm trở về thì ngồi trên sàn nhà ở cạnh giường nhìn miếng huy chương kia.
Không có không nỡ, cũng không cảm thấy nuối tiếc, món đồ ngay từ đầu đã không thuộc về cậu, quá mức quý giá, về lý nên trả lại cho Lục Hách Dương.
Nếu thứ mà Lục Hách Dương tặng là một miếng vàng không mang theo bất kỳ hàm ý gì khác, Hứa Tắc chắc chắn sẽ tìm cách giữ nó lại, dùng tiền mua hoặc dùng thứ gì đó để đổi lấy, nhưng đây là một huy chương có ý nghĩa đặc biệt.
Hứa Tắc nhìn rất lâu, lâu đến mức chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn ghi nhớ hình dáng của huy chương mới đóng hộp lại, đặt trở lại dưới gối. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chụp hình lại làm lưu niệm.
Đã hơn ba giờ sáng, Hứa Tắc đứng dậy đánh răng rửa mặt, bảy giờ có một ca phẫu thuật xương khớp cho một bệnh nhân máu khó đông, nhiều khoa trong bệnh viện sẽ tham gia, trưởng khoa bảo cậu cũng nên đi.
Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên Hứa Tắc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng không nằm mơ. Bị đồng hồ báo thức lúc sáu giờ đúng gọi dậy, Hứa Tắc thức dậy, sau khi thu dọn xong xuôi thì lấy hộp huy chương dưới gối ra, lại mở ra nhìn vài lần, sau đó bỏ vào cặp sách rồi ra khỏi nhà.
Sau khi thay đồng phục phẫu thuật và khử trùng, Hứa Tắc bước vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật này trước khi tiến hành đã tiến hành hội chẩn, do bệnh nhân mắc bệnh máu khó đông, thời gian đông máu bất thường nên rủi ro trong và sau ca mổ rất cao. Trong phòng phẫu thuật đang tiến hành công tác chuẩn bị, ngay cả bác sĩ gây mê bình thường luôn sôi nổi nhất cũng không có tâm trí để nói đùa.
Rất nhanh, một vài vị trưởng khoa đã đến, toàn bộ phòng phẫu thuật đều im lặng, chỉ còn lại âm thanh của máy móc đang chạy.
“Trạng thái của ông nội Cố trông có vẻ không tệ, cậu nói với Quân Trì một tiếng để cậu ta yên tâm.”
“Ừm.”
“Tôi còn vài mục kiểm tra sức khoẻ chưa làm, đi làm tiếp trước đây, buổi chiều còn có cuộc họp, có thời gian lại cùng nhau ăn cơm.” Đi tới cửa thang máy, Hạ Uý đột nhiên nhớ ra, “À đúng rồi, hôm qua Hứa Tắc bảo tôi kết thúc thì gọi cho cậu ấy, suýt nữa thì quên mất.”
Lục Hách Dương đang xem tin nhắn trên máy liên lạc ngẩng đầu lên: “Cậu ấy tìm cậu có việc?”
“Không phải tìm tôi.” Hạ Uý bấm số điện thoại của Hứa Tắc, “Tìm cậu đấy.”
Lục Hách Dương tắt máy liên lạc, nhìn Hạ Uý gọi điện, Hạ Uý nghe hơn mười giây: “Không bắt máy, chắc là đang bận.”
“Tôi đi tìm cậu ấy.” Lục Hách Dương nói.
“Không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, tôi cho cậu số của cậu ấy nhé? Cậu có mang điện thoại ra ngoài không?”
“Không sao, không cần.”
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào. Hạ Uý vẫn còn đang hoang mang: “Tiểu Tắc tìm cậu sẽ có việc gì nhỉ, không nghĩ ra được luôn. Lần trước cậu đưa cậu ấy về nhà có phải đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết không?”
“Sao cũng được, mệt rồi.” Hạ Uý nói, “Là như thế này, mặc dù cậu không nhớ cậu ấy nữa nhưng nếu có cơ hội thì các cậu cũng có thể ở chung xem sao. Tôi cảm thấy hồi cấp ba Hứa Tắc thật sự coi cậu là bạn, nếu không cũng sẽ không đội mưa cả đêm đến đưa quà cho cậu vào ngày sinh nhật rồi.”
Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn hắn: “Tặng gì vậy?”
“Buồn cười, cậu cũng không lấy ra cho tôi xem, làm sao tôi biết được, trọng điểm mà tôi muốn biểu đạt là có chuyện như vậy đấy, được chưa?” Đã đến tầng 7, Hạ Uý đẩy vai Lục Hách Dương, “Tôi hiểu được cảm giác bây giờ của Hứa Tắc, giao tiếp cùng người mất trí nhớ như cậu thật sự rất đau khổ, nếu như tôi là cậu ấy thì thà rằng không gặp lại cậu nữa, nếu không mỗi lần đều sẽ phải chịu một cú sốc.”
Lục Hách Dương bước ra khỏi thang máy, không nói gì, phất tay chào tạm biệt Hạ Uý.
Có lẽ là vì trước đây đã từng đến khoa hai lần nên y tá ở quầy vừa liếc mắt đã nhận ra Lục Hách Dương, gật đầu với anh: “Thượng tá.”
“Xin chào, bây giờ bác sĩ Hứa có bận không? Cậu ấy không nghe điện thoại.”
“Hứa Tắc sao? Anh ấy có một ca phẫu thuật vào buổi sáng, nửa tiếng trước đã kết thúc rồi, chắc là đang đi kiểm tra phòng bệnh hoặc đi họp rồi.”
“Được, cảm ơn.”
Máy liên lạc vang lên, Lục Hách Dương vừa đi đến một góc vắng vẻ vừa nghe máy, đi ngang qua một cửa lối đi, anh tiện tay đẩy ra đi vào. Bên trong có hai thang máy nội bộ, đi về bên phải là hành lang.
Tống Vũ Kha gọi tới, thúc giục Lục Hách Dương quay lại căn cứ càng sớm càng tốt để tham gia cuộc họp online, đồng thời báo cáo ngắn gọn về tình huống kiểm tra không phận vào buổi sáng.
Lục Hách Dương chỉ nghe, cuối cùng nói: “Được, biết rồi.”
“À, còn vừa nhận được tin tức, mấy ngày nữa bác sĩ Tô Lợi An sẽ đến thủ đô.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Lục Hách Dương đang định quay lại hành lang, lúc xoay người lại đột nhiên thoáng thấy ở cánh cửa đang khép một nửa lộ ra một đôi chân, bất động đặt trên mặt đất.
Lục Hách Dương nhìn vài giây, chậm rãi bước tới.
Advertisement
Tầm mắt thay đổi theo chuyển động của bước chân, Lục Hách Dương vẫn đứng ở bên cửa. Sau cánh cửa có một chiếc ghế sofa cũ dựa vào bức tường, chắc là bình thường nhân viên vệ sinh lúc nghỉ ngơi sẽ dùng đến, là loại hai người ngồi, rất nhỏ. Bác sĩ mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục thậm chí còn chưa cởi mũ trên đầu và kính trên sống mũi, tay phải đang đặt trên đùi, trong lòng bàn tay nắm hờ một chiếc điện thoại di động, đầu dựa vào tường, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, giống như một ngọn cỏ xanh lặng lẽ mọc trong góc nhà.
Tiếng người huyên náo bị cách ly bên ngoài cửa lối đi, nơi này dường như là một không gian xa xôi và phi thực tế.
Điện thoại nhận được tin nhắn, rung lên một chút, đầu ngón tay Hứa Tắc co lại, mở mắt ra.
Có ánh sáng từ cửa sổ ở đầu hành lang bên kia chiếu vào, Hứa Tắc nheo mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn xong cậu dường như mới nhận ra điều gì đó nên ngẩng đầu lên.
Bờ vai của alpha dựa vào tường, hai tay khoanh lại với tư thế không quá chính thức đứng đó, bởi vì ngược sáng nên nhìn không rõ mặt, cũng có thể là bởi vì Hứa Tắc còn chưa tỉnh táo.
Hứa Tắc trông không hề bị doạ hay ngạc nhiên chút nào mà chỉ ngẩn ngơ, cũng rất nghiêm túc nhìn Lục Hách Dương. Đôi mắt xám đậm kia giống như mặt hồ, không có gợn sóng, trong đó chứa đựng vô số điều.
Thật sự vô cùng giống như một giấc mơ, Hứa Tắc nghĩ vậy, giống như ở trong mơ, không có âm thanh, không thấy rõ mặt.
Ôm theo suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Hứa Tắc nhìn xuống, rơi xuống đầu gối của Lục Hách Dương, sau đó duỗi tay ra phủi đi một chút bụi trên quần anh.
“Cảm ơn.” Lục Hách Dương nói.
Tay Hứa Tắc lập tức cứng đờ, cậu lại ngẩng đầu lên, đột nhiên có thể thấy rõ mặt Lục Hách Dương.
Biểu cảm kinh ngạc cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt Hứa Tắc chậm hơn mười nhịp, cậu mở miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có thể đứng lên, hai giây sau mới mở miệng nói: “Thượng tá.”
“Sao lại ngủ ở đây?” Lục Hách Dương hỏi.
“Đến gọi điện thoại.” Hứa Tắc có chút ngượng ngùng, “Không biết vì sao lại ngủ quên mất.”
Cũng may chỉ ngủ có mười phút, Hứa Tắc muốn chuyển đề tài, sau đó cậu chủ động hỏi: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Lục Hách Dương nhìn cậu: “Có vẻ như bác sĩ Hứa nói với Hạ Uý trước rằng có chuyện tìm tôi.”
Quả thật là như vậy, Hứa Tắc cứng nhắc gật đầu: “Đúng.”
“Là chuyện gì vậy?”
Huy chương không mang theo trên người mà ở trong cặp sách. Hứa Tắc hỏi: “Có tiện đi với tôi đến phòng thay đồ không?”
Lục Hách Dương bình tĩnh đánh giá Hứa Tắc một phen ngắn ngủi, trả lời: “Cậu tiện thì tôi cũng tiện.”
Vì hai người trùng hợp đều thuận tiện nên bọn họ đi đến phòng thay đồ.
Phòng thay đồ không có ai khác, Hứa Tắc mở cửa tủ, đặt điện thoại xuống, lấy huy chương từ trong cặp ra và mở hộp. Lúc đưa cho Lục Hách Dương, cuối cùng Hứa Tắc nhịn không được cũng phải lén nhìn huy chương một cái mới nói: “Cái này… chắc là cậu đưa nhầm đúng không?”
Lục Hách Dương không hề để ý Hứa Tắc đang cầm gì mà chỉ nhìn mặt cậu hỏi: “Có ý gì?”
“Miếng huy chương danh dự này hẳn là đồ rất quan trọng.” Hứa Tắc giật mũ trên đầu xuống, mái tóc có hơi hỗn loạn.
“Ai nói vậy?” Lục Hách Dương hoàn toàn không có ý định nhận lấy huy chương.
Advertisement
Hứa Tắc chỉ đành rút tay về trước: “Thành viên trong nhóm lần trước, cậu ấy nhìn thấy nên nói cho tôi biết rồi.”
“Vậy những gì cậu ta nói hẳn là không sai.” Lục Hách Dương nhận xét.
“Cho nên là đưa nhầm đúng không?” Hứa Tắc sợ Lục Hách Dương xấu hổ, còn giúp anh nghĩ ra một lý do, “Hôm đó muộn lắm rồi, trời còn tối, có thể cầm nhầm thật.”
“Tôi không phải người bán sỉ, không có nhiều huy chương như vậy để cầm nhầm.” Lục Hách Dương phớt lờ những bậc thang mà Hứa Tắc đã dày công xây dựng, bình tĩnh nói: “Cái này là tặng cho cậu.”
Bởi vì còn chưa kịp phản ứng lại nên Hứa Tắc không cảm nhận được trong lòng mình hiện tại đang cảm thấy vui vẻ, cậu chỉ biết mình đang rất không hiểu: “Tại sao lại cho tôi?”
“Lần trước lúc tôi nói bác sĩ Hứa không nghe sao?” Lục Hách Dương giơ tay lên, mu bàn tay hơi ghé lại gần tai Hứa Tắc, “Bởi vì cậu không thành thật, vì vậy thưởng cho cậu trước, hy vọng cậu thành thật hơn một chút.”
Bên tai bị chạm vào bắt đầu nóng lên với tốc độ đáng sợ, Hứa Tắc thừa nhận mình rất không thành thật, cho dù vậy, phần thưởng như thế này đối với cậu vẫn quá xa xỉ, giống như chiếc vòng tay và găng tay đắt tiền mà cậu nhận từ Lục Hách Dương năm mười mấy tuổi, cậu không thể trả lại một cách bình đẳng.
Nghĩ như vậy, Hứa Tắc đã vô thức đóng hộp lại rồi nắm chặt trong tay. Lục Hách Dương đã cho cậu một đáp án khẳng định, Lục Hách Dương sẽ không lừa cậu, hẳn là cũng sẽ không hối hận muốn đòi lại huy chương, hối hận cũng không sao, ít nhất hiện tại thì không.
“Nếu thật sự không muốn thì trả lại cho tôi đi, đừng khó xử.” Lục Hách Dương khoan dung nói.
“Không phải không muốn.” Hứa Tắc làm rõ hiểu lầm rất nhanh không cần suy nghĩ, lại hỏi: “Nếu như cậu tham gia buổi lễ cần dùng đến huy chương thì phải làm sao?”
“Sẽ đến chỗ cậu lấy, vì vậy hãy bảo quản thật tốt.”
“Tôi đi mua một cái két sắt.” Hứa Tắc nghiêm túc nói.
Lục Hách Dương cười: “Không cần, thường xuyên mang nó ra phơi nắng, tưới chút nước là được.”
Ngay cả chuyện cười kiểu này cũng không nghe ra được thì quả thật là không nên, Hứa Tắc mím môi cụp mắt cười, lại nghe Lục Hách Dương hỏi: “Nhận được nó làm cho cậu thấy áp lực sao?”
Mặc dù biết nếu mình trả lời là ‘Đúng vậy’ thì Lục Hách Dương có thể sẽ lấy lại huy chương, nhưng Hứa Tắc vẫn gật đầu: “Có một chút.”
“Vậy mời tôi ăn một bữa đi.” Lục Hách Dương nói, “Tôi đã lâu không về thủ đô, không quá rõ quán ăn nào ngon.”
Hứa Tắc ngẩn người một lúc: “Lúc nào?”
“Xem cậu bao giờ có thời gian thì liên lạc với tôi.” Lục Hách Dương lại nghĩ tới gì đó, “Có số của tôi chưa?”
Tần số tim đập trở nên kỳ lạ, Hứa Tắc hạ giọng nói, “Chưa.”
“Muốn không?”
Hứa Tắc cảm thấy cổ họng không thể phát ra âm thanh, cậu đi đến tủ lấy điện thoại, mở khóa và đưa cho Lục Hách Dương, cổ tay khẽ run lên.
Nhập số của mình vào, quay số và sau vài giây thì cúp máy. Lục Hách Dương trả điện thoại lại cho Hứa Tắc: “Bình thường không mang theo điện thoại bên mình, nếu không liên lạc được có thể gửi tin nhắn.”
“Được.”
“Tôi về căn cứ trước đây, không quấy rầy cậu làm việc nữa.” Lục Hách Dương dừng lại một lát, nói: “Bác sĩ Hứa chú ý nghỉ ngơi.”
Advertisement
Hai tay Hứa Tắc cầm hộp huy chương như con sóc cầm quả thông, như thể lo lắng sẽ có người cướp đi, cậu gật đầu: “Ừm.”
Đợi Lục Hách Dương đi ra khỏi phòng thay đồ, Hứa Tắc ngẩn ngơ tại chỗ trong nửa phút, đặt huy chương trở lại trong túi rồi kéo khóa lại. Bình thường cửa tủ chỉ đóng lại không khóa, nhưng hôm nay Hứa Tắc đã khóa nó lại, xoay chìa khóa hai vòng.
Sau khi khoá xong, cậu phát hiện quần áo phẫu thuật của mình vẫn chưa thay, bị trưởng khoa nhìn thấy sẽ không tốt lắm, Hứa Tắc đành phải mở tủ lại lần nữa.
Lúc xuống thang máy, máy liên lạc nhận được điện thoại từ hệ thống quân y của lực lượng không quân, Lục Hách Dương bắt máy: “Bác sĩ Tô, xin chào.”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ alpha trầm ổn: “Thượng tá Lục, trong khoảng thời gian trở về thủ đô ngài cảm thấy vẫn ổn chứ?””
“Vẫn ổn.”
“Vẫn còn mơ giấc mơ đó chứ?”
“Còn.” Cửa thang máy mở ra, Lục Hách Dương đi ra sảnh lớn, “Nhưng có lẽ phải tìm ra đáp án thôi.”
Bước xuống bậc thang, hôm nay trời nắng rất đẹp, lúc gió thổi qua có mang theo một mùi thơm rất nhẹ, Lục Hách Dương quay đầu nhìn về phía bên phải.
Trong bồn hoa trước cổng Bệnh viện 195, hoa dành dành đang nở rộ.
—
Gin: huhu ban đầu còn tưởng Lục vẫn nhớ em mà chỉ giả vờ thôi ai ngờ quên thật, biết tác giả viết thế nhưng vẫn hơi khó chịu sao í quên em đến tận hai lần xong còn có nhiều hành động kỳ lạ làm em nó phải nghĩ nhiều!!! Nhà ngoại xót con T.T
Anyway chương này hơn 7000 chữ tui ngồi gõ 3 tiếng đồng hồ mới xong @@
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT