Rời khỏi cung môn, bánh xe gỗ lăn đều qua cánh đồng hoa cải trắng bạt ngàn, nữ nhân bên cửa vén rèm nhìn ra đường chân mây xám nhạt, tức cảnh sinh tình Quân Dao dùng lá xanh làm đoạn sáo, khúc Trường Tương Tư du dương khắp hoang cảnh vang lên.
Đan Quất ngồi phía trước xe ngựa, thoáng nghe thấy trong âm thanh tuyệt mỹ có đôi phần tiếc nuối lẫn muộn phiền đan xen, rõ ràng là một đoạn nhớ nhung cố nhân khôn xiết, rõ ràng là một khúc vương vấn mãi không quên, nhưng đã bị tiếng sáo của nàng làm cho bi thống.
Nha đầu không hiểu, cũng không bao giờ hiểu vì sao Trường Tương Tư trên cánh môi nàng lại thê lương như thế, Đan Quất lén quay đầu nhưng tầm nhìn đã bị rèm thưa chặn lại, không rõ vui buồn trên khuôn mặt nữ tử bên trong.
Phút giây nào đó đã to gan tự hỏi, phải chăng chủ nhân vẫn còn luyến tiếc Đạm Đài Quân?
Nàng để đồng tử ươn ướt như giọt sương đắm chìm theo dãy lụa bạch hoa thánh khiết ngoài kia, tái hiện hàng vạn hình ảnh đau đớn, uất hận của mình trong màn xế tà ráng đỏ, khúc nhạc này nàng thổi cho mình, cho Bạch Quân Dao của tiền kiếp nhiều ngu xuẩn, đến đây thôi chặn đường hoang tưởng đó đã dần khép
lại, từ bây giờ nàng có thể cười một cách bình lặng rồi.
Đạm Đài Quân vốn không phải là lựa chọn duy nhất cho vị trí trữ quân, thanh danh của hắn có bao nhiêu là “tốt đẹp” đều bị các triều thần nghị luận, bên tai thiên tử cũng đủ dày đặc lời ra tiếng vào, nay mang tội khi quân, làm điều xằng bậy, mặc dù so với tình thân cốt nhục Hoàng Thượng hiển nhiên không thể tuyệt tình vứt bỏ hắn, nhưng với sự đa nghi của bậc đế vương cũng đủ chấm dứt tham vọng ngai vàng của Đạm Đài Quân. Còn về cái mạng của hắn, không vội…nàng vẫn muốn đợi thêm chút thời gian nữa.
Điều làm nàng an ủi hơn hết bây giờ là có thể tự mình đẩy Ngụy Y Na vào cửa Quỷ Môn Quan, trả thù cho năm tháng hèn mọn, tủi nhục.
* Bốp *
Cổ xe nổ tung chỉ sau một nhát chém, tuấn mã hoảng loạn hí lên vang trời, giật đứt dây cương quay đầu phi thân chạy mất vào cánh rừng rậm đằng sau.
Quân Dao bật dậy, phát hiện lá xanh trên tay đã lìa thành hai nửa, rơi lảo đảo xuống nền cỏ dại xanh rì.
Mày thanh chau lại, tập trung ánh mắt gắt gao đề phòng xung quanh.
Như tia chớp, thân ảnh xuất thần nhập hóa lướt qua nàng, chỉ cảm thụ được luồn gió vội lùa tung mái tóc, đến khi nàng kịp nhìn ra thì lục lạc đồng bên đai lưng đã bị cướp mất.
Quân Dao dè dặt, nàng vốn không giỏi võ công, với thân thủ này đối phương nhất định không hề tầm thường, nay lục lạc đồng lại bị kẻ đó chủ động cướp đi, nếu phải đối đầu quả là khó khăn.
Nhưng kể ra những người biết nàng có năng lực điều khiển côn trùng cũng chỉ có thể là Đạm Đài Quân, bởi những lần nàng đích thân chạm trán với người của hắn không ít, xem ra tình hình hiện tại cục diện này hắn sớm đã sắp xếp từ trước, là nàng khinh địch rồi.
Đan Quất sợ hãi chạy đến bên Quân Dao, nhặt một nhánh củi khô căng thẳng dò tìm.
" Phu nhân, người không sao chứ?"
Quân Dao im lặng nghe chuyển động xung quanh, nhưng bước chân kẻ đó nhẹ nhàng hơn cả gió, một chút cảm giác cũng không thấy được.
Nô tài đánh xe vội vàng bước đến muốn tương trợ nàng, Tàn Ảnh Đao liền xuất hiện, không phát ra bất kỳ tín hiệu gì cắt đứt động mạch tại cổ nam nhân, máu tanh bắn lên mặt, lên người Đan Quất, hơi ấm nóng còn nguyên vẹn bám dính vào da thịt mềm mịn, nha đầu đơ mắt hét thất thanh trong sợ hãi.
Quân Dao kéo Đan Quất ra sau lưng, lạnh lùng nhìn thi thể ngã gục dưới chân mình.
" Ngươi rốt cuộc là do ai phái đến? Đường hoàng mà xuất hiện đừng hòng giả thần giả quỷ nữa."
Tiếng lục lạc đồng khua lên liên tục, từ trên cao nam nhân vận hắc y che kín mặt bằng đoạn vải đen cùng xuất hiện, Quân Dao cười khì một cái:
" Lục lạc này là linh bảo nhỏ máu nhận chủ, ngoài ta ra dù bất kể rơi vào tay ai đều không có tác dụng."
" Ổ, hóa ra là vậy."
Dứt câu, bàn tay bao bọc găng tay sắt dụng lực bóp nát lục lạc đồng, con ngươi hắn đỏ tựa hỏa diệm giăng đầy sát ý.
" Cô là người rất thông minh, đoán thử xem vì sao ta lại xuất hiện ở đây?"
Nàng không suy suyển, lạnh lùng trả lời:
" Ngươi đến là muốn giết ta."
Hắn ngửa khuôn mặt gầy lên trời cười lớn:
" Không hổ danh là nữ nhân bên cạnh Thượng Quan, nói như thể kẻ chết là người hoàn toàn xa lạ."
" Muốn lấy mạng ta phải xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã."
Đôi mắt phù quang kinh ngạc nhìn nàng:
" Cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?"
Nàng cười nhạt, chậm rãi đếm:
" 1…"
Hắc y nhân nhíu chặt ấn đường, hắn không rõ hành động tiếp theo của kẻ địch là gì, hết sức cảnh giác, lại nghe:
" 2…"
Hắn tức giận đanh giọng:
" Nữ nhân ti tiện kia, ngươi định giở trò gì?"
" 3."
Từ trong xương tủy truyền ra cơn đau như ngũ độc công tâm, hắn ôm chặt cánh tay thống khổ của mình gào lên:
" Ngươi đã làm gì?"
" Lục lạc đồng mà ngươi phá hủy có mang ám châm ngũ độc do ta bào chế, ám châm đã đi vào cơ thể rất nhanh độc tính sẽ công tâm, phế phủ đứt đoạn xuất huyết mà chết."
Khi nàng vẫn đang đắc ý cười cợt, nam nhân đứng bật dậy quả quyết chặt đứt cánh tay mình, ngăn chặn chất độc ngấm sâu có thể đoạt mạng tức khắc, tiếng gào đau đớn kinh động đến tận trời xanh, máu tươi phún ra nhuộm đám cải trắng xung quanh thành huyết hoa.
Nhìn thấy hành động này Quân Dao có đôi phần kinh hãi, đây đúng thật là tính cách can đảm mà một sát thủ nên có, nhưng tận mắt chứng kiến không tránh khỏi nữ nhân yếu đuôi như nàng phải rùng mình.
Một cái chớp mắt hắn liền biến mất.
" A…"
Đan Quất bị đánh ngất, ngã huỵch dưới chân nàng.
Hắn xuất hiện phía sau, tà mị nói:
" Đừng bao giờ đứng quay lưng với kẻ thù."
Liền một cú đá tung thẳng vào eo nàng, Quân Dao ngã nhào.
Dù cho nàng có phóng ra bao nhiêu là ám châm thì đối phương đều dễ dàng tránh được, hắn liên tục cường bạo vào thân thể nhỏ bé của nàng bằng găng tay sắt đến khi toàn thân vô lực, bạch y nhuộm huyết, gò má cao áp sát dưới nền đất lạnh, hơi thở yếu ớt không lay nổi ngọn một cỏ non.
Bên trên, nam nhân cao lớn ngồi xổm, nhìn con mồi thoi thóp dưới kia lòng đầy sung sướng.
Tàn Ảnh Đao chạm mũi nhọn lên bả vai phải nàng, lạnh tanh như băng:
" Hôm nay ta sẽ trả thù cho bằng hữu bị tiện nhân ngươi hại chết ở Hoang Vực."
" Aaaa".
Tàn Ảnh Đao đâm sâu xuống lớp da nhẵn mịn, lưỡi đao có hình dạng răng cưa bám dính từng thớ thịt, hắn tà ác nhìn khuôn mặt đẹp đẽ chuyển màu trắng bệch, rồi tàn nhẫn rút mạnh đao ra, thỏa mãn lắng nghe tiếng hét đau khổ bất lực dưới chân mình.
Máu đỏ thẫm rơi trên má nàng, chảy ngang qua sống mũi, đôi môi run bần bật không đủ hơi rên rỉ để làm dịu cơn đau, răng nàng nghiến chặt, trừng mắt hung dữ nhìn kẻ phía trên.
Năm ngón tay bấu chặt đám cỏ non, đến cả khi đã dốc toàn lực còn lại cũng không thể khiến chúng đứt gãy.
Nhát thứ hai xuyên thủng vai trái, mồ hôi lẫn theo mùi tinh huyết chảy vào khóe môi nàng, mặn đắng và tanh nồng.