Tần Lẫm ngồi xuống ghế đan tre đã được an bày, trông ra tình hình căng thẳng trước mắt bao nhiêu bực dọc bỗng nhiên nguội lạnh, hắn lại thấy bộ dạng run rẩy của kẻ bên dưới, thân người co rúm trong xiềng xích tại hai chân.
" Thượng Quan Tướng Quân nửa đêm cho người đến quấy rầy giấc ngủ của ta rốt cuộc là có chuyện gì hệ trọng?"
Tinh Húc không trả lời hắn, an tĩnh đưa ánh mắt nhìn nàng, Quân Dao chậm rãi đi đến chỗ nam nhân đang quỳ, hỏi:
" Ngươi tên là Cao Trung?"
Hắn cúi gầm mặt đáp:
" Thưa phu nhân, đúng là thuộc hạ."
Quân Dao cầm những tờ giấy trắng cùng bút mực đặt trước mặt Cao Trung, thấp giọng:
" Ta muốn gửi thư báo bình an về Lôi Thành cho phụ thân, nhưng lâu ngày không cầm đến giấy mực thành ra chữ chẳng còn đẹp nữa, ngươi có thể giúp ta viết một lá thư không?"
Giọng nói đầy áp bức ở ngay trên đỉnh đầu, khiến lồng ngực người nghe cơ hồ bí bách, bản thân đã giống như cá nằm trên thớt Cao Trung chỉ có thể gật đầu.
Nụ cười lạnh lẽo nở rộ, không mang thêm biểu cảm gì nàng đặt xuống một lá thư mẫu, hai ngón tay gõ gõ trên góc giấy:
" Phiền ngươi rồi."
Nam nhân chần chừ nhấc bút, ánh mắt bất an liên tục nhìn xung quanh, mồ hôi từ man tai nhỏ xuống bề mặt trắng tinh phẳng phiu thấm thành đốm nâu, chậm chạp viết từng nét, từng nét chữ.
Tần Lẫm không hiểu dụng ý của Quân Dao là gì, nhưng có thể kiên nhẫn quan sát.
Tinh Húc nắm tay áo màu Hợp Hoan Hoa của nàng, hỏi nhỏ:
" Dao nhi, rốt cuộc là nàng đang làm gì vậy?"
Nàng đáp lại hắn bằng giọng nói khẽ khàng tựa gió thu:
" Đừng vội, chút nữa chàng sẽ biết."
Run rẩy một lúc Cao Trung cũng viết xong, bức thư trên tay hắn vô cùng khó nhìn, nét chữ thô kệch không theo quy tắc, có những chữ còn chồng chéo lên nhau, mực đen loang ra làm bẩn cả tờ giấy.
Nàng đi đến trước mặt Cao Trung, nghiêm nghị hỏi:
" Đây là chữ viết thật sự của ngươi?"
Hắn gật đầu lia lịa, phân trần:
" Thuộc hạ ít học, lại là người thô lỗ, nên nét chữ chỉ có thể được như thế thôi, đã làm bẩn mắt của phu nhân rồi."
Ánh mắt u lạnh của nàng chất theo nửa tầng truy vấn khiến người ta nghẹt thở:
" Vậy sao?"
Cao Trung nín lặng cụp mí, Quân Dao quay đầu, lấy từ trong tay Tống Từ một sấp giấy, nàng đưa cho Tần Lẫm tờ giấy đầu tiên:
" Đây là thư nhà của Cao Trung viết vào tháng hai, nhưng chưa kịp gửi đi đã phải liên tục đối mặt với ác chiến kéo dài, đến cả hắn cũng quên bẵng, chữ viết không giống với bây giờ, rất đẹp, rất sạch sẽ."
Kiêu ngạo nhìn về phía Cao Trung:
" Lá thư này tìm thấy dưới chân đèn trong lều của ngươi, gấp gáp bỏ trốn nên không ngờ tới phải không? Ta còn nghe nói ngươi là người Chiết Trấn."
Lăng Phó Tướng chợt nhớ, tiếp lời nàng:
" Chiết Trấn rất nổi tiếng với truyền thống làm giấy Quế Hoa, đó là cách người ta tạo ra giấy trắng mang mùi hương ngọt lịm từ hoa Quế, Cao Trung hay có thói quen dùng loại giấy này để gửi thư về nhà, vì là tự tay thê tử hắn làm nên vô cùng trân quý, giữ gìn kỹ lưỡng bên người để thỏa nỗi nhớ nhung."
Tần Lẫm kiểm tra bức thư trên tay mình, quả thực mùi Quế Hoa vẫn còn rất nồng. Cao Trung im lặng, đồng tử hoảng loạn không dám ngẩng đầu, nàng lại đưa đến tay Tần Lẫm tờ giấy thứ hai:
" Đây là thư hồi âm của Tỳ Quốc, trong thư Tướng Quân địch quốc có vài lời trách cứ ngươi đó. Hắn hỏi ngươi rõ ràng đã tiến hành theo thỏa thuận, nhưng tại sao phút cuối kế hoạch lại thay đổi?"
" Ta còn tưởng Tướng Quân phu nhân nửa đêm canh ba náo loạn cả quân doanh vì chuyện đại sự gì, hóa ra là tìm đại một binh sĩ xấu số gánh tội thay cho phu quân của mình."
Nàng đáp lại giọng điệu mỉa mai từ Tần Lẫm:
" Tần thống lĩnh, vở kịch hay phải xem đến hồi kết, đừng nôn nóng."
Hắn gật gật đầu, nhướng đôi mày kiếm:
" Được, để ta xem xem cô đang muốn giở trò gì."
Cao Trung căng thẳng, mọi thứ xung quanh đột nhiên im ắng, áp lực chồng chất khiến người ta không sao thở nổi, nàng lại đưa đến tờ giấy trắng khác cho Cao Trung, bình thản ra lệnh:
" Tống Từ, trong một nén nhang bắt hắn viết cho ra bút tích giống Tướng Quân, nếu không thể viết ra phế hai tay của hắn."
" Tuân mệnh."
Làn da nhuốm màu nắng trên đường nét thô kệch của nam nhân đã bắt đầu tái nhợt, nàng quay lưng, chỉ nghe thấy âm thanh xiềng xích ở phía sau chuyển động.
Rất nhanh sau đó hắn đã viết xong, chữ trên phong giấy ngả màu vô cùng giống với bút tích trên bức mật thư, Tần Lẫm trông qua thoáng chút kinh ngạc, nhưng chỉ bấy nhiêu quả thật chưa đủ thuyết phục.
Quân Dao đưa ra một vài bức thư nhà do Tinh Húc viết trước đó, ôn hòa nói:
" Tướng Quân và ta có cùng một thói quen, thích để lại ký hiệu Cửu Phượng trên góc bức thư, loại ký hiệu ẩn đặc biệt này chỉ khi đặt trên ngọn đèn mới dần hiện rõ, Tần thống lĩnh có thể kiểm tra, đồng thời xem qua toàn bộ giấy tờ trong lều Tướng Quân để đối chiếu."
Lăng Phó Tướng kích động giật lấy bức mật thư trên tay Tần Lẫm, vội vàng đặt lên ngọn đèn quả thật không xuất hiện ký hiệu Cửu Phượng, Lăng Triệt vui mừng cười lớn:
" Mật thư này là giả."
Quân Dao bình thản nói tiếp:
" Cao Trung, ngươi lại quên một chuyện quan trọng đó chính là Tinh Húc yêu thích sự đẹp đẽ của giấy Tuyên, bao năm nay luôn sử dụng loại giấy này chưa từng thay đổi, nhưng bức mật thư kia lại là giấy bình thường, bề mặt sần sùi dễ làm loang nét mực."
Cao Trung hết đường chối cãi, kịch liệt dập đầu van xin:
" Thượng Quan Tướng Quân tha mạng, phu nhân tha mạng."
Gió lạnh thổi qua đồng tử trong trẻo của nàng, nữ nhân trước mắt dáng người khí khái điềm nhiên hỏi:
" Nói xem vì sao ngươi có ý muốn hãm hại Tướng Quân? "
" Gia đình thuộc hạ sống bằng nghề làm giấy, Chiết Trấn năm nay bùng phát nạn châu chấu, đừng nói đến rau màu bị chúng tàn phá, cả ruộng Quế Hoa cũng phút chốc trở thành bãi đất điêu linh, quê nhà còn mẹ già và thê tử, chiến tranh vẫn tiếp diễn triền miên không biết rõ ngày về, mấy hôm trước nhận được thư nhà nói rằng mẫu thân đang lâm trọng bệnh, nhưng đã hơn hai tháng rồi triều đình chậm trễ quân lương, đến cả bổng lộc cũng chưa nhìn thấy. Là huyện lệnh Khinh Châu xúi giục thuộc hạ dùng danh nghĩa của Tướng Quân, mang kế hoạch chiến đấu giao dịch với Tỳ Quốc, sau khi xong chuyện sẽ chia cho thuộc hạ một nửa lợi lộc. Huyện lệnh Khinh Châu sợ bị bại lộ nên mới bảo thuộc hạ làm giả mật thư đổ hết tội lỗi lên người Tướng Quân hòng che lấp chuyện xấu của mình."
Cao Trung mếu máo thuật lại, Quân Dao nghe đến đây cơn tức giận bắt đầu dâng lên, đanh giọng:
" Vì vậy ngươi mang tính mạng của trăm vạn bằng hữu đã cùng mình sinh tử trong binh hoảng mã loạn bán cho Tỳ Quốc?"
Nàng không nhận được câu trả lời, chỉ thấy những giọt lệ rơi trên mặt đất sáng màu, hòa dần vào cát bụi thành mảng tối tại nơi Cao Trung quỳ, gương mặt bị gió sương phủ lạnh nhăn nhúm, âm thanh của sự hối hận giữa tiếng reo hò đòi xử tử từ các tướng sĩ không ngừng nấc lên.
" Hắn là kẻ phản bội, giết chết hắn đi."
" Phải, giết chết kẻ phản bội như hắn đi."
" Mọi người bình tĩnh đã."
Quân Dao trấn an tất cả tướng sĩ, khuyên mọi người trở về lều nghỉ ngơi, rồi quay sang nói với Tần Lẫm:
" Tần thống lĩnh, nay việc tố cáo Tinh Húc cấu kết với địch quốc đã được sáng tỏ, tất cả là một âm mưu, chàng bị người khác hãm hại."
Hắn liếc xuống nam nhân gục đầu dưới kia, nghiêm nghị trả lời:
" Phu nhân yên tâm, ngày mai ta sẽ bắt huyện lệnh Khinh Châu áp giải hắn và Cao Trung về Lôi Thành phục mệnh."
" Khoan đã, ta vẫn còn một chuyện cần đến người này."
Quân Dao chặn lời, trước câu nói này khiến Tinh Húc lẫn Tần Lẫm có vài phần kinh ngạc, thông qua đôi mắt linh hoạt của nàng dường như Tinh Húc hiểu ra điều gì đó:
" Nàng muốn hắn lấy công chuộc tội?"
" Tội của hắn theo quân pháp đáng bị xử tử, nhưng nếu chịu xả thân chuộc lỗi ít ra còn có thể giữ được cái mạng, gặp lại người nhà."
Quân Dao gật gù, nhưng để chắc chắn tên cáo già Tần Lẫm không mang theo lòng riêng của Đạm Đài Quân mà đến, nàng buộc Cao Trung điểm chỉ nhận tội vào tờ cáo trạng trước sự chứng kiến của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT