Biên tập: Maris
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ
***
Đoàn làm phim đang trong giai đoạn luân phiên địa điểm quay.
Phim trường mới hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị nên mấy ngày nay địa điểm quay trong rừng nhường cho nhân vật phụ tập trung quay trước. Nhờ vậy mà Nhiễm Thuật có hai ngày nghỉ.
Vừa hay cậu có thể nhân hai ngày nghỉ này đi gặp Ngọc Ca mà mình ngày nhớ đêm mong.
Ngay trong đêm, Nhiễm Thuật trở về nhà mình hay ở trên thành phố để đón Đại Ca về, sau đó ghé mua một lẵng hoa và trái cây rồi hùng hổ đến nhà Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.
Tiểu Tề cầm hoa, vừa đi vừa lắc đã đến trước cổng.
Sau khi tiếng chuông vang lên, người trong nhà hết sức chậm chạp he hé cửa, sau đó thăm dò nhìn qua khe hở, hỏi: "Khi nào thì cậu đi?"
Mình còn chưa đặt nửa bước chân vào nhà mà hắn đã mong mình rời đi rồi.
Người mở cửa đương nhiên không phải ai khác ngoài cái tên mới tham gia Grand Slam về, Hầu Mạch.
Thấy người xuất hiện là Hầu Mạch, Nhiễm Thuật lập tức trợn to đôi mắt, không thèm giấu giếm vẻ chán ghét nói: "Tôi vừa tới thôi mà. Ít nhất cho tôi vô ở ké hai hôm đi chứ."
"Hai ngày?" Hầu Mạch cụt hứng hỏi lại.
"Đúng thế." Nhiễm Thuật trả lời rồi bế Đại Ca lên giơ trước mặt Hầu Mạch.
Mặc dù đã yêu đương với Tùy Hầu Ngọc nhiều năm nhưng Hầu Mạch vẫn sợ mèo như cũ, đặc biệt là mèo đen.
Nhác thấy Đại Ca nhích lại gần mình, lúc này Hầu Mạch mới lui về sau hai bước, tạo điều kiện để nó đáp xuống mặt đất rồi đi vào trong. Nhiễm Thuật cũng nghênh ngang theo sau Đại Ca tiến vào.
Còn Tiểu Tề thì đưa hoa và trái cây cho Hầu Mạch. Hắn nhìn bó hoa mà lòng miễn cưỡng không thôi: "Tôi chưa từng thấy tri kỷ tặng nhau hoa hồng đấy, tính khiêu khích hay gì? Chi bằng cậu xách người không tới hộ."
"Ngọc Ca ới ời." Sau khi Nhiễm Thuật vào trong nhà thì cậu hoàn toàn không đoái hoài gì tới một Hầu Mạch càm ràm không ngớt, cứ thế chạy một mạch về phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc thấy Nhiễm Thuật chuẩn bị ôm mình, lập tức giơ tay ngăn cản: "Tớ xin nhận tấm lòng của cậu."
Nhiễm Thuật ngó Tùy Hầu Ngọc nằm liệt trên ghế sofa, rồi lại nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch vẫn đang bận suy nghĩ xem nên vứt bó hoa đi luôn hay để Tùy Hầu Ngọc nhìn tí rồi mới ném, vì thế cũng không đếm xỉa tới cậu.
Hai người kia thi đấu xong còn phải tham gia nhiều hoạt động, có thể về tới đây phải công nhận bọn họ quá đỉnh. Cũng không biết cả hai hoạt động kịch liệt tới trình độ nào mà một Tùy Hầu Ngọc khỏe như sắt thép phải la liệt thành cái dạng này nữa.
Nhiễm Thuật bắt đầu ai oán, ngồi kế bên Tùy Hầu Ngọc than than thở thở: "Quen nhau hai chục năm ròng kết quả tớ vẫn là bóng đèn quấy rầy hai cậu."
Tùy Hầu Ngọc thấy cậu lại bắt đầu lên cơn, không khỏi "shhhh" một tiếng.
"Haizz." Nhiễm Thuật tiếp tục lắp bắp: "Sau khi cậu về nước, tớ phi như ngựa đứt cương đến chúc mừng cậu, còn cậu thì sao. Cậu lại cùng tên bạn trai rách kia đưa đẩy không ngừng nghỉ."
Tùy Hầu Ngọc lập tức cười phá lên. Cậu điều chỉnh tư thế ngồi rồi nghiêm mặt nói: "Cho cậu ba phút để cằn nhằn Tang Hiến với tớ."
"Giữa chúng ta còn phải nhắc đến người ngoài hả?" Nhiễm Thuật nói, giả mù sa mưa lau khóe mắt khô cong.
Tùy Hầu Ngọc lý trí phân tích: "Tức là hai người vẫn chưa làm lành."
"Tớ... cô đơn lâu lắm rồi..."
Tùy Hầu Ngọc lại tiếp tục đoán ra: "Thế tức là vẫn chưa chia tay."
"..." Nói chuyện với người thông minh thật tiện biết bao, đồng thời cũng mất mặt không kém.
Nhiễm Thuật nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc. Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng hiểu ra rồi giúp Nhiễm Thuật mắng Tang Hiến: "Tang Hiến đúng là một tên ngu ngốc, không biết đối xử dịu dàng với cậu. Đợi tớ cho cậu ấy một trận nhừ tử."
"Thực ra..."
"À, tớ hiểu rồi, vậy tớ gọi thêm Hầu Mạch ra xử cậu ta giúp cậu. Ngày mai có cả Tô An Di, Thẩm Quân Cảnh, Đặng Diệc Hành và bồ cậu ta. Chúng ta cùng nhau nhào vô đánh hội đồng."
Rốt cuộc Nhiễm Thuật cũng hài lòng: "Ừ."
Nhiễm Thuật thấy Hầu Mạch đặt bó hoa trong phòng giặt quần áo, lập tức đứng lên hung hăng dí theo: "Cậu phải đặt nó ở phòng khách chứ, đặt ở vị trí trung tâm kia kìa! Quà tôi tặng cho Ngọc Ca mà, vì thế cậu phải để chỗ nào cho Ngọc Ca dễ thấy chứ."
Hầu Mạch không kiên nhẫn lắm, nói: "Hình như cậu ở trong phòng dành cho khách nhỉ, thế tôi đặt vào đó giúp cậu nhé!"
"Tôi muốn ngủ chung phòng với Ngọc Ca cơ."
"Cậu mơ đẹp quá ha!" Hầu Mạch mắng ngay tức thì: "Cả năm nay tôi và em ấy toàn thi đấu, chưa làm gì quá phận cả. Bây giờ được nghỉ ngơi vài hôm cậu còn tới làm phiền hả?"
Tiếp đó hắn quay sang nhìn dáng vẻ co người trên ghế sau khi "làm lụng không ngừng" của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch biết rằng nếu dám làm càn như thế trong khoảng thời gian thi đấu, kiểu gì cũng ảnh hưởng đến phong độ.
Nhiễm Thuật cực kỳ không phục: "Một năm tôi có thể gặp Ngọc Ca mấy lần hả? Hai cậu cả năm dính một chỗ, bớt mấy ngày thì có sao đâu? Không thì ba chúng ta ngủ chung, cho Ngọc Ca nằm giữa."
Hầu Mạch đặt hoa xuống, bàng hoàng nhìn Nhiễm Thuật: "Thế để Tang Hiến nằm cạnh cậu nhé, chúng ta tứ đại đồng đường* được không."
*四世同堂: Bốn thế hệ sống chung một nhà.
"Cái quần què gì vậy..." Nhiễm Thuật bắt đầu thấy chóng mặt theo: "Một nhà ba người là đủ rồi."
Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.
Hầu Mạch bèn đặt hoa xuống rồi đi ra mở cửa. Cửa vừa mở thì hắn thấy Tang Hiến đang đứng bên ngoài, ánh mắt anh khẽ liếc qua đống giày trước cửa, như thể đang kiểm tra xem Nhiễm Thuật có đang ở đây hay không.
Cùng lúc đó Hầu Mạch cũng đang đánh giá anh: "Quà đâu?"
"Hừm, tao lười mua. Không tao chuyển khoản cho mày, mười vạn đủ chưa?"
"Mấy nay tiền thưởng tao nhận muốn tê cả tay. Mười vạn của mày sao lọt được vào mắt tao."
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi vào nhà.
Không biết Hầu Mạch có phải cố ý dẫn Tang Hiến đến chỗ đặt hoa hay không, chỉ thấy hắn giới thiệu: "Nhiễm Thuật tặng Ngọc Ca 99 đóa hồng. Cậu ta đã bao giờ tặng mày chưa?"
Tang Hiến: "..."
Hầu Mạch nở một nụ cười vô cùng tươi tắn, làn da trắng bóc dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ: "Không thể nào, không thể nào như vậy chứ. Tụi bây quen nhau bao lâu rồi mà cậu ta vẫn chưa tặng mày hoa hồng hả?"
Tang Hiến nhìn về phía Hầu Mạch, nhướn mày: "..."
Hầu Mạch tiếp tục nói: "Nhiễm Thuật còn bảo muốn ngủ chung với Tùy Hầu Ngọc. Tao từ chối thì cậu ta nói sẽ chen vào giữa tụi tao. Nhưng để tao nằm cạnh cậu ta không ổn lắm nhỉ."
Tang Hiến: "..."
Hầu Mạch hỏi như thể không biết chuyện gì cả: "À mà này, thế bây giờ chúng mày đang yêu hay chia tay rồi ấy?"
Giọng Tang Hiến càng lúc càng trầm: "Tao bước vào nhà mày chưa đầy năm phút nhưng chưa nghe thấy mày nói tiếng người."
Hầu Mạch vỡ lẽ: "Ồ, thì ra là chia tay rồi."
Tang Hiến và Hầu Mạch sánh vai nhau bước vào phòng khách thì thấy Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc đang buôn chuyện.
Nhiễm Thuật trông thấy bản mặt của Tang Hiến tức khắc mất cả hứng. Cậu hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt anh tới đây làm gì?"
Tang Hiến trả lời bằng một chất giọng rất đỗi dịu dàng: "Nhân lúc hoa chưa tàn, anh muốn xem thử xem hoa em tặng Tùy Hầu Ngọc đẹp không."
Nhiễm Thuật đẩy đẩy cánh tay Tùy Hầu Ngọc, xúi giục: "Ngọc Ca à, cậu đánh anh ta đi."
Tùy Hầu Ngọc không nhúc nhích: "Đợi ngày mai đông người hơn đi."
"Cũng được."
Hầu Mạch thấy mọi người đã đến đủ bèn vào phòng bếp, bắt tay chuẩn bị làm bữa tối.
Tang Hiến cởi áo vest rồi đeo tạp dề lên, sau đó hỏi Hầu Mạch: "Mày cần tao giúp gì không?"
"Mày rửa đồ ăn đi."
Sau cùng, chỉ có hai anh 1 là bận bịu trong phòng bếp.
Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc ngồi ở phòng khách tiếp tục trò chuyện với nhau. Bởi vì Tang Hiến đến rồi nên Nhiễm Thuật không dám nói đến chủ đề lúc trước nữa, chuyển sang chủ đề cậu đã trải qua vụ dí mèo nguy hiểm thế nào.
Lúc cơm tối đã chuẩn bị xong, Nhiễm Thuật ngồi ở bàn ăn, nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc bị nhìn đến mất tự nhiên, không khỏi hỏi lại: "Cậu lại đang ấp ủ gì đấy?"
Nhiễm Thuật nhìn thoáng qua đĩa cải chua, chua xót nói: "Tớ muốn nhìn xem cậu gắp thức ăn cho ai đầu tiên."
Vậy mà kiểu ganh đua trẻ con thế này đã diễn ra nhiều năm, Tùy Hầu Ngọc đúng là không ngờ tới.
"Mấy cậu đâu phải không tự sinh hoạt được đâu, tớ không thể ăn cơm phần mình à?" Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ hỏi.
Nhiễm Thuật gắp cho Tùy Hầu Ngọc một miếng thịt: "Ăn của tớ gắp nè."
Hầu Mạch không cam lòng chịu thua, cũng gắp cho Tùy Hầu Ngọc một miếng thịt: "Anh gắp ngon hơn."
Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ thở dài.
Tang Hiến ngồi ở bàn ăn, nhìn ba người bọn họ như thể chính mình là người ngoài.
Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Cơm nước xong có muốn chơi mạt chược không?"
"Chơi!" Nhiễm Thuật vốn là một con gà mê game* nên hưởng ứng đầu tiên.
*人菜瘾大: chỉ những người chơi dở, là quả tạ nhưng lại thích chơi game; chơi game lúc nào cũng bị người khác bón hành nhưng vẫn cứ đâm đầu.
Hầu Mạch cũng không có ý kiến gì.
Chỉ có Tang Hiến hít sâu một hơi, có lẽ hôm nay anh không nên đến đây.
Tầng dưới nhà Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch có một phòng chuyên chơi bài, ở đó có một bàn mạt chược và một bàn đánh bi-a.
Chuẩn bị gần như xong xuôi, cả bốn người ngồi xuống bàn mạt chược.
Trong lúc chơi, cứ như đang có một cuộc chiến nhỏ diễn ra.
Tang Hiến và Hầu Mạch đều giống nhau, nghĩ hết cách để bạn trai mình thắng.
Nhưng độ khó của Hầu Mạch không cao, dù sao hắn là học thần, Tùy Hầu Ngọc cũng thế, hai người đều rất thông minh. Hầu Mạch chỉ cố ý nhường một chút là Tùy Hầu Ngọc hiểu liền, tận dụng từ đó, lấy bài theo.
Nhưng Nhiễm Thuật thì khác hoàn toàn.
Cậu là người nghiêm túc nhất trong bốn người. Toàn bộ quá trình luôn nghiêm túc suy nghĩ, lúc ra bài cũng do dự rất lâu, dáng vẻ nghiên cứu khắc khổ như thể đang làm đề thi đại học.
Sau đó, cậu thua.
Kể cả Tang Hiến có nhường Nhiễm Thuật rõ rành rành, cậu cũng bỏ lỡ cơ hội đó.
Hai vòng kế tiếp, Nhiễm Thuật đột nhiên tỉnh ra: "Ơ, không đúng, địch mẹ, mới nãy..."
Lúc mới nãy là lúc Tang Hiến không thể giúp được cậu.
Sau khi chơi xong mấy ván, Nhiễm Thuật bắt đầu chán nản, nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc Ca à..."
Hầu Mạch nghe xong thì cười, nói với Nhiễm Thuật: "Lúc này cậu xin Ngọc Ca vô dụng thôi, trong từ điển của Ngọc Ca không có chữ thua."
Nhiễm Thuật chỉ có thể nhìn Tang Hiến, lại cảm thấy anh là bạn trai cũ, không có tư cách xin người ta cái gì nên uể oải không thôi.
Tang Hiến nhìn cậu từ lúc chiến đấu như Chihuahua đến giờ như con cún ủ rũ, anh không đành lòng, nói: "Chơi tiếp đi, thua một ván cho em hai mươi nghìn."
"Hừ!" Nhiễm Thuật sờ vào quân bài, nói tiếp: "Hôm nay em cho anh tán gia bại sản."
"Ừ, em cố lên."
Bốn người chơi đến hơn mười một giờ đêm, cuối cùng Tang Hiến đã cho Nhiễm Thuật một trăm tám mươi vạn.
Nhiễm Thuật cầm tiền thật vui vẻ, bắt đầu thu xếp để ngủ cùng Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch không từ chối nữa mà lén lút cầm lấy điện thoại Tang Hiến để trên bàn, tính nhập sinh nhật của Nhiễm Thuật vào, thế mà màn hình mở ra thật.
Tùy Hầu Ngọc tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Thuật hàng năm, hắn không muốn nhớ cũng khó.
Hắn chọc chọc điện thoại của mình một hồi, sau đó chạm chạm vào điện thoại Tang Hiến, lúc này mới trả lại điện thoại cho Tang Hiến: "Tang Hiến này, tao mới thêm mấy bé 0 vào Wechat của mày đấy."
Trong nhà lập tức yên tĩnh.
Động tác náo loạn đòi ôm chăn mền đến phòng ngủ chính của Nhiễm Thuật dừng lại.
Trên mặt Tang Hiến mới từ toilet đi ra đầy vẻ thắc mắc. Anh rút một tờ giấy để lau sạch nước trên tay đi, cầm lấy điện thoại di động lên xem một chút, hỏi: "Mày kết bạn bằng nick nào đấy?"
"Thì là cái nick Wechat kia kìa, tao xóa hết tin nhắn của những người accept rồi, không ai phát hiện ra đâu."
"Wechat công việc của tao á? Có hơn hai ngàn người đấy!"
Tang Hiến nói, lướt danh sách của mình để xem qua.
Bình thường, tin nhắn mới sẽ hiện lên trên đầu khi có người mới chấp nhận kết bạn.
Nhưng mà Hầu Mạch rất cẩn thận, hắn xóa hết những tin này rồi, mấy bé 0 kia đã được yên lặng chờ bên trong danh sách bạn của Tang Hiến.
Nhiễm Thuật ngay lập tức chỉ vào Hầu Mạch, mách Tùy Hầu Ngọc: "Ngọc Ca, cậu ta có rất nhiều 0 trong list Wechat."
"Uầy, toàn là thực tập sinh của đội tuyển khác. Tuổi khá trẻ nhưng trông cũng đẹp. Dù sao Tang Hiến vẫn đang độc thân mà, kết bạn thì có làm sao." Hầu Mạch nói một cách lơ đãng: "Hơn nữa trong cái giới này 0 có mặt khắp nơi, một anh công chủ tịch độc thân như Tang Hiến thì được hoan nghênh lắm đấy."
Hầu Mạch nói xong, kéo tay áo Tùy Hầu Ngọc đi về phòng ngủ.
Tùy Hầu Ngọc nghĩ một lúc, hỏi Nhiễm Thuật: "Cậu còn muốn ngủ cùng tớ nữa không?"
"Ngọc Ca, cậu cứ ngủ trước đi." Nhiễm Thuật đóng băng tại chỗ, lắp bắp trả lời.
Chờ Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch về phòng ngủ, Tang Hiến lập tức chủ động đưa điện thoại cho Nhiễm Thuật: "Anh không nhờ nó thêm. Để mai anh hỏi nó nick bạn nó là gì, anh sẽ xóa liền."
Nhiễm Thuật cầm điện thoại của Tang Hiến, nhìn danh sách bạn của anh rồi lại nhìn anh.
Xung đột bắt đầu.
*
Trong phòng ngủ dành cho khách.
Tang Hiến thay đồ ngủ, rửa mặt xong xuôi rồi mới bước ra khỏi nhà tắm. Anh thấy Nhiễm Thuật đang ngồi trên giường lục danh sách bạn bè của anh.
Thấy anh xuất hiện, Nhiễm Thuật lập tức chạy lại gần anh, sau đó cho anh xem ảnh chụp màn hình trong album: "Cậu ta đúng không?"
Lúc này Nhiễm Thuật thông minh hơn rồi, biết phải chụp màn hình rồi mới chuyển sang cái kế tiếp.
Tang Hiến nhìn lướt qua màn hình, trả lời: "Cậu ta là trợ lý bên công ty đối tác."
"Vậy còn cậu ta?" Nhiễm Thuật lướt qua bức ảnh tiếp theo.
Tang Hiến nghiêm túc nhìn nhưng mãi không nghĩ ra, anh nói: "Để ngày mai anh hỏi Thẩm Quân Cảnh thử. Em ngủ sớm đi."
"Giờ mà em ngủ có phải đêm nay anh liền nhân lúc em không chú ý mà lấy nick cá nhân kết bạn với bọn họ đúng không?!" Nhiễm Thuật tức giận nhào tới kéo áo Tang Hiến.
"Không đâu. Nếu em không yên tâm thì bây giờ anh đi hỏi thằng Mạch mấy cái nick đó."
"Anh đừng hỏi. Chúng ta đã chia tay rồi mà em vẫn còn tra mấy cái này, thằng khỉ chó kia chắc chắn sẽ móc mỉa em." Nhiễm Thuật hận đến nghiến răng: "Sói nhiều thịt ít*, anh cảm giác mình có giá lắm đúng không?"
*Ý nói một cái gì đó thiếu nhưng nhiều người giành giật. Ở đây có thể hiểu chỉ có 1 Tang Hiến nhưng cả đống người kết bạn/theo đuổi=))).
"Không có mà."
"Tang Hiến, em cũng có nhiều người theo đuổi lắm! Mấy người từng thả thính em dịu dàng hơn anh rất nhiều!"
"..."
*
Đêm khuya thanh vắng, Nhiễm Thuật và Tang Hiến ngồi đối mặt nhau trên giường.
Nhiễm Thuật tiếp tục xem danh sách bạn bè của Tang Hiến, còn Tang Hiến thì cầm điện thoại Nhiễm Thuật mở danh sách bạn bè của cậu lên xem.
Thỉnh thoảng cả hai sẽ hỏi lẫn nhau: "Đây là ai?"
Mãi đến khi mặt trời sắp ló dạng, Nhiễm Thuật mới tắt điện thoại đi ngủ.
Tang Hiến hoàn toàn thấm mệt. Cuối cùng anh cũng buông điện thoại xuống, chỉnh lại tư thế ngủ cho Nhiễm Thuật, giúp cậu đắp chăn rồi mới ôm cậu chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng hôm sau, Tùy Hầu Ngọc không chờ nổi đến lúc ăn sáng chung với Tang Hiến và Nhiễm Thuật, cậu hỏi Hầu Mạch: "Anh thêm mấy bé 0 vào Wechat của Tang Hiến thật đấy à?"
Hầu Mạch cười vô cùng đắc ý: "Sao thế được chứ, anh lấy đâu ra nhiều bạn Wechat vậy?"
Tùy Hầu Ngọc không hiểu lắm: "Thế anh làm gì mà lâu thế?"
"Anh xóa ghi chú của mấy người trong danh sách bạn của Tang Hiến thôi."
"Em thấy anh còn xem Wechat của anh nữa."
"À, anh hỏi Thẩm Quân Cảnh những cái nào không ảnh hưởng khi xóa. Dù sao thì nick Wechat này phần lớn đều do Thẩm Quân Cảnh quản lý."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: Phẩy tay một cái, hai đứa ấm áp cả đêm.
Nhiễm Thuật: Không có gì trong nick của Tang Hiến hết, mà tôi, sau khi tự bạo, đúng là có...
[Nhắc nhở: Mọi người không yêu đương thế này. Hai người này là rùa và đậu xanh* Rất vui nhưng đây không phải cách yêu đúng. Nên là chia tay xong vẫn muốn quay lại!]
*Mắt rùa rất bé, như hạt đậu xanh -> con rùa chỉ thấy được hạt đậu xanh, không thấy gì khác.
[Chương sau có rất nhiều nhân vật, một buổi tiệc nhỏ, bỏ qua chương này cũng không ảnh hưởng gì.]