Nhờ có Cố Uyển bắt tay vào giúp đỡ khiêng đồ dùng trong nhà một chốc, nên công việc lần này nhẹ nhõm hơn không ít. Những người công nhân bốc vác nhảy xuống xe tải, từng người một đến cảm ơn Cố Uyển. Phương Tử Quân nhìn thấy việc chuyển đồ đã gần như xong nên lên xe ngồi trước. Nếu không cứ nhìn như vậy, cô ấy sợ mình sẽ không thể hiểu được.
Cố Uyển phủi tay vòng lên trước xe, đám người Phương Ngạn còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe quân dụng màu xanh đã bắt đầu phát ra tiếng động.
Tiêu Vũ Phi nhấc chân muốn tiến lên, nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì, Tiêu Đồng vốn dĩ đang đứng ở phía sau, lúc này phản ứng so với đầu óc cực nhanh, tiến lên vài bước kéo vạt áo của Tiêu Vũ Phi.
“Anh, em có thể cùng đi xem phòng mà bà ngoại tặng cho anh được không?"
Tiêu Vũ Phi nghe cô ta gọi bà ngoại thì trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, giật vạt áo của mình trên tay Tiêu Đồng về, khinh thường nói: "Lâm Hiểu Đồng, cô vội vàng sửa họ của mình trên hộ khẩu để nhận ba, cô còn chuẩn bị nhận anh, nhận chị, nhận bà ngoại, mặt mũi của cô đâu rồi? Không sợ buổi tối ba ruột cô đến tìm hả?”
Với kinh nghiệm chiến đấu suốt mấy năm nay của Tiêu Đồng, cô ta biết rõ mình nên nói cái gì để chọc tức Tiêu Vũ Phi. Nhìn thấy cậu ta tiến lên muốn đuổi theo Cố Uyển, cô ta mới dùng chiêu này, nhưng không ngờ lời nói độc địa của cậu ta lại nâng lên một tầm cao mới, còn ngay trước mặt Phương Ngạn.
Sự hận thù tràn ngập trong lòng cô ta, nhưng trên mặt lại tỏ ra khổ sở: “Em vẫn luôn coi anh là anh trai của em, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy?”
Lời như vậy, ở trước Chính ủy Tiêu mà nói, có thể trực tiếp đẩy Tiêu Vũ Phi lên đầu sóng ngọn gió. Bất quá trước mặt nhóm người của Tiêu Vũ Phi thì vô dụng, từng người một đều cười nhạo cô ta.
Tiêu Vũ Phi cười ha ha rồi nói tiếp: “Mẹ của cô số lớn nếu có thể sinh được con trai cho ông già đó, tôi còn chưa chắc đã nhận anh em của mình, trông cậy tôi nhận cô sao? Tôi biết rõ cô đi theo vì muốn làm cái gì, nhìn đi, cô lớn lên cũng chỉ có năm phần nhan sắc, A Ngạn bảo không có hứng thú. Người ta khen cô vài câu là hoa khôi của lớp, cô lại thực sự coi mình là đóa hoa à.”
Nói đến đây, cậu ta quay đầu lại nhìn chiếc xe quân dụng màu xanh lục đang gào thét rời đi, nơi nào còn có tiểu mỹ nhân nữa.
Móa!
“A Ngạn, lên xe đuổi theo mau, tiểu gia lớn chừng này rồi mà chưa từng thấy cô gái nào xinh như vậy.”
Tiêu Vũ Phi bị cản trở một chút, Phương Ngạn lại cảm thấy lười, cậu còn chưa suy nghĩ ra có muốn đi hay không thì chiếc xe kia đã đi xa.
Lên xe đuổi theo?
Cậu nhìn chiếc xe tải ở phía xa xa, vẻ mặt có chút nuối tiếc.
Lòng Tiêu Đồng buông xuống được một nửa, đây là không muốn đuổi theo đúng không?
Cậu luôn lười chú ý đến người khác, ngoại trừ Hạ Mẫn, người được nuôi dưỡng trong nhà cậu từ nhỏ, thì với những cô gái khác trong đại viện, ngay cả liếc mắt nhìn cũng là quá sức.
Nhưng cậu vừa rồi nhìn đến Cố Uyển liền dừng bước chân, vì vậy Tiêu Đồng mới cảm thấy căng thẳng.
"Thăm dò xem sĩ quan nào vừa được điều đến đây và mang theo người nhà đến ở đại viện.” Thiếu niên lười biếng mở miệng nói.
Ánh mắt của mấy người thiếu niên sáng rực lên.
Có thể lái xe quân dụng và mua đồ đạc trong nhà, trong cái đại viện này cũng chỉ có vài người được vậy thôi.
Không biết con gái nhà ai, lớn lên xinh đẹp như thế không lý gì mà bọn họ không biết, vậy chỉ có thể là vừa chuyển đến đây.
Khen Phương Ngạn thông minh, mấy người các cậu phụ trách không quân trong đại viện. Tôi sẽ phụ trách hậu phương của đại viện, phân công người thăm dò về khu liên hợp của một số quân khu ở thành phố B.
Trong lòng Tiêu Đồng cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, là bạn học cùng lớp đã được một tháng nên Tiêu Đồng biết rõ Cố Uyển không phải là con cái của nhà lãnh đạo gì đó, mà chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường. Mặc cho bọn họ có lật tung hết cái đại viện này lên cũng đừng mong tìm được người.
Hôm nay nếu như có Hạ Mẫn ở đây, chắc chắn áo choàng của Cố Uyển sẽ bị lộn ngược. Bởi vì nếu là Hạ Mẫn thì cô ấy đã sớm chạy lên ôm chầm lấy người ta rồi.
Đổi lại là Tiêu Đồng, phát hiện Phương Ngạn rõ ràng có hứng thú với Cố Uyển, cô ta giấu còn không kịp, chịu vạch trần mới là lạ, đám người Tiêu Vũ Phi tìm lầm hướng là tốt nhất.
Cho nên đây vừa vặn cũng chính là vận may của Cố Uyển, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lòng mang đầy sự mong chờ ngồi trên chiếc xe quân dụng chạy đến nhà mới.
Ngược lại là Tiêu Đồng, cô ta đã thất bại trong kì thi cuối kỳ ở kỳ nghỉ này, sau đó lại phát hiện ngay cả vẻ ngoài kiêu ngạo của mình cũng bị chà đạp, lại nghĩ đợi đến lúc khai giảng gặp bạn học và Cố Uyển, khiến cô ta cảm thấy không thoải mái trong suốt cả kỳ nghỉ.
Xe đưa Phương Tử Quân quay về đại viện sau đó chạy thẳng đến nơi đóng quân, khi qua cổng nói rõ tình huống rồi lái một mạch đến khu nhà tập thể mà Cố Uyển đã phân phó.
Chiếc xe quân dụng cứ như thế mà chở đồ dùng trong nhà vào, ở cổng phía bên kia có mấy chiến sĩ đến giúp khuân đồ lên, động tĩnh không nhỏ nên trong hai khu nhà tập thể có không ít cái đầu ló ra xem náo nhiệt, nhiều người rảnh rỗi còn trực tiếp đến dưới lầu của khu nhà tập thể mới để xem.
Phải nói là Cố Uyển ở nơi đóng quân này trước sau cộng lại cũng chỉ hơn mười mấy ngày, người nhận biết được cô cũng không nhiều lắm, nên có một số quân tẩu hỏi cô ở nhà nào.
Cố Uyển cười nói: “Em tên là Cố Uyển, chồng là Tần Chí Quân, sau này em cũng theo quân, còn mong chị dâu chiếu cố em nhiều một chút.”
À, lần này nhóm quân tẩu sống trong khu nhà tập thể đã hiểu ra, là vợ của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần, khó trách.
Khu nhà tập thể mới bên kia, một bộ phận là người nhà của các chiến sĩ chức vụ chưa đủ để xin tùy quân, chỉ là ở lại tạm thời để thăm người thân. Bộ phận còn lại gần giống hoàn cảnh của Cố Uyển, người đàn ông của họ có Đại đội phó và cả Đại đội trưởng, khu nhà dành cho gia đình quân nhân đã được xây xong, nên những người đó đến đây để ăn tết cùng với chồng của mình, năm sau sẽ chính thức ở lại trong quân doanh.
Sau khi nghe đó chính là vợ của Phó Tiểu đoàn trưởng, trong lòng những người này cảm thấy vô cùng hâm mộ, liếc mắt nhìn Cố Uyển.
Vừa hỏi nhóm quân tẩu sống trong khu nhà dành cho gia đình quân nhân cũ, mấy chị nói khó trách cái gì, người sống trong khu nhà tập thể cũ nói, Phó Tiểu đoàn trưởng Tần của chúng ta nổi tiếng cưng chiều vợ, vợ của cậu ta vốn dĩ xinh đẹp như vậy, khó trách, đổi lại là ai đi nữa cũng được cưng chiều như thế thôi.
Cố Uyển nói chiếu cố cô ấy một chút, đám người phụ nữ đều nói khách sáo quá rồi. Chờ sau khi phòng ở được sắp xếp xong thì mọi người đều lên xem trong phòng thế nào.
Đôi bên khách sáo vài câu, Cố Uyển cũng không có thời gian nhiều lời, liền nhờ người bưng giúp đồ lên lầu, cô vội vàng lên lầu hai mở cửa.
Khuân đồ gia dụng không cần Cố Uyển giúp đỡ, một nhóm tiểu chiến sĩ phân mấy người thành một tổ, một chuyến liền chuyển hết đồ lên lầu hai, điều duy nhất Cố Uyển phải làm chính là nói cho bọn họ biết đồ vật đặt chỗ nào. Tham gia quân ngũ đều như vậy, đối với quân tẩu là đặc biệt tôn trọng, có thể giúp đỡ họ đều sẽ giúp đỡ, một đám người cũng không để Cố Uyển làm gì, tự động gỡ bỏ lớp đóng gói bên ngoài của đồ gia dụng rồi đem vứt bỏ.
Cố Uyển không quen biết những người chiến sĩ này nên chỉ có thể nói cảm ơn. Họ đều là những người mộc mạc và đáng yêu, Cố Uyển nói cảm ơn, bọn họ còn cảm thấy xấu hổ, sau khi nói đây là việc nên làm thì đồng loạt xếp thành đội hình rồi chạy chậm ra ngoài, mang tác phong được huấn luyện trên sân tập đều thể hiện ra hết.
Một đám quân tẩu đến để xem náo nhiệt, Cố Uyển cũng không tiện đóng cửa đi về ký túc xá, nên mỉm cười mời mọi người vào xem phòng.
Có lời này của cô, mười mấy người chen lấn nhau đi vào, quang minh chính đại nhìn vật dụng trong nhà và nhà mới của Phó Tiểu đoàn trưởng Tần.
Tủ quần áo lớn có năm ngăn kéo cũng không phải là hiếm, đa số người sống ở khu nhà tập thể bên kia đều có, nhưng ghế sô pha và bàn trà đều là thứ hiếm thấy.
Có người nhà gia đình quân nhân ở nông thôn đến thăm, chưa từng thấy cái ghế nào như vậy, thử ngồi lên một chút cảm giác thoải mái lạ thường.
Người sống ở khu nhà tập thể cũ thì ngược lại, những thứ này họ đều đã thấy qua ở nhà Tiểu đoàn trưởng Chu, nhưng điều kiện của Tiểu đoàn trưởng Chu như thế nào, bọn họ đều có thể hiểu được.
Còn Phó Tiểu đoàn trưởng Tần lại là binh sĩ nông thôn, người vợ này cũng là dân quê, lại không giống Phương Tử Quân có nghề nghiệp đàng hoàng, đây cũng quá là chịu chi rồi.
Trong lòng họ có hâm mộ, cũng có cảm thấy Cố Uyển không biết quản lý chi tiêu, nhưng cho dù trong lòng họ nghĩ như thế nào thì ngoài mặt vẫn tươi cười khen đồ dùng trong nhà tốt, còn khen Cố Uyển may mắn.
Chuyên này Cố Uyển thừa nhận, có thể gả cho Tần Chí Quân, cô cảm thấy rất may mắn. Không quan tâm người ta có nói thật lòng hay không, ai cũng thích nghe những lời tốt đẹp cả.
Bên ngoài trời lạnh, vui vẻ xong nhóm quân tẩu lần lượt đi về nhà.
Ngoại trừ Cố Uyển còn có ba gia đình chọn lầu hai trong khu nhà tập thể mới này.
Có hai người trong số đó qua chào hỏi sau đó trở về nhà của mình, còn có một người quân tẩu khác khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi vẫn ở lại.
Cố Uyển nhìn tuổi của cô ấy rồi mỉm cười, gọi chị dâu, sau đó mời cô ấy ngồi xuống.
Cô ấy cười nói: “Chị lớn hơn em bảy tám tuổi, em gọi là chị dâu chị nhận, chị tên là Uông Thu Mai, chồng là Hách Binh, là Đại đội trưởng của Đại đội ba thuộc Tiểu đoàn một. Chị cũng vừa đi theo chồng đến đây, chị sống ở ngôi nhà cuối cùng phía tây, chờ em gái chuyển vào thì chúng ta có bạn rồi.”
Cố Uyển nghe Đại đội ba thuộc Tiểu đoàn một thì hiểu rằng tại sao cô ấy ở lại đến cuối cùng. Hách Binh là Đại đội trưởng dưới quyền của Tần Chí Quân, Uông Thu Mai nói tiếp một lúc lâu làm rõ điểm đó, cũng bày tỏ ý muốn thân thiết.
Mặc dù Cố Uyển xuất thân từ nông thôn nhưng cô không phải là người ngốc, tuy không biết có một thứ gọi là xã giao giữa các phu nhân, nhưng trẻ em xuất thân từ nông thôn cũng biết chút ít về việc lễ nghĩa qua lại. Bởi vì người dân ở nông thôn càng coi trọng mấy thứ này hơn người thành phố, từ nhỏ cô thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, tự nhiên cũng tiếp thu được một chút.
Hai người trò chuyện thân thiết một hồi, biết Cố Uyển chỉ chuyển đồ lên và tạm thời chưa vào ở. Uông Thu Mai không phải là người ngốc, mời Cố Uyển nếu có rảnh thì sang nhà cô ấy ngồi chơi, lúc này mới đi về.
Cố Uyển tiễn người đi rồi, liền bày biện sắp xếp đồ đạc một chút, nhìn trong căn phòng cũng ra dáng ngôi nhà rồi. Cô nhớ lại Tần Chí Quân nói năm sau mới mua đồ gia dụng trong nhà, chờ anh ấy diễn tập trở về thấy cô đem nhà bọn họ bố trí tốt đẹp, hẳn là rất kinh hỉ.
Cô khóa cửa đi về kí túc xá, cuộc sống thường ngày vẫn cứ như vậy. Chỉ là từ hôm nay bắt đầu cầm bát đi nhà ăn lấy cơm, không có Tần Chí Quân ở đây nên cô không làm phiền người khác mang cơm đến nữa.
Mỗi nhà ăn của quân doanh đều được thiết lập riêng lẻ, lúc lấy cơm cô chạm mặt người nhà của Tiểu đoàn một không ít lần. Ngoại trừ Uông Thu Mai, còn có mấy người trạc tuổi như Cố Uyển đến đây thăm người thân. Tuổi xấp xỉ bằng nhau, nhưng bản thân có chồng là trung đội trưởng, còn người ta được gả cho Phó Tiểu đoàn trưởng đấy, ai mà không ghen tị với Cố Uyển chứ.
Có thể đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ đối xử với Cố Uyển rất khách sáo.
Cuộc sống của Cố Uyển ở đây trôi qua rất nhẹ nhàng.
Trong đại viện dành cho gia đình của lục quân ở có một tiểu viện ba tầng, Tiêu Vũ Phi, Trần Tuấn cùng vài người nữa đang chơi đánh bài ở trong đó, Phương Ngạn ngồi một mình trên ghế sô pha ở bên cạnh không đếm xỉa tới, trên tay đang xoay một cái bật lửa.
Tiêu Vũ Phi vừa ném bài ra ngoài vừa nói: “Đã hỏi hết mấy người trong đại viện rồi, gần đây không có nhà ai mới chuyển vào cả, chứ đừng nói người xinh đẹp như vậy, ngày hôm đó lẽ ra nên lái xe đuổi theo ngay lập tức. Nói cũng thật kỳ lạ, không phải từ đại viện của quân khu, người nhà nào mà kiêu ngạo lái xe quân dụng như vậy chứ? Chẳng lẽ từ đại viện của chính phủ sao?”
Hạ Tam lắc đầu thở dài: “Chỗ chính phủ là nơi rất khó tìm, viện đó có nhiều đơn vị và người nhà như thế, đâu có thể lật tung hết được.”
Chàng trai nào nói không rơi mất tim mới là lạ đấy, đây đều là thiếu niên trẻ tuổi thích những cô gái xinh đẹp. Chợt nhìn thấy một người đẹp như thế, ai mà không muốn làm quen. Chỉ nhìn thoáng qua vài lần nhưng để lại ấn tượng rất sâu sắc, còn chưa xem đủ cũng chưa nói được câu nào, chớp mắt đã không thể nhìn thấy nữa.
Chiếc bật lửa trong tay được Phương Tử Ngạn ấn xuống rồi buông ra, ngọn lửa sáng lên rồi lại tắt.
Đầu ngón tay lại gõ vào trên thân hình máy bay của bật lửa, lười biếng mở miệng nói: “Đợi đến khai giảng đi, nhìn số tuổi thì còn là học sinh, một lẻ một, tám mốt, Tứ trung, một lẻ bảy, quét qua một vòng những hoa khôi trường học của đàn em dễ dàng hơn tìm kiếm người qua quýt trong các gia đình ở đại viện."
“Haha, vẫn là Phương Ngạn thông minh."
Mấy người này đều là cao thủ trong việc chơi đùa, lúc này họ không thể nảy ra ý tưởng mới, nên tạm thời buông tha cho người ta.
Ngược lại không ngờ rằng, kiểm tra tất cả đàn em trong trường học ở thành phố B một vòng, ngoại trừ trường trung học YL, đều không có cô ấy.
Bọn họ học cấp ba ở trường trung học YL, mặc dù mỗi ngày trốn học, nhưng nếu trường có cô gái xinh đẹp như thế, không có khả năng bọn họ không biết, vì vậy năm người bọn họ loại trường trung học YL ra mà không cần suy nghĩ.
Cố Uyển không biết mình đang bị người khác nhung nhớ.
Ngày thứ năm sau khi Tần Chí Quân tham gia buổi diễn tập quân sự xong thì quay về. Lúc này còn ba ngày nữa chính là ba mươi tết.
Trên mặt mọi người ở nơi đóng quân đều nở nụ cười, đặc biệt chiến sĩ ở Tiểu đoàn Một là tươi cười sáng lạn nhất.
Bầu không khí như thế Cố Uyển cũng cảm nhận được mặc dù cô ít đi ra ngoài. Chờ Tần Chí Quân trở về ký túc xá sau khi làm xong một loạt báo cáo, cô hỏi tới mới biết, Hồng Quân đo đoàn của bọn họ làm đại diện đã chiến đấu và giành được thắng lợi. Mà trận chiến lần này Tiểu đoàn một lập công rất lớn.
“Trung đoàn trưởng nói, lần sau sẽ đưa các chiến sĩ thể hiện xuất sắc báo cáo lên, chờ sau khi được bộ sư đoàn phê duyệt thì năm sau sẽ được khen thưởng."
Đôi mắt của Tần Chí Quân sáng rực lên khi nói những lời này, Tiểu đoàn một thể hiện rất tốt. Lần này người chỉ huy Tiểu đoàn một có hai người, là anh và Chu Dương, sẽ là người đầu tiên nếu bàn về việc luận công ban thưởng.
Cố Uyển nghe được Tiểu đoàn một lập công lớn thì cô cũng đã hiểu thông suốt các vấn đề chính ở trong đó.
Nhìn tất cả cửa sổ đều đã được đóng chặt, cô kiễng chân lên hôn vào má của Tần Chí Quân một cái, gần gũi xong mới cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Tần Chí Quân, cười nói: “Tần đại ca thật giỏi!”
Mấy ngày nay Tần Chí Quân nghe được không ít lời khen ngợi, nhưng không lời nào nghe êm tai bằng câu nói này của vợ mình, anh nhìn Cố Uyển cười rồi hỏi cô: “Vậy có thưởng không?”