Trở lại thư phòng của mình, Long còn chưa ngồi nóng ghế thì Văn Trung liền tới.
Long ra hiệu cho Văn Trung ngồi vào bộ bàn ghế tiếp khách đặt ở giữa phòng.
“Ngồi đi, ngươi biết ta gọi ngươi tới đây có chuyện gì rồi.”
Hắn trực tiếp vào thẳng chủ đề.
“Thần đã biết.”
Sắc mặt của Văn Trung trở nên nghiêm trọng, trả lời.
“Tốt! Vậy ngươi có cách nào không?”
Long với tay lấy ly nước tự rót cho mình một chén rồi rót một chét khác đưa cho Văn Trung.
Văn Trung dùng hai tay nhận lấy ly nước do Long đưa tới hắn không uống đặt trên bàn lâm vào trầm tư một lúc rồi nói.
“Nếu mọi chuyện xấu như chúng ta nghĩ thì thật sự rất rắc rối.

Thần vô dụng không nghĩ ra cách nào xử lý tình huống này.”
Văn Trung thở dài, khi nghe được cấp dưới báo cáo tình huống của khu vực phía tây lòng hắn như rơi vào hầm băng.

Hắn thật sự không muốn tin chuyện xảy ra, nhưng dân chạy nạn những ngày nay đã khẳng định những tin tức hắn nhận được.
Những ngày qua đã có một lượng lớn dân chạy nạn tới Vĩnh Đông, hắn mới chỉ làm ước tính tạm thời thôi thì số lượng này đã lên tới gần tám mươi ngàn và chắc chắn sẽ còn tăng trong thời gian tới.
Trong thoáng chốc tòa thành với hơn hai trăm ngàn dân phải đón nhận tới hàng trăm ngàn người, đây là việc cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận mọi chuyện sẽ mất kiểm soát.
Văn Trung đương nhiên không để những người này vào thành, hắn sắp xếp bọn họ bên ngoài tường thành, điều quân canh giữ trại tập trung ngày đêm, chờ hoàng tử về rồi xử lý sau.
Ai mà ngờ được hoàng tử trở về lại mang theo cả tin dữ, giờ đây hơn bốn trăm nghìn dân của lãnh địa đang đứng trước viễn cảnh chết đói.
Long phần nào nghĩ ra được phương hướng giải quyết, cũng không phải giải quyết triệt để cách này cũng chỉ xem như giúp hắn miễn cưỡng vượt qua mùa đông.

Nhưng ít ra nó cũng giúp hắn đảm bảo mọi thứ trong tầm kiểm soát
Nhưng hắn vẫn muốn đặt hi vọng vào Văn Trung, dù sao tên này đã được sử dụng qua cầu tri thức tuy lượng kiến thức không nhiều nhưng cũng cũng là quá đủ so với kiến thức quản lý của thời đại này.

Nhưng xem ra Văn Trung vẫn còn quá trẻ.
“Ngươi cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không giải quyết được tình trạng này chứ?”
Long hỏi, hắn không trực tiếp nói ra mà muốn Văn Trung tự suy nghĩ nhìn nhận mọi vấn đề.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu thật sự như vậy xác chết sẽ chất đầy đường, lãnh địa sẽ rơi vào hỗn loạn, trộm cướp, giết người.

Toàn bộ lãnh địa sẽ vì cái ăn mà hỗn loạn, thậm chí nổi loạn cũng sẽ xảy ra.”
Long xem như hài lòng với câu trả lời của Văn Trung nhưng như đã nói hắn vẫn chưa thấy hết mọi thứ.
“Còn gì nữa không?”
Văn Trung rơi vào trầm tư, hắn vẫn chưa nghĩ ra được còn vấn đề gì nữa.
“Lòng dân giao động, nếu ta là kẻ thù của ngài ta sẽ cử người vào phá hoại, gây ra hỗn loạn trên toàn lãnh địa khiến ngài phải dùng hết sức lực để dẹp loạn.

Chờ ngài kiệt quệ rồi cũng chính là cuối đông ta sẽ đem quân vào đánh.

Lúc đó ngài chết chắc!”
Văn Trung vẫn chưa kịp nói ra kiến giải của mình thì ngoài cửa giọng của Hoa Nguyệt Ánh vọng vào từ bên ngoài
Cả Long và Văn Trung đều nhìn về phía Hoa Nguyệt Ánh ngoài cửa, nàng đã thay một bộ đồ mới màu đỏ, mái tóc và dung nhan đã được trang điểm lại, không còn lưu chút dấu vết nào của nước mắt nữa.
Hoa Nguyệt Ánh xuất hiện khiến Long bất ngờ, nhìn thấy nàng khiến hắn lại hổ thẹn trong lòng nhưng hắn rất nhanh đã ổn định tâm tình vỗ tay khen ngợi.
“Nguyệt Ánh tiểu thư quả là một nhân tài, đúng vậy đây là điều ta muốn nói.”

Sau đó hắn nhìn sang Văn Trung nói.
“Sau này ngươi nên học hỏi Nguyệt Ánh tiểu thư nhiều hơn.”
Hoa Nguyệt Ánh tuy không có được kiến thức hiện đại, nhưng nhiều năm đi lại trong giới thương nhân đã giúp nàng có cái nhìn toàn cảnh hơn rất nhiều, Long quả thật không thể không khen ngợi.
“Mong rằng sau này Nguyệt Ánh tiểu thư chỉ điểm nhiều hơn.”
Văn Trung được Long dạy bảo cũng gật đầu nghe theo, hắn không có cái tôi của quý tộc rất dễ chấp nhận những người giỏi hơn mình, khâm phục với cái nhìn của Hoa Nguyệt Ánh.

Xem ra sau này hắn phải cố gắng hơn.
“Vậy Nguyệt Ánh tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?”
Long quả thật rất tò mò lý do Hoa Nguyệt Ánh xuất hiện ở đây, hắn cứ nghĩ nàng sẽ phải mất một thời gian mới ổn định lại được.

Xem ra hắn đã quá coi thường nàng.
“Tiểu nữ tới đây vì đã có đáp án cho câu hỏi lúc trước.”
Hoa Nguyệt Ánh ngồi xuống một bên chậm rãi nói.
— QUẢNG CÁO —
“Câu hỏi lúc trước?”
Long mơ hồ hỏi.
“Là câu hỏi lúc điện hạ tới thăm tiểu nữ hơn nửa tháng trước.”
Long nhớ ra, đúng vậy là câu hỏi đó.

Đúng hay sai.

Tim Long đập mạnh chờ câu trả lời, hắn mong nàng sẽ trả lời đúng nhưng nếu nàng trả lời sai thì phải làm sao.

Nàng sẽ làm gì sau đáp án đó, nàng sẽ chống lại hắn.
Long thật sự không muốn điều đó, lần đầu tiên Long do dự không biết xử lý chuyện này thế nào.

Giết nàng, giam cầm nàng, hay trừng phạt nàng!
Tim hắn đập mạnh, hắn muốn câu trả lười là “đúng”, làm ơn hãy trả lời “đúng”.
Hoa Nguyệt Ánh nhìn thẳng vào mắt Long, nàng thấy được sự hồi hộp cùng với chờ mong trong mắt hắn.
“Điện hạ! Ta nhận ra được quyết định của mình là sai.”
Tim Long như thắt lại sau câu trả lời của nàng, bây giờ hắn phải làm gì, liệu hắn có thể làm gì.
Long thở dài hỏi.
“Vậy ngươi định làm gì sau này? Yên tâm ta sẽ không khó ngươi.”
Lần thứ hai trong đời Long quyết định không nhìn theo lời ích, hắn không biết liêu quyết định này sẽ mang tới hậu quả gì, nhưng hắn vẫn sẽ bỏ qua cho nàng một lần, một lần duy nhất trả ân tình nàng đã giúp hắn.
“Biến quyết định điều đó thành đúng.”
Long giật mình với câu trả lời của Hoa Nguyệt Ánh, hắn phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn cười, nhưng là một nụ cười mỉm, hắn cầm cốc nước trên tay uống một ngụm rồi hỏi.
“Vậy Nguyệt Ánh tiểu thư muốn làm sao để biến điều đó thành đúng?”
— QUẢNG CÁO —
“Cái này phải xem điện hạ để ta làm gì.”
Hoa Nguyệt Ánh nhẹ nhàng đáp lời.

Ý nàng đã rất rõ ràng, từ bây giờ nàng chính thức làm việc cho hắn.

Long rất vui, sao không vui được chứ, Hoa Nguyệt Ánh là nhân tài thậm chí còn đáng giá hơn Văn Trung.
Đây là tin vui duy nhất hắn nghe được trong nhiều ngày qua.

Long muốn cười lớn, nhưng hắn không thể, nếu hắn cười lớn sẽ thể hiện sự thiếu tôn trọng với nàng nhất là khi tin tức không vui tới với nàng.
“Vậy ngươi nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Thuận theo ý nàng Long trực tiếp đi vào vấn đề đang dang dở.
Hoa Nguyệt Ánh suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
“Trước tiên phải thống nhất toàn bộ lãnh địa đã.

Sau đó phải ổn định lại trật tự xã hội, đặc biệt là dân tỵ nạn từ phía tây chúng ta phải tìm cách ổn định họ giữ họ trong tầm kiểm soát.

Và đương nhiên không thể quên lương thực, tình trạng hiện tại chúng ta chỉ có thể mua lương thực từ bên ngoài.”
Hoa Nguyệt Ánh không nói tiếp nàng nhìn Long và Văn Trung chờ đợi người tiếp lời mình.

“Nhưng hiện tại chúng ta có thể mua lương thực ở đâu? Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ hạn chế số lượng bán cho chúng ta, đại hoàng tử cũng chắc chắn sẽ không bán, hắn còn mong chúng ta chết đấy.

Nếu muốn mua lương thực chúng ta sẽ phải đi xuống phía nam nơi tam công chúa thống trị hoặc thực hiện một chuyến viễn trình mua lương thực từ tinh linh tộc.”
Văn Trung tiếp lời, hắn chống tay lên cằm vừa suy nghĩ vừa nói.
Hoa Nguyệt Ánh khen ngợi nhìn về phía Văn Trung, nàng còn ném một ánh mắt hài lòng nhìn về phía Long.
“Vấn đề là chúng ta có bao nhiêu thuyền để chở được số lượng lương thực dùng để nuôi sống hơn bốn trăm nghìn người, đây không phải con số nhỏ.”
Hoa Nguyệt Ánh nhìn ra được vấn đề, các chuyến viễn trình sẽ phải mất rất nhiều thời gian, số lượng bọn họ có thể đem về chắc chắn không thể đáp ứng được nhu cầu.
Lúc này cả hai nhìn về phía Long chờ hắn cho ý kiến.
“Đại hoàng tử chưa chắc đã không bán cho chúng ta, nếu hắn không bán chúng ta sẽ bắt hắn bán.

Còn nếu hắn cương quyết ta cũng chỉ còn cách cuối cùng.”
Long ném ánh mắt sắc bén về phía hai người, một nụ cười giảo hoạt hiện lên trên miệng hắn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play