Cách thành Hải Phong hai mươi km là một ngọn đồi nhỏ, đây là nơi đặt doanh trại của quân viễn chinh Long cử ra.
Nói là quân viễn chinh cho oai chứ đội quân này cũng không có bao nhiều, tổng cộng hai trăm năm mươi tư binh sĩ cùng một vị đại hiệp sĩ.
Không còn cách nào đây là số lượng nhiều nhất Long có thể cử ra cho cuộc chiến này, nhiều hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới an ninh của thành Vĩnh Đông.
Phải biết thành Vĩnh Đông hiện tại là trái tim của Long nếu thành Vĩnh Đông xảy ra chuyện hắn có thể trực tiếp chết được rồi, không cần phải tốn chất xám để đấu với đám anh chị em hờ kia của hắn.
Đừng đùa doanh địa hiện tại không có khả năng cung cấp hậu phương để hắn đấu với ai, đường đường là người hiện đại lại còn sở hữu toàn bộ kiến thức trong lịch sử vậy mà lại chết dưới tay đám người cổ này hắn còn mặt mũi nhìn mặt ai nữa.
Còn tại sao Đức Bình lại lựa chọn nơi xa thành Hải Phong như vậy đóng quân đầu tiên chính là không muốn toàn quân bị diệt, hai trăm quân vây ba nghìn quân không cận thận chính là toàn diệt cho dù ông ta có là đại hiệp sĩ cũng không ngăn nổi, quân đoàn ma pháp hoàn toàn có thể cầm chân ông ta trong khi phần còn lại hai trăm binh sĩ muốn hoàn toàn đánh bại ba nghìn người cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có súng cũng không được.
Thứ hai nơi này gần bờ sông có thể trực tiếp lên thuyền bất cứ lúc nào, lại ở vị trí cao có thể quan sát rõ khu vực xung quanh.
Nói chung chính là không để toàn quân bị diệt.
Đêm nay không có trăng hoàn trời hoàn toàn tối thui, ánh sáng duy nhất ở đây chính là phát ra từ những cây đuốc xung quanh doanh trại, nhưng chỉ cần cách xa vài mét cũng không thể nhìn thấy gì.
Bất quá bây giờ những ngọn đuốc này lại trở thành hải đăng cho một đội quân cách tòa doanh trại này khoảng một km.
Hồng Thiết Tường lúc này đang dẫn binh lính của mình tiếp cận doanh trại kẻ địch.
Ông ta vốn dĩ không muốn dẫn quân tấn công, nhưng các quan viên cùng tướng lĩnh đều thống nhất muốn do thám sức mạnh của đội quân này.
Cuối cùng ông ta quyết định mang theo sáu trăm binh lính cùng hai mươi lính của quân đoàn ma pháp tới đây.
Hai mươi lính của quân đoàn ma pháp có thể không đánh bại được đại hiệp sĩ, nhưng tự vệ không phải việc khó.
Còn sáu trăm lính chính là ông ta đề phòng có mai phục, mới mang tới.
Bân đầu ông ta chỉ định đem bốn trăm lính đi theo nhưng bị đám thuộc hạ thuyết phục cuối cùng mang thêm hai trăm người.
Nói thật nếu mất sáu trăm lính này ông ta cũng rất đau lòng dù sao đây cũng là 1/5 quân số của thành, dù chỉ là quân đội phàm nhân nhưng cũng không phải không có hiệu quả.
Quân đội phàm nhân nếu biết cách sử dụng cũng có thể đe dọa tới siêu phàm giả, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
— QUẢNG CÁO —
Dừng lại trước doanh trại khoảng hai trăm mét Hồng Thiết Tường ra lệnh cho lính của mình tản ra hình thành thế vây quanh doanh trại.
“Tướng quân, xung quanh không phát hiện có phục binh.”
Lúc này một lính trinh sát từ phía sau tiến tới báo cáo với ông ta.
Nhận được báo cáo Hồng Thiết Tường cũng không hạ xuống cảnh giác, trời tối như thế này có thể do thám ra bao nhiều, chỉ cần cố ý ẩn thân xa một chút muốn tìm được càng không dễ, chỉ cần trong mười lăm phút nhanh chóng tiếp viện cũng có thể gây ra cho bọn hắn tổn thất không nhỏ.
“Các ngươi cảnh giác xung quanh, có bất kỳ động tĩnh gì ngay lập tức phát tín hiệu cảnh báo.”
Hồng Thiết Tường vẫn rất cảnh giác, còn về tín hiệu cảnh báo bí mật, đã bại lộ rồi còn cần bí mật.
Phân phó xong mọi thứ Hồng Thiết Tường lại đưa mắt về phía doanh trại, ấn đường ông ta không khỏi nhíu lại.
Khoảng cách này đã có thể quan sát rõ ràng mọi chuyện trong doanh trại, nhưng ngoại trừ đống đuốc treo khắp nơi kia ông ta lại không thấy một bóng người.
Chính vì vậy mà ông ta vẫn do dự không dám ra lệnh tấn công.
Cuối cùng ông ta quyết định gọi hai lính trinh sát tới ra lệnh cho họ tiến vào doanh trại do thám, nếu bị phát hiện tùy theo tình hình ông ta có thể ra lệnh tấn công hoặc rút lui.
Nhưng không như những gì ông ta dự tính, chờ một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì tới khi ông ta chuẩn bị điều thêm người vào do thám hai binh lính kia mới xuất hiện trong mắt ông ta.
“Tướng quân trong doanh trại không có người.”
“Không có người! Ngươi có thấy vấn đề nào bất thường.”
“Không có, hoàn toàn trống không.
Ngoại trừ lều trại không có bất kỳ thứ gì.”
— QUẢNG CÁO —
Hông Thiết Tường nghe hai người báo cáo không khỏi giật mình, đây là ý gì không lẽ muốn đặt bẫy.
Nhưng đặt bẫy cũng không ngu tới mức để cả doanh trại trống không, doanh trại bình thường rất lớn để cả doanh trại trống không chỉ cần ở một khoảng cách nhất định liền có thể nhìn ra khi đó muốn quân sập bẫy chính là nằm mơ.
Hồng Thiết Tường suy nghĩ một lúc ra lệnh cho binh lính phàm nhân rút lui, chỉ để lại quân đoàn ma pháp cùng hắn tiến vào doanh trại.
Đúng như những gì hai binh lính nói doanh trại hoàn toàn trống không theo nghĩa đen, hắn đi vào một vài lều trại bên trong đều không có bất cứ thứ gì.
Cuối cùng Hông Thiết Tường đi tới lều chủ soái, nơi này cũng rất dễ nhận ra không cần phải nỗ lực quá nhiều.
Hồng Thiết Tường từ bên ngoài tiến vào nhưng đôi chân ông ta vừa đạp vào lều liền khững lại, binh lính siêu phàm giả phía sau đi vào suýt nữa đâm vào lưng ông ta.
Thấy Hồng Thiết Tường đứng chôn chân phía trước, người lính này đang muốn nhắc nhở tướng quân của mình nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong lều đôi mắt hắn mở lớn.
“Kẻ địch.”
Vừa nói trên tay binh lính ánh sáng ma pháp liền xuất hiện hướng về bên trong lều như muốn phóng ra.
Nhưng khi hắn chưa kịp phóng ra ma pháp của mình một cánh tay đã đặt lên tay hắn ngăn chặn ma pháp phát động.
Bị ngăn cản ma pháp trên tay binh lính cũng dừng lại, hắn buông tay xuống nhưng ánh sáng ma pháp trên tay vẫn không dập tắt bất cứ lúc nào cũng có thể phát động.
Những binh lính khác của quân đoàn ma pháp ở bên ngoài vọt vào ngay khi nghe tiếng hét của bính lính, thấy tình cảnh bên trong liền vội vã chuẩn bị phát động ma pháp.
“Dừng lại.”
Thấy vậy Hông Thiết Tường liền hét lên ngăn cản bản hắn.
Phải nói những binh lính này tố chất cực kỳ tốt, bọn hắn ngay lập tức dừng thi triển ma pháp khi Hồng Thiết Tường ra lệnh, đương nhiên cũng giống như binh lính kia ánh sáng ma pháp vẫn lấp lóe trên tay họ sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Nhìn lại trong lều cũng hoàn toàn trống không, không có bất kỳ thứ gì chỉ là ngay giữa lều có một bóng người.
Người này không ai khác chính là Đức Bình, ông ta rất thoải mái đứng tại giữa lều không có động tĩnh tựa như phía trước chỉ là những đứa trẻ bình thường không có bất kỳ mối đe dọa nào.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi là Hồng Thiết Tường?”
Đức Bình nhìn Hông Thiết Tường hỏi, ông ta chỉ biết Hồng Thiết Tường là chỉ huy quân đội ở thành Hải Phong ông ta còn chưa bao giờ nhìn thấy Hồng Thiết Tường.
“Không biết ngài có phải Đức Bình đại hiệp sĩ.”
Đại hiệp sĩ cùng đại pháp sư trong vương quốc đều là đỉnh cao chiến lực cũng không có bao nhiêu người, vì thế tin tức về họ cũng được giới siêu phàm giả đều biết tới.
Mà người có thể tự tin đứng trước hai mươi siêu phàm giả không có chút sợ sệt cũng chỉ có những đại hiệp sĩ và đại pháp sư.
Hơn nữa người khả thi nhất xuất hiện ở đây cũng chỉ có một vị chính là đại hiệp sĩ Đức Bình.
“Được rồi! Không cần biết ngươi là ai, giao bức thư này cho Lục Nhâm.”
Đức Bình cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với đám người này, ông ta đưa hai bức thư cầm trên tay ra ném cho Hồng Thiết Tường nói tiếp.
“Các ngươi cũng không định ngăn ta ở đây đi.”
Đức Bình rất tự tin, chỉ có chút người này còn chưa đủ khả năng ngăn ông ta đâu, muốn ngăn ông ta ít nhất cũng phải cấp độ hiệp sĩ cùng pháp sư chính thức đám lính này chỉ ở cấp độ học đồ tiếp tục nằm mơ đi.
“Tất cả lui lại.”
Hông Thiết Tường cũng biết mình không ngăn nổi Đức Bình liền lệnh cho lính lui lại, cả hắn cũng lui lại một khoảng cách rất xa.
Không có cách đối mặt với đại hiệp sĩ phải luôn bảo trì cảnh giác là điều đương nhiên.