Mọi người đang vui vẻ, cô ta bực bội, cứ thế im im rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Xuân Hoa cũng nhạt dần.

Có điều vợ của thằng hai cũng thường không vui vẻ gì, mỗi lần không ầm ĩ được là lại thích đóng cửa than thở với thằng hai. Chuyện này tốt nhất bà không nên nhúng tay vào, người ta hay nói không điếc không câm không làm cụ ông. Chỉ cần nhà thằng hai không đem chuyện này ra xé rách mặt thì bà sẽ vờ như không biết gì, để cho đôi vợ chồng son bọn họ tự nói với nhau là được, bà mà ra đó dây vào thì chuyện nhỏ sẽ xé ra to mất.

Đương nhiên là Tần Chí Cương cũng để ý đến sắc mặt vợ mình, anh ấy mím môi, vẫn ngồi ở tiền viện như cũ.

Tần Hiểu Muội chỉ chú ý đến quần áo mới nên nào đâu chú ý đến chị dâu thứ của mình ra sao. Cô ấy không có quần áo sặc sỡ sắc màu, cũng chưa từng thấy kiểu dáng đẹp mắt đến thế, cởi áo khoác lập tức mặc thử lên người chiếc áo gió, hỏi mọi người: “Mọi người thấy đẹp không? Con thử vừa vặn lắm, đường eo cũng thu lại rất tốt."

Nhìn cô con gái thay quần áo, mắt sáng rực, Lâm Xuân Hoa cũng cười toe toét, khen ngợi: “Rất đẹp, chị dâu con may đẹp lắm, Hiểu Muội chúng ta mặc vào lại càng xinh hơn.”

Hai anh em cũng khen đẹp, Tần Chí Hoa đưa ra một vài ý kiến. Tần Hiểu Muội cười cong cong hai mắt, giục ba mẹ cũng thử xem xem.

Ngay trong nhà, không có người ngoài nên Lâm Xuân Hoa cũng cởi chiếc áo dài màu xanh, thay vào áo khoác màu đỏ nhạt.

Khỏi phải nói, Cố Uyển đo rất chuẩn, bên trong mặc thêm áo len cũng rất vừa vặn, quần áo cũng được ủi phẳng phiu, Lâm Xuân Hoa thay bộ đồ này cả người cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Bộ này vừa lấy từ trong túi ra nên còn chưa phẳng lắm, chờ sau khi qua một nước giặt thì càng đẹp mắt.

Trông thấy bạn già ăn mặc đẹp đẽ như thế, Tần Đại Hữu càng tươi cười rạng rỡ, hiếm khi khen bạn già ngay trước mặt con cái, khiến Lâm Xuân Hoa nghe xong cũng cảm thấy thỏa mãn.

Lâm Xuân Hoa cúi đầu nhìn trái nhìn phải, vô cùng thích thú sờ vào chất liệu quần áo, nói: “Đứa bé Tiểu Uyển này thật có lòng, gả vào chưa được bao hôm đã đi theo Tần Chí Quân, làm khó con bé còn có thể may đồ vừa vặn như thế.”

Trò chuyện mấy câu, bà ấy nhìn cái túi bên cạnh nói: “Mẹ mang túi sang cho Phượng Tiên, cũng khiến họ vui mừng.”

Bà ấy cũng không thay đồ ra, lúc này mà mặc áo dài ở phương Nam sẽ thấy hơi nóng, trái lại, mặc chiếc áo gió này khá là ổn, có điều người nông thôn khó được phát phiếu vải, không ai làm vài bộ áo dài hay áo mỏng cả. Nói chung, ông bà ta có câu, mùa xuân chớ nên gấp gáp cởi bỏ áo ấm hay không nên mặc thật nhiều áo ấm vào mùa thu, nên chỉ che như thế thôi.

Con dâu may cho bộ đồ đẹp như vậy, Lâm Xuân Hoa vội vã muốn mặc ra ngoài khoe khoang, ôm chiếc túi bảo phải đưa sang nhà họ Cố rồi rời đi.

Bà ấy vừa đi, Tần Chí Cương cũng nhân lúc nói phải trở về phòng nghỉ ngơi một chút, Tần Chí Hoa cũng trở về phòng mình.

Trước khi Tần Chí Cương kết hôn, Tần Chí Hoa đã dọn đến một gian nhà nhỏ mới xây ở tiền viện, phòng của Hiểu Muội sau này sẽ thành phòng cưới của anh ấy. Nhưng hiện tại còn chưa biết người yêu đang ở đâu, anh ấy cũng không thể để em gái mình nhường chỗ cho được, nếu anh ấy cưới vợ thì đến khi đó đổi lại cũng không muộn.

Tần Đại Hữu là một người đàn ông, không tiện thay đồ trước mặt phụ nữ, ông ấy cầm quần áo vào trong phòng, không nhịn được cũng đi thử một chút.

Phiếu vải khan hiếm mà nhà thì đông người, mấy năm trước đặt may hai bộ đồ có thể mặc đến mười năm. Sau khi thằng cả đi lính, đặc biệt là khi thăng cấp lên Đại đội trưởng thì đãi ngộ cũng tăng lên, cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn khá nhiều, nhưng con cái đông, đứa nào cũng lớn cả, phiếu vải không đủ cho bọn họ dùng, tính ra thì phải sáu bảy năm rồi ông ấy không có quần áo mới để mặc.

Gần năm mươi tuổi rồi, cũng nên để ông ấy hưởng phúc con cháu. Ông ấy cởi áo choàng ra, thay bộ đồ mới rồi tự ngắm nghía một hồi lâu, lại cầm gương soi tới soi lui, trông thật đầy sức sống. Áo Tôn Trung Sơn à, người đàn ông nào mà chả thích, người đàn ông già này cũng vậy!

Ông ấy không như bạn già không biết ngượng, hôm nay mặc ra ngoài thì mai làm sao. Kìm nén cơn yêu thích, ông thay quần áo ra.

Tần Chí Cương trở về phòng liền đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp đang giận dỗi của Vương Hải Quyên, vừa vào cửa đã bị cô ta trừng mắt, đúng thật là đang tức giận.

Tuy không biết lý do gì đã chọc giận cô ta nhưng hiện cô ta đang mang thai, nghe nói phụ nữ mang thai tính khí thất thường, gồm cả việc hay nóng nảy, phải dỗ dành mới được. Anh ấy đóng cửa, mỉm cười đi lên hỏi sao vậy.

Vương Hải Quyên nhỏ giọng đáp: “Ba mẹ anh thiên vị, anh xem vừa nói đến chị dâu cả là nhiệt tình, nào có nhiệt tình với em như thế bao giờ!”

Tần Chí Cương khá có kinh nghiệm ứng phó đối với loại chuyện này, tuyệt đối không thể ngu ngốc tiếp tục nói, nói không đến nơi đến chốn thì vợ còn giận hơn.

Cho nên đành ôm Vương Hải Quyên nói: “Đây không phải bởi vì chị dâu vừa gửi quần áo cho ba mẹ sao, đương nhiên phải vui rồi, tâm trạng tốt đương nhiên nói chuyện cũng nồng nhiệt hơn. Nếu trong lòng em không vui vậy thì anh đối xử với em tốt gấp bội đủ không."

Vương Hải Quyên uất ức, mặc kệ mấy lời lẽ của anh ấy, bĩu môi nói: "Chị dâu cả lấy tiền ở đâu để mua cho ba mẹ, còn không phải là tiêu tiền trợ cấp của anh cả anh à, tiền của anh cả không giao cho nhà nên đương nhiên có tiền lấy lòng người lớn, còn tiền của anh thì đều giao cho ba mẹ, em muốn tiêu còn phải ngửa tay xin.”

Tần Chí Cương đau đầu, vội vã bụm miệng của Vương Hải Quyên, dỗ dành nói: “Quyên Tử, lời này mình đừng nói nữa, ba mẹ mà nghe thấy lại có chuyện cho xem.”

Thấy anh ấy như thế, Vương Hải Quyên tức giận cấu tay anh ấy, âm thanh vốn đè thấp trái lại càng cao thêm: “Dựa vào đâu mà không được nói, đều là con trai như nhau, bọn họ kiếm ra tiền có thể tự tay nắm giữ, còn tiền chúng ta lại phải nộp lên hết."

Cách âm phòng ở trong nhà không tốt bao nhiêu, Tần Chí Cương thấy cô ta có ý xé to chuyện, cũng trầm mặt, nơi cổ họng đè nén âm thanh trách mắng: “Em vừa phải thôi, nhà này thiếu ăn thiếu mặc cho em à, anh cả với chị dâu chưa ăn của mình hạt gạo nào, không dùng tiền của nhà mình, bộ anh ấy phải giao lại tiền đề ăn cám sống qua ngày sao? Thêm nữa, anh cả cho nhà ta ít tiền lắm à? Anh ấy biếu ba mẹ, giúp đỡ trong nhà không ít hơn chúng ta đâu, sau này em đừng nói mấy lời đó nữa!”

Thấy Tần Chí Cương trầm mặt quát mình, Vương Hải Quyên nào chịu được, uất ức đến chảy nước mắt: “Em dựa vào gì mà không thể nói, trong mắt anh chỉ có ba mẹ anh, anh em anh, còn em với đứa con trong bụng thì sao?”

Nói xong liền nức nở, vừa khóc vừa kể lể, từ sính lễ khác nhau, đến việc mẹ chồng biến phòng chị dâu cả như một thùng sắt, xem cô ta như kẻ gian mà đem máy may nhờ người đưa đi hộ, rồi đến cả Tần Chí Cương chuyện nào cũng không hề đứng về bên phe cô ta suy nghĩ, nói ra hết từng chuyện một.

Tần Đại Hữu mới thay đồ, vốn muốn dạo quanh nhà họ Cố một lát, đang đứng trong phòng khách thì nghe thấy trận cãi vã của con trai và con dâu trong phòng thằng hai, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.

“Không nói nữa, em đang mang thai nên anh không cãi lại, em nghỉ ngơi một lát đi." Tần Chí Cương kéo chăn trở người đưa lưng về phía Vương Hải Quyên, không muốn cãi nhau với cô ta. Mẹ anh ấy đã ra ngoài, nhưng ba với em trai em gái vẫn còn ở nhà, cãi nhau ầm ĩ như thế anh ấy cũng không còn mặt mũi.

Anh ấy cứ vậy trở mình, Vương Hải Quyên càng tức, lần nào cũng thế, muốn cãi nhau với anh ấy cũng không được, dù có nói gì anh ấy cũng đều không trả lời mình.

Ôm ngực tức muốn chết!

Cô ta cảm thấy số mình khổ, cùng là con dâu nhà họ Tần, mà chị dâu cả chưa gặp lần nào lại có được sự yêu mến của mọi người, nhắc đến cô ai cũng nhắc toàn chuyện tốt, rõ ràng là chỉ vào cửa sớm hơn cô ta hai tháng thôi mà, còn nữa, mới kết hôn được vài ngày đã đi tùy quân theo chồng, nhưng lại không hề giống người đã gả vào nhà mà giống như là một phần của nhà này vậy.

Dù Tần Chí Cương đã giải thích với cô rất nhiều, hai nhà là hàng xóm cũ mấy mươi năm, Cố Uyển và Hiểu Muội đã chơi chung từ nhỏ đến lớn, người nhà thân thiết với cô cũng là chuyện thường tình, huống hồ dưới tình hình cả hai nhà đều là thông gia với nhau, ba mẹ anh ấy đương nhiên sẽ đối xử tình cảm với cô hơn chút, lại khuyên giải cô ta, chờ khi cô ta ở lâu dài và hoà nhập nhà họ Tần thì cũng sẽ giống như thế.

Nhưng Vương Hải Quyên không nghe lọt tai, không nhịn được phân bì đủ điều với chị dâu cả, càng so sánh trong lòng càng khó chịu. Từ khi mới vào cửa cô ta đã than phiền những điều này rồi, không ít lần Tần Chí Cương nổi giận với cô ta, cô ta đương nhiên càng thấy oán hờn.

Bên cạnh đó, Lâm Xuân Hoa mang túi đồ đến nhà họ Cố, trong nhà chỉ có Chúc Phượng Tiên ở đây, nghe thấy là áo quần do Cố Uyển làm, Chúc Phượng Tiên đùn đẩy không muốn nhận. Con gái trong thôn đã gả đi rồi, nếu mang đồ về nhà mẹ đẻ thì bên nhà chồng sẽ không thích, bà ấy còn chưa chịu tháo bọc đã trả đồ lại cho Lâm Xuân Hoa.

“Tiểu Uyển còn non dại chưa hiểu chuyện, cũng là do tôi chưa kịp dạy nó mấy điều này, hiếu thuận với ba mẹ chồng, thương yêu anh chị em chồng là tốt rồi, nào có chuyện đưa đồ về nhà mẹ đẻ chứ!”

Lâm Xuân Hoa vỗ vai bà ấy, đáp: “Tôi thấy là chị không hiểu rồi, chẳng phải Tiểu Uyển do chị sinh ra sao, gả ra ngoài sao lại không thể hiếu thảo với ba mẹ đẻ chứ.”

Bà ấy để đồ lên bàn, tự mình kéo băng ghế rồi ngồi xuống, giương mắt nhìn Chúc Phượng Tiên nói: “Chị sợ tôi không vui à, coi thường tôi sao? Nếu tôi là người như thế, dù có ân tình lớn cỡ nào, chị sẽ chịu gả Tiểu Uyển sang đây à?”

Vừa nãy nghe thấy con gái và con rể gửi đồ sang, Chúc Phượng Tiên rất vui mừng nhưng bà nhanh chóng nghĩ đến nhà họ Tần có suy nghĩ nhiều hay không. Bây giờ bị Xuân Hoa hỏi thẳng như vậy, bà ấy có chút ngại ngùng.

“Đương nhiên là thấy tính tình chị tốt nên mới bằng lòng kết thông gia với nhà chị nhưng trong thôn này, có nhà nào thích việc con dâu mang đồ về nhà mẹ đẻ đâu. Tôi không mong hưởng phúc gì từ con bé, tay chân vẫn còn động đậy thêm hai ba chục năm nữa, già rồi cũng có con cháu xôm tụ, gả con gái ra ngoài, tôi chỉ mong con bé có cuộc sống tốt hơn là được.”

Đây là lời thật lòng, Lâm Xuân Hoa cũng có con gái, Hiểu Muội và Cố Uyển lớn bằng nhau, đều làm mẹ nên có thể hiểu được bà ấy.

Lập tức khuyên nhủ: “Vợ chồng hai người quá trọng phép tắc rồi, cũng nghĩ nhiều quá. Tôi với Đại Hữu là người ra sao bà có thể không biết, nhưng Tiểu Uyển cũng không phải là người không biết chừng mực. Chí Quân cũng đã nói rồi, năm nay là năm đầu tiên chúng nó lấy nhau, hai đứa nó ở xa như vậy, ngày Tết cũng không thể về thăm hai người, cho nên mới có lòng may đồ cho hai người đó.”

Nghe thấy bà ấy nói năng thoải mái như vậy, chút lo lắng trong lòng Chúc Phượng Tiên mới buông xuống, mỉm cười hỏi thăm tình hình gần đây của con gái.

Thật ra thứ bà ấy quan tâm nhất chính là con gái nhà mình đã có thai chưa, vợ Chí Cương đã mang thai ba tháng rồi, rất nhiều người trong thôn đều biết chuyện, mấy ngày qua có biết bao người hỏi con gái bà đã có động tĩnh gì chưa. Lần nào bà ấy cũng hoang mang, chung quy thì con gái bà ấy cũng gả qua đó hơi sớm, chậm chạp không động tĩnh để cho em dâu vượt mặt, sao bà ấy lại không thể lo cho được.

Có điều bà ấy không dám hỏi việc này, mà Lâm Xuân Hoa cũng không nói, khả năng cao là chưa có thai, dù có giao tình tốt với bên Lâm Xuân Hoa thì người làm mẹ chồng có ai lại không nóng lòng được bế cháu trai chứ, đặc biệt là Chí Quân qua Tết cũng đã hai mươi bảy rồi. Bà ấy sợ là Lâm Xuân Hoa vốn chưa nổi giận, bà ấy mà hỏi sẽ khiến Lâm Xuân Hoa nghĩ đến, khi đó con gái mình sẽ gặp khó khăn.

Chúc Phượng Tiên không biết chữ, hơn nữa, chồng và con trai không có ở nhà nên không thể tự tay mở túi đồ được. Hai người tán gẫu về bộ đồ mà Lâm Xuân Hoa đang mặc trên người một lúc lâu, Lâm Xuân Hoa hơi nhìn thời gian, cũng phải trở về.

Bà ấy cũng không về thẳng nhà, mà vòng về hướng vườn rau trong thôn, gặp phải ai cũng sẽ đứng lại tán gẫu đôi chút. Áo gió dạ mới toanh quá chói mắt, khỏi phải nói, dù là màu sắc, chất liệu hay kiểu dáng sợ rằng là đồ độc nhất vô nhị của trấn trên, đương nhiên người khác sẽ hỏi về quần áo của bà ấy.

Lâm Xuân Hoa đang chờ người khác hỏi đến, vui tươi hớn hở đáp là quần áo do con dâu gửi về.

Gửi về đấy, nghe cũng biết là con dâu cả rồi.

“Con bé Tiểu Uyển này thật là hiếu thảo, nó may quần áo mới cho cả nhà tôi với nhà anh chị thông gia đấy, ngay cả Hiểu Muội nhà tôi cũng có phần.”

“Kiểu dáng của bộ đồ này đẹp thật, ở trong thành chắc phải cán bộ mới mặc kiểu đồ tốt như vậy, chị có phúc thật đấy, con trai có thể kiếm tiền, đặc biệt là con dâu còn chịu chi tiền cho nhà chị.” Người nọ sờ đồ của Lâm Xuân Hoa, trên mặt không nhịn được hâm mộ.

Suy nghĩ một lát lại hỏi: “Con dâu thứ nhà chị đã có thai rồi phải không, vậy con dâu cả đã có động tĩnh gì chưa?”

Lâm Xuân Hoa còn không biết mấy người trong thôn này à, không phải con bé Uyển chỉ vào cửa sớm hơn hai tháng sao? Còn làm giống như vào cửa sớm hơn hai năm, điều này cũng lấy ra so sánh cho được. Hôm nay bà ấy cố tình mặc bộ đồ này ra ngoài khoe, chính là muốn nói cho bọn họ biết rằng: "Tôi hài lòng về con dâu tôi."

Bà ấy thầm nghĩ như thế, trên mặt cười đến đuôi mắt đều hằn nếp nhăn.

“Con bé Uyển này đã hết lòng với nhà chúng tôi, trong thư Chí Quân có nói đó là loại vải mua từ trung tâm thương mại ở thành phố B, dựa theo kiểu dáng thời thượng nhất để làm theo, chị nói xem, tuổi của tôi cũng cao rồi, ngày nào cũng cắm mặt làm việc, để tôi mặc đẹp như vậy làm gì chứ?”

“Việc mà chị nói ấy, con bé Uyển không có cách nào sánh bằng mấy cô con dâu khác trong thôn này. Con trai tôi tôi biết, trong một tháng đã ra ngoài làm nhiệm vụ suốt hai mươi mấy ngày, hiếm khi ở nhà, nói là kết hôn được nửa năm rồi nhưng ở bên nhau được bao nhiêu bữa? Làm vợ lính đâu dễ dàng gì, người làm mẹ như tôi cũng đồng cảm cho con bé. Tôi cũng không gấp gáp chuyện con cái của hai đứa nó, có duyên thì sẽ tới thôi.”

Nghe thấy thế, người nọ gật đầu: “Cũng đúng, tình cảnh khác nhau thì không thể so sánh được, cái này phải coi duyên số. Phải nói rằng chị là một mẹ chồng đầy sáng suốt, thảo nào con dâu chị đối xử với chị hết lòng hết dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play