Tiểu hài tử vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên
một tảng đá phẳng lớn như một chiếc giường của tự nhiên. Khắp người y lúc này
được đắp một thứ lá thuốc gì đó mà y không biết tên. Y vừa mơ một giấc mơ dài. Cả
người đau nhức làm y không dám vội cử động nên chỉ nhìn xung quanh xem xét.
Hang động y đang nằm có trần khá cao, xung quanh lại sạch sẽ như được thường
xuyên quét dọn. Ở dưới bệ đá chỗ y nằm có các thứ hoa quả khá kì lạ mà y không
biết rõ là quả gì. Tuy bụng đói nhưng mỗi khi nhích tới phía trước thì khắp người
lại kéo tới một cơn đau nhức làm y không tiến tới trước được. Y chỉ vừa nhổm dậy
đủ để thấy mấy tấm lá lớn đắp lên mình để giữ ấm. Lúc này trong đầu y liền ong
lên một tiếng, chợt y cảm thấy hoảng sợ, trong đầu vang lên một câu hỏi lớn:
“Ta là ai?”
Y cố gắng nhớ
lại những gì mình đã trải qua, nhưng dường như ký ức còn sót lại trong đầu y
bây giờ là giấc mơ mà y vừa trải qua. Trong giấc mơ, y gặp một nữ hài vô cùng dễ
thương đang đưa đồ ăn cho y, lại thấy một lão nhân gọi y là Bạch Thiên Thư, bắt
y phải luyện đi luyện lại một động tác, còn lại y không biết gì hơn nữa.
-“Xem ra
mình tên là Bạch Thiên Thư”-hài tử ấy nhủ thầm trong đầu.
Chợt bên ngoài cửa động có tiếng khẹc khẹc phát ra, một
con khỉ to lông xám từ từ tiến vào trong hang động. Nó thấy Bạch Thiên Thư tỉnh
dậy, vô cùng vui mừng chạy tới phía y mà kêu lên mấy tiếng. Lúc này bụng Bạch
Thiên Thư bỗng sôi lên, con khỉ nghe được liền cầm hoa quả ở xung quanh đưa tới
cho y, mình cũng tự lấy một quả rồi lại một góc khá ngồi ăn. Bạch Thiên Thư ăn
xong thì cảm thấy trong người mệt mỏi, liền chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, y lại một lần nữa gặp lại nữ hài tử và
lão nhân kia. Hình ảnh của hai người cứ thay phiên xuất hiện. Lúc thì là lão
nhân kia hiện ra bắt y luyện võ, lúc thì là nữ hài tử kia hiện ra đưa đồ ăn cho
y, lại gọi y là tiểu sư đệ. Đôi lúc lại có một hán tử mập mạp xuất hiện bôi thuốc
cho y, lại khuyên y nên chăm chỉ luyện võ. Giấc mơ ấy cứ kéo dài một lúc rồi lại
thay đổi thành một khung cảnh khác. Khung cảnh lần này tràng ngập khói lửa, xác
chết xung quanh chất thành đống, lại thấy một nam tử mặc y phục màu lục, tay cầm
trường kiếm xông vào đám đông chém giết. Giấc mơ đáng sợ ấy cứ kéo dài mãi làm
Bạch Thiên Thư sợ hãi tới mức bật lên tiếng khóc. Chợt y cảm thấy có gì đó ấm
nóng đặt lên trán, lúc mở mắt ra thì là tay của con khỉ xám vừa nãy còn ngủ
trong góc, giờ đã ở bên cạnh y. Một tay nó đặt trên trán y, tay còn lại xoa xoa
lên ngực y. Chợt Bạch Thiên Thư cảm thấy được có một luồng khí ấm nóng truyền vào
người, rồi y thấy cả người bỗng nhiên nhẹ nhõm, và từ từ chìm lại vào giấc ngủ.
Lần này y không mơ lại giấc mơ đáng sợ kia nữa.
Chừng một khoảng thời gian sau, các vết thương và chỗ
xương gãy của Bạch Thiên Thư đã lành lại nhờ loại thuốc công hiệu được con khỉ
xám kia đắp cho. Trong khoảng thời gian y nằm dưỡng bệnh, con khỉ ấy hàng ngày
đều đem trái cây và nước uống tới cho y. Sau khi lành bệnh hoàn toàn, điều đầu
tiên Bạch Thiên Thư làm là đi xung quanh xem xét vị trí của y hiện tại. Sau khi
đi một vòng, y tới một hồ nước nằm sát ở vách đá. Y nhận ra chính nó đã cứu mạng
mình. Số là khi rơi xuống vực, y được những cành cây chĩa ra giảm lực rơi xuống,
lại nhờ có hồ nước ở dưới nên y chỉ bị gãy xương một vài chỗ. Giả sử như chỗ
này không phải là một hồ nước mà là nền đất bằng thì y đã tan xác từ lâu.Lúc
này y nhìn xuống dưới mặt nước thì thấy một khuôn mặt thanh tú, có nét mềm mại
như nữ tử hiện ra. Bạch Thiên Thư biết rằng đó là mặt y, liền nhìn một chút rồi
đi ra nơi khác.
Y đi xung quanh một lúc lâu sau đó quay về lại hang động
y đã ở mấy tháng nay. Bỗng y chợt để ý tới một cánh cửa đá ở góc trong của hang
động. Trong lúc nằm dưỡng thương, y nằm quay lưng lại với nó nên giờ y mới để ý
tới. Bạch Thiên Thư tiến lại gần đẩy thử thì không thấy nó nhúc nhích chút nào.
Lúc này con khỉ xám bỗng tiến vào trong, nó thấy Bạch Thiên Thư đang thử mở
cánh cửa đá nhưng không thành công thì tiến đến một góc hang động chỗ nó thường
nằm, sau đó xoay một hòn đá tròn tròn. Chỉ nghe thấy mấy tiếng rầm rầm, rồi sau
đó cánh cửa đá bỗng mở ra, để lộ một mật thất. Bạch Thiên Thư tò mò bước vào
trong thì con khỉ liền kêu lớn mấy tiếng khẹc khẹc, sau đó kéo y ra. Nó chỉ cao
hơn y một chút, nhưng lực kéo của nó lại vô cùng mạnh. Bạch Thiên Thư văng ra
phía sau nhưng lại đáp đất một cách rất nhẹ nhàng. Y chưa kịp định thần thì con
khỉ xám ấy lại xoay hòn đá thêm mấy vòng nữa, rồi phóng vào bên trong. Bạch
Thiên Thư nghe “keng” một tiếng, rồi có ánh sáng phát ra từ phía trong. Y tiến
vào trong, chợt ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ phía trong thạch thất. Bạch
Thiên Thư nhìn lên trên thì bỗng thấy sau lưng lành lạnh. Hóa ra phía trên cửa
hang có lắp những cơ quan ẩn, chỉ cần có người bước vào khi cơ quan được kích
hoạt là lập tức sẽ bị tên găm đầy người. Bạch Thiên Thư thở phào:”Nếu lúc nãy
mình tiến vào trước thì đã chết ngay lập tức rồi.”
Lúc này y mới chú ý tới nơi con khỉ xám đang đứng, ở
đó có một ngọn đuốc lớn vừa được nó thắp lên chiếu sáng cả mật thất. Y tiến về
phía trước thì nhận ra ngọn đuốc đó nằm ở giữa một bông hoa sen lớn được tạc bằng
đá.
Bạch Thiên Thư bước tới gần bông hoa sen thì thoáng thấy
ai đó đang ngồi trên đó. Y trèo vào bên trong bông hoa để nhìn cho rõ thì giật
mình hoảng sợ, suýt nữa té xuống dưới đất. Hóa ra người đang ngồi bên trong hoa
sen đá thật ra là một bộ xương đang ngồi xếp bằng ở nhị hoa, mùi thơm Bạch
Thiên Thư ngửi thấy lúc vừa bước vào thì ra bắt nguồn từ bộ xương này. Con khỉ
xám lúc này lại gần bộ xương, quỳ xuống dập đầu mấy cái, miệng kêu khẹc khẹc rất
thương tâm. Bạch Thiên Thư thấy vật cũng vội bước tới bái lạy theo nó. Sau khi
đứng lên, y nghĩ thầm :”Nếu để hài cốt của người này ở bên ngoài như thế thì thật
đáng thương.”
Nghĩ vậy, Bạch Thiên Thư liền tiến trèo xuống dưới đất,
nhìn khắp nơi để tìm vật gì đó đào một cái huyệt. Y nhìn thấy ở bên cạnh bông
thạch liên một cái cái xẻng liền cầm nó lên sau đó đi ra bên ngoài. Bạch Thiên
thư còn nhỏ tuổi nên lúc sau lưng y thấm ướt mồ hồi thì y mới đào được một cái
huyệt vừa đủ sâu. Đất ở ngoài tuy mềm nhưng cây xẻng cũng đã rất cũ nên vừa lúc
đào xong thì cán xẻng cũng gãy lìa. Bạch Thiên Thư chạy vào lại trong hang, tiện
tay quăng cán xẻng vào góc hang. Y leo lên bông hoa sen đá định sẽ đem hài cốt ở
trên đó xuống thì con khỉ xám liền kêu lên mấy tiếng cản y lại. Bạch Thiên Thư
nghĩ con khỉ hiểu lầm rằng y muốn phá hoại di thể người quá cố. Y liền trỏ ra cửa
hang nơi y đào huyệt, rồi nói:”Ta chỉ muốn chôn cất người này thôi”.
Con khỉ xám dường như hiểu ý Bạch Thiên Thư, nhưng nó
cũng chạy ra xem nơi huyệt mới đào rồi mới quay lại giúp y hạ bộ xương xuống. Bạch
Thiên Thư cởi áo ngoài đã rách nát của mình ra rồi nâng bộ xương lên thì một
túi gì đó rơi ra từ người bộ xương, mùi thơm từ nó tỏa ra giúp y biết nguồn gốc
mùi y ngửi được từ bộ xương. Sau khi lấy áo ngoài bó bộ xương vào, y cùng con
khỉ xám đem ra ngoài đặt xuông dưới huyệt rồi lấp đất lại. Con khỉ xám lúc này
nước mắt ứa ra, quỳ xuống cùng y lạy trước ngôi mộ mới xây. Bạch Thiên Thư bái
lạy xong liền tò mò chui lại vào trong mật
thất . Y đi một vòng xung quanh mật thất, tìm thấy một vài chiếc rường cũ. Y thử
mở thì phát hiện ra rương đã bị khóa chặt. Bạch Thiên Thư đành từ bỏ mà leo trở
lại lên bông hoa sen đá để nhặt chiếc túi thơm kia. Y vừa đặt chân lên trên nhị
hoa thì chú ý tới tấm bồ đoàn đã rách nát là chỗ đặt cũ của bộ xương. Y nâng bồ
đoàn lên xem thì ở dưới xuất hiện một tờ giấy đã ố vàng.Trên đó viết:
“Ta Triệu Thiên Long, chưởng môn Hắc Liên môn
Nay vong mạng ở đây, nhưng công phu cả đời không thể
không có truyền nhân. Đành chép lại công pháp Lục Liên Quyết lên trên sáu cánh hoa
chính và Nhật Thiên Công ở nhị hoa của đài sen này.
Ngươi ắt hẳn đã chôn cất di thể của ta nên mới tìm thấy
lá thư này, vậy 2 loại công pháp này cùng mọi vật trong hang đều là của ngươi, nhưng phải chú ý là……..
Tới đoạn cuối tờ giấy đã bị nhàu nát tới mức không đọc
được, Bạch Thiên Thư liền xoay tờ giấy lại đọc tiếp:
“Lúc xuống dưới đây ta có đem theo một con khỉ xám, nó
tên Tiểu Viên là thú nuôi của ta lúc lâm thời. Nếu nó còn ở xung quanh đây thì
hãy chăm sóc nó giúp ta.”
Ở nét cuối chữ “ta” màu mực nhạt dần, trên tờ giấy lấm
tấm vài giọt máu đã hóa đen. Bạch Thiên Thư đoán rằng trước lúc chết người này
đã gắng hết sức mà viết nên bức thư này, tới lúc viết vừa xong thì sức cùng lực
kiệt, chỉ kịp đặt bức
thư xuống dưới tấm bồ đoán rồi mất. Bạch Thiên Thư đặt bức thư sang một bên rồi
nhìn kĩ vào phần nhị hoa thì phát hiện có chữ khắc trên đó. Y đọc một hồi thì
biết đây là yếu chỉ luyện công, liền nhớ tới công pháp khắc trên đài hòa mà bức
thư nhắc tới. Y vội quay lại nhìn kĩ vào các cánh hoa chính thì phát hiện trên
đó cũng có khắc chi chít chữ. Trên đầu sáu cánh hoa được khắc chữ có các chữ
cái được khắc to hơn các chữ khác là : Kiếm, Chưởng , Quyền , Chỉ , Trảo ,
Khinh Công.
Bạch Thiên
Thư thầm nghĩ:”Ta ở dưới này chắc không bao giờ lên phía trên được. Thời gian
còn lại của ta không biết nên dùng vào việc chi. Thôi thì ta cứ luyện tập các
công phu này, xem như hoàn thành ý nguyện của người đã khuất. Chỉ tiếc là ta
cũng đành phải chôn thây nơi đây, không thể truyền lại công phu để nó không bị
thất truyện được.”
Nghĩ tới
đây, trong người Bạch Thiên Thư bỗng cảm thấy mệt mỏi. Y biết mình đã bận rộn cả
ngày trời nên cơ thể cần nghỉ ngơi, liền ra khỏi mật thất ra gian chính của thạch
động. Lúc này trời đã tối mịt, con khỉ xám tên Tiểu Viên kia đã ngủ khì ở một
góc, bên cạnh là một mớ trái cây. Bạch Thiên Thư liên chọn lấy vài quả để ăn,
sau đó nằm lên trên giường đá ngủ một giấc.
Cũng đúng
lúc ấy, ở Xích Phiên phái, một lão nhân râu bạc trắng dài quá cằm bỗng tỉnh lại
từ trong giấc mộng.