Hạ Quân vừa đi vào nhà, Cố Uyển đã cầm túi xách quân dụng đi ra, nhìn thấy thiệp cưới trên tay Tần Chí Quân rất đẹp, cô tò mò liếc nhìn.
Tần Chí Quân nói: “Ngày mốt Hạ Quân và Tống Tử San kết hôn, mời chúng ta uống rượu mừng. Em đợi anh một chút, anh cất thiệp mời vào nhà trước đã."
Cố Uyển bừng tỉnh, thứ sáu tuần trước vừa trở về có nghe Uông Thu Mai nhắc đến, không ngờ lại nhanh như vậy, cô gật đầu, đứng ở hành lang chờ Tần Chí Quân.
Hạ Quân vào nhà cất đồ, cầm chữ hỷ đỏ ra ngoài chuẩn bị dán lên cửa, liền nhìn thấy Cố Uyển đứng trước cửa nhà kế bên. Đứng ở nơi đó, lẽ nào là vợ của Tần Chí Quân? Cho dù vẫn luôn nghe nói vợ của Tần Chí Quân rất xinh đẹp, lúc này anh ta cũng phải nhìn đến ngẩn người, chắc không phải đâu, nhìn qua đâu có giống xuất thân từ nông thôn.
Tần Chí Quân chỉ đặt thiệp mời trên tủ, chốc lát đã ra ngoài, anh không chú ý đến Hạ Quân, thân mật lấy chiếc túi trên người Cố Uyển đeo lên người mình: “Cái này nặng, để anh mang.”
Hạ Quân nhìn dáng vẻ này, đúng là thế rồi, bèn lên tiếng: “Chí Quân, đây là em dâu sao?”
Tần Chí Quân quay đầu thấy anh ta đứng đó, đáp một tiếng, nói: "Là vợ tôi.
Rồi lại nói với Cố Uyển: “Đây là Hạ Quân, Phó Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn ba.”
Cố Uyển khách sáo gật đầu, Tần Chí Quân cười nói: “Chúng tôi còn phải vào thành phố một chuyến, anh cứ bận việc đi nhé.”
Hạ Quân đáp một tiếng, nhìn hai người sóng vai bước đi, âm thầm lắc đầu, Phó Tiểu đoàn trưởng Tần này, điển hình của người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, vẫn là không đủ sáng suốt.
Nghĩ đến ngày mốt là hôn lễ của anh ta và Tống Tử San, trong lòng nóng lên.
Tần Chí Quân không hề hay biết bài luận giang sơn mỹ nhân của Hạ Quân, nếu biết cũng chỉ mỉm cười.
Hôm nay hai người đến thành phố B, một là phải đi ngân hàng gửi hơn năm ngàn tệ tiền mặt, để ở nhà không yên tâm lắm. Hai là đi dạo phố với vợ anh, đến thành phố B cũng gần nửa năm rồi, thời gian anh đi dạo với Cố Uyển ở bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hiếm khi mấy ngày này hai người đều rảnh rỗi, cũng không thể ở nhà mãi được.
Thực ra nếu đổi lại lúc bình thường, Cố Uyển là người có thể ngồi yên trong nhà, chỉ là thật sự rất sợ tinh lực của Tần Chí Quân, đóng cửa ở trong phòng, người này đều không phân ngày đêm cứ thích dính trên người cô, nếu chiều theo anh một lần, hơn nửa ngày cô cũng đừng mong xuống giường, dùng câu của anh mà nói, thiệt thòi hơn một tháng phải bù đắp lại.
Mấy ngày nay trải qua thật không ra sao, Cố Uyển hết cách mới kéo anh chạy ra ngoài.
Sáng nay ngủ trễ một chút, lúc này xe mua hàng đã đi từ lâu, hai người phải từ chỗ đóng quân đi bộ đến Môn Đầu Câu mới có xe. Sau khi hai người ra khỏi chỗ đóng quân được một đoạn đường, thấy xung quanh không có ai, Tần Chí Quân bèn kéo tay Tần Uyển nắm trong lòng bàn tay.
Hành vi như vậy thật sự rất to gan, người thời đại này, cho dù là vợ chồng, sau lưng người khác thân mật thế nào, ra ngoài cũng sẽ một trước một sau giữ khoảng cách tiêu chuẩn. Ngón tay Cố Uyển khẽ nhúc nhích, mặc anh nắm lấy.
Đôi mắt Tần Chí Quân nhìn con đường phía trước, môi lại không nhịn được mà khẽ cong.
Đường núi rất dài, muốn đi hết cũng khoảng nửa tiếng, con đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, cùng một con đường, hôm nay Cố Uyển bước đi mà trong lòng ngọt ngấy.
Hai người đến ngân hàng gửi tiền cũng đã sắp mười một giờ, Tần Chí Quân không đưa cô đến cửa hàng bách hóa đi dạo, mà đến tiệm cơm nhà nước trước.
Hôm nay tiệm cơm nhà nước có món thịt gà kho, cá hấp. Tần Chí Quân đều gọi, lại kêu thêm đậu hủ chiên và cải trắng xào.
Cố Uyển nhớ tới lần đầu hai người đến quán ăn, trong tiệm hoành thánh cạnh trạm xe lửa, bốn hào năm xu một chén, đắt hơn gấp đôi so với trong huyện, mùi vị hoành thánh không tệ, nhưng toàn là vỏ, nhân thịt chẳng to hơn móng tay là bao, khi đó mỗi lần cô ăn một miếng trong lòng đều cảm thấy vô cùng thiệt thòi.
Một bữa cơm thong thả ăn suốt một tiếng, lúc này vợ chồng hai người mới đến cửa hàng bách hóa bên cạnh.
Lần này Cố Uyển rất có hứng thú đi xem quần áo, bất kể đồ nam đồ nữ hay trẻ con, cô đều lật xem rất tỉ mỉ. Tần Chí Quân thấy cô lấy quần áo bé trai để xem, trong lòng còn suy nghĩ chẳng lẽ vẫn nhớ thương chuyện đứa nhỏ? Sợ cô nhớ đến đó sẽ suy nghĩ lung tung, anh chọn đồ nữ xinh đẹp chỉ cho cô xem.
Lần này Cố Uyển xem đến hơn nửa tiếng, nhưng không mua gì cả đã kéo Tần Chí Quân đi. Tần Chí Quân ngăn cô lại: "Áo gió hồi nãy anh thấy em mặc rất đẹp, sao lại không mua?”
Cố Uyển cười nói: “Anh quên mẹ đã mang máy may đến cho chúng ta sao? Em mua vải thôi.”
Mấy cô gái nhà nông ai cũng biết một ít việc may vá, Cố Uyển được coi là khéo tay trong thôn, ngày thường đều tự mình may quần áo. Bình thường bị hạn chế tầm nhìn, quần áo cô làm ra đều không khác phần lớn những người trong thôn, nhưng trong cửa hàng bách hóa có rất nhiều kiểu, vừa nãy cô chọn vài kiểu nghiên cứu tỉ mỉ một lúc, cắt may thế nào về cơ bản trong lòng đã có tính toán. Không dám nói có thể làm giống như đúc, nhưng nhất định sẽ rất đẹp.
Lựa chọn ở quầy vải suốt nửa tiếng, chọn bảy tám khúc vải, phối thêm chỉ đủ màu sắc, phấn và kéo lớn để cắt vải, lúc này mới thỏa mãn xuống lầu hai, vốn muốn trực tiếp ra khỏi cửa hàng bách hóa. Đến các sạp bán thức ăn ở Môn Đầu Câu mua đồ ăn cho bữa tối xong, lúc này mới đi bộ về nơi đóng quân.
Trở về khu nhà tập thể cũng đã hơn ba giờ, dưới lầu có hai chiếc xe tải đang đậu, một nhóm chiến sĩ sôi nổi dọn đồ đạc lên lầu hai, có vài người quân tẩu vây quanh xem náo nhiệt. Uông Thu Mai dẫn theo hai đứa nhỏ cũng ở trong đó, thấy Cố Uyển thì mỉm cười chào hỏi, trò chuyện vài câu, Cố Uyển mới biết là Tống Tử San dọn của hồi môn đến đây.
Cô cũng không tham gia náo nhiệt, trực tiếp cùng Tần Chí Quân trở về nhà mình.
Trước tiên nhìn lửa trong bếp lò, thấy sắp tắt mới vội vàng thêm than vào đó, lúc này mới mang vải vóc đang đặt trong phòng khách vào phòng ngủ phụ.
Mua mấy khúc vải này về, coi như Cố Uyển đã có việc để làm, trong phòng ngủ phụ trừ một chiếc máy may ra, còn có chiếc giường mà các chiến sĩ tiểu đoàn một làm cho anh được dọn về đây từ ký túc xá.
Vì không có người ở, chiếc giường này chỉ lót tấm đệm mỏng và ga trải giường màu xanh lá. Cố Uyển lấy chiếc giường này làm bàn cắt vải, bắt đầu cắt quần áo.
Tần Chí Quân không biết may đồ, nhưng anh rất vui vẻ nhìn vợ của mình, dựa vào cửa phòng ngủ phụ ngắm vợ mình thành thạo vẽ đường viền cắt vải, chờ sau khi cắt xong mấy miếng vải, anh thấy kích cỡ không đúng lắm.
“Cái này em làm cho ai?”
Cố Uyển mỉm cười, nói: "Ngưu Ngưu, em ra ngoài cũng nửa năm rồi, em tính kích cỡ này thằng bé mặc hơi lớn một chút, sang năm vẫn có thể mặc thêm một năm nữa.”
Tần Chí Quân coi như đã biết chỗ nào không đúng, hôm nay cô gái nhỏ mua vải sảng khoái như vậy. Anh lật lật xấp vải, chỉ vào mấy khúc vải có màu sắc tối hơn, hỏi: “Còn mấy cái này em làm cho ai?”
“Cho ba mẹ hai bên, mỗi người một bộ. Chúng ta ra ngoài đã sắp nửa năm rồi, ngày tết cũng không về, em nghĩ ngày thường họ để dành phiếu vải cũng không dễ dàng gì, vải mà cung tiêu xã trên trấn của chúng ta cung ứng cũng không được nhiều loại như bên này. May quần áo cho họ rồi gửi về đó, coi như tấm lòng của con cái.”
Cô nói tiếp: “Phía nhà mẹ đẻ, Ngưu Ngưu là cháu trai của em, đồ của con nít cũng không tốn bao nhiêu vải, người làm cô như em cũng không mua cho thằng bé được gì, nên may quần áo cho thằng bé vậy”.
Tần Chí Quân là đàn ông, còn là một người ở trong quân đội suốt mười năm, những chuyện tình cảm qua lại trong gia đình thật sự không suy nghĩ chu đáo bằng cô. Nghe thấy cô dịu dàng nói, anh gật đầu lên tiếng: “Là anh suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ đến chuyện mua chút gì đó cho mấy người lớn tuổi, em sắp xếp như vậy rất tốt. Chỉ là nhiều đồ như vậy phải may đến khi nào? Em còn học nữa mà, đừng để mình vất vả quá.”
Cố Uyển cười nói: "Mấy bộ quần áo này, ba bốn tiếng là em cắt xong hết rồi, dùng máy may nhanh lắm, con dâu của Bí thư chi bộ thôn chúng ta có một cái máy, em từng mượn dùng ở nhà cô ấy. Mấy bộ này em rảnh rỗi ở nhà mấy ngày là làm xong ngay thôi, không mệt đâu.”
Tần Chí Quân chỉ hai khúc vải màu sắc tươi hơn một chút hỏi: “Anh thấy vải này giống với áo gió đã xem khi trước, em muốn may áo gió sao?"
Cố Uyển gật đầu, nói: “Màu vàng nhạt em giữ lại cho mình, màu hồng để đến lúc gửi đồ về cho ba mẹ cũng đưa cho Hiểu Muội luôn.”
Tần Chí Quân nghe thấy em gái mình cũng có, nhướng mày cười nói: “Em cũng rất thương Hiểu Muội.”
Đồ trẻ con trên tay Cố Uyển vừa khéo đã cắt xong, cô đặt kéo xuống, chỉnh sửa lại mảnh vải, nghe thấy câu này không biết nghĩ đến chuyện gì, liền bật cười thành tiếng, nói: “Năm ngoái anh mua cho em hai cái váy, khiến Hiểu Muội hâm mộ muốn chết, màu sắc và chất liệu đó không thể mua được ở trấn chúng ta. Anh làm anh cả qua loa, nhưng em phải nhớ đến em ấy chứ.”
Tần Chí Quân có chút bất ngờ, khi đó chỉ quan tâm đến việc làm vui lòng cô gái nhỏ, ngược lại còn em gái mình, quả thật không nhớ mua cho em ấy gì đó. Chỉ là anh che giấu rất nhanh, duỗi tay ôm cô, kề sát tai cô thấp giọng nói: “Trách em quá xinh đẹp, khi đó trong mắt trong tim anh chỉ chứa được mỗi mình em, làm gì còn nhớ đến em gái mình nữa.”
Cố Uyển vốn muốn cười anh, lúc này lại bị những lời nói nóng bỏng của anh khiến cho xấu hổ. Cô nói muốn cắt vải rồi trực tiếp đẩy anh ra khỏi phòng.
Tần Chí Quân biết đã khiến người ta xấu hổ, rõ ràng biết da mặt cô mỏng, nhưng anh lại cố tình thích trêu chọc cô. Trêu cô tạm được rồi, dựa vào cửa cười một lúc mới nói: “Anh không phá em nữa, em làm đi, anh ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ về."
Đợi người đi rồi. Cố Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Tần Chí Quân nói chuyện thật là, thẳng thắng đến mức khiến cô không chống đỡ được.
Tần Chí Quân đến nhà Chu Dương một chuyến, lại đến chỗ đội mua hàng rồi mới về nhà, Cố Uyển trong nhà bếp đã chuẩn bị bữa tối.
Chiều hôm sau, hai chiến sĩ nhỏ ở đội mua hàng dẫn người đến lắp bếp ga. Cố Uyển có chút ngơ ngác, thấy Tần Chí Quân nhiệt tình chào hỏi người ta, khoa tay múa chân với người thợ nên lắp đồ ở đâu để ở đâu, mới nghĩ ra hẳn là do anh mua.
Lúc này không nhiều người dùng bếp ga, trong tòa nhà tập thể cũng chỉ có vài nhà dùng, sau khi thợ lắp đặt xong cẩn thận dạy cho Tần Chí Quân và Cố Uyển những việc cần chú ý khi sử dụng, lúc này mới lấy tiền rồi rời đi cùng chiến sĩ đội mua hàng.
Cố Uyển thấy bếp ga mới tinh rất hiếm lạ, hỏi: “Sao lại nghĩ đến mua cái này? Anh đặt lúc nào thế?”
“Chiều hôm qua nhờ chỗ đội mua hàng đặt giúp, có cái này tiện hơn một chút.”
Bởi vì hơn ba giờ chiều hôm qua anh về nhà, thấy lửa trong bếp lò suýt bị dập tắt, tính toán thời gian Cố Uyển tan học trở về, sau này mỗi ngày cô đều phải đốt lại bếp lò, lò đốt than không dễ dùng, khói than khó ngửi lại còn lớn.
Lúc này mới nghĩ đến làm cái bếp ga giống nhà Chu Dương, hôm qua đến hỏi thăm, Chu Dương bảo anh đến nhờ người ở đội mua hàng hướng dẫn là xong, bình ga trong nhà họ hết ga sẽ nhờ xe cung cấp thực phẩm đi đổi, bọn họ biết mua ở đâu.
Cố Uyển từng dùng một lần trong nhà Phương Tử Quân, lửa có thể to có thể nhỏ, bất kỳ lúc nào cũng dùng được, quả thật tiện hơn rất nhiều. Cô cũng không ngốc, suy nghĩ là biết ngay xảy ra chuyện gì, cảm khái anh quả thật rất cẩn thận đối với những chuyện liên quan đến cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT