“Điện hạ! có một tù binh muốn gặp ngài.”
Trong khi đang xử lý những gì còn lại sau cuộc chiến, một hiệp sĩ tiến tới báo cáo vói Long.
Long tò mò! Chỉ là một tù binh thôi tại sao có thể khiến một hiệp sĩ tới tận nơi thông báo.
“Hắn nói có thể cung cấp cho chúng ta bố trí quân sự ở lãnh địa công tước.
Rất nhanh người hiệp sĩ đã giải đáp thắc mắc của Long.

Nghe vậy Long vui vẻ đón nhận thông tin này.
Lát sau một thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi bước vào phòng làm việc của Long.
Thanh niên nhanh chóng quỳ xuống ra mắt hắn.
“Thần Dương Hoài Nam ra mắt hoàng tử điện hạ.”
Không sai thanh niên này chính là Dương Hoài Nam.
Nhìn người trẻ vừa xuất hiện Long hứng thú hỏi.
“Nói đi, ngươi muốn gì?”
Hiển nhiên với một tin tức quan trọng như vậy thì không thể nào miễn phí được.
Dương Hoài Nam cũng thẳng thắn đưa ra điều kiện.
“Chỉ cần điện hạ tha cho binh lính chúng thần, thần sẽ nói hết tất cả mọi thứ thần biết.”
Long bất ngờ với điều kiện của Dương Hoài Nam, hắn cứ nghĩ Dương Hoài Nam sẽ dùng điều kiện này bảo vệ cho tính mạng của mình, nhưng hóa ra điều hắn muốn còn lớn hơn nữa.
Long cười lớn, quả thật thông tin về bố trí quân sự của lãnh thổ công tước là một thông tin quan trọng, nhưng điều càng quan trọng hơn lúc này là hắn lấy đâu ra lương thực để nuôi đám tù binh đó.

“Ngươi nói xem tạo sao ta lại phải nuôi thêm một lũ vô dụng nữa.”
Long cười cợt nhìn Dương Hoài Nam hỏi.
“Điện hạ, thần…sẽ hết sức thuyết phục bọn họ chiến đấu cho ngài.”
“Ta không cần điều đó, tìm một điều kiện khác đi.”
— QUẢNG CÁO —
Long hiển nhiên không cần những kẻ này chiến đấu cho hắn.
Chưa nói đến hắn có đủ vũ khí trang bị cho họ hay không chỉ riêng việc để một đám tù binh mới bị bắt mấy ngày đứng lên chiến đấu cho người đã đánh bại chúng là đã thấy địa ngục trước mặt rồi.
“Cái này…cái này…”
Dương Hoài Nam lúng túng không biết phải làm sao, hắn không ngờ rằng lục hoàng tử không cần số quân lính này.
“Vậy là ngươi muốn ta đem các ngươi ra làm lá chắn.”
Hiển nhiên làm lá chắn chính là giá trị tốt nhất của đám tù bình này trong thời điểm hiện tại.
“Không không điện hạ…xin ngài đừng làm vậy…đúng rồi có một kho lương thực được cất giữ ở phía bắc thành Vĩnh Xuân, thần có thể chỉ cho ngài nơi đó.”
Lời nói của Long khiến Dương Hoài Nam sợ hãi, cuối cùng hắn đưa ra con bài cuối cùng của mình.
Hiển nhiên Long rất hài lòng với con bài của Dương Hoài Nam, thứ Long lo lắng nhất hiện nay chính là lương thực hắn đương nhiên sẽ không từ chối lời mời này.

Phòng họp của phủ công tước giờ đây đã chật kín người, tất cả những người quan trọng nhất của lãnh địa Phương gia đều đã có mặt ở đây.
Giữa căn phòng đặt một cái sa bàn lớn bao quát toàn bộ vùng phía bắc thành vĩnh xuân.
Tất cả mọi người đều tập đứng xung quanh sa bàn này lên tiếng bàn luận, cả nhị hoàng tử và công tước Phương Hùng Lâm sắc mặt âm trầm nhìn sa bàn trước mặt.

Cả hai đều sắc mặt âm trầm ngồi đấy không hề lên tiếng.
“Thần đề nghị chúng ta nên phục kích ở nơi này.”
Phương Tùng chỉ tay vào một vị trí trên sa bàn.
Trên sa bàn nơi này được đánh giấu là một cánh rừng thưa, nằm ngay trên tuyến đường dẫn từ thành Vĩnh Xuân và pháo đài Đá Trắng.
“Cánh rừng này đủ thưa để có thể thoải mái chiến đấu, cũng đủ dày để có thể bố trí mai phục.”
Phương Tùng đưa mắt nhìn về phía nhị hoàng tử và Phương Hùng Lâm nói tiếp.
— QUẢNG CÁO —
“Thần đã từng đi qua nơi này thấy có rất nhiều nơi có thể bố trí mai phục, hơn nữa khoảng cách từ vị trí mai phục tới đoạn đường rất gần có thể sử dụng cùng tên để chiến đấu.

Quân địch không hề được trang bị áo giáp vì thế chỉ cần cung tên là đủ để sát thương chúng.”
Phương Tùng không hổ là người có nhiều kinh nghiệm chiến trường, hắn rất nhanh đưa ra được phương án chiến đấu dựa theo những gì vị phó tướng quân kia cung cấp.
Quả thật nếu phương án này được thực thi quân đội của Long sẽ gặp đả kích chí mạng.
Hiện tại ưu thế duy nhất mà Long có là vũ khí, quân đội của hắn được tạo ra từ một đám nô lệ mới được huấn luyện một tháng và có tinh thần chiến đấu kém.
Nếu bị phục kích ở một nơi như vậy sẽ khiến ưu thế về vũ khí của hắn thành con số không.

Không còn ưu thế về vũ khí Long sẽ là con cá trên thớt chờ bị làm thịt.
“Đúng vậy vị trí này rất thuận lợi để đối đầu với vũ khí tầm xa của lục hoàng tử.

Một số nơi thậm chí chỉ cách tuyến đường hành quân hơn mười mét, nếu bố trí ở đó hơn chục hiệp sĩ chúng ta sẽ dành chiến thắng.”
Một tướng quân khác cũng tán đồng suy nghĩ của Phương Tùng.
Không chỉ hắn những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, hiển nhiên dựa theo thông tin phó tương quân cung cấp những người này đã nhanh chóng nhận ra vấn đề.
“Vậy nếu lục hoàng tử hành quân bằng đường thủy thì sao?”
Nhị hoàng tử lên tiếng.
Lần này mọi người đều im lặng, bọn họ còn không nghĩ ra được lục hoàng tử sẽ hành quân bằng đường thủy.
Có người còn lên tiếng phủ nhận.
“Không thể nào lục hoàng tử không có nhiều thuyền như vậy.

Nếu hắn muốn đóng thêm thuyền thì chắc chắn hắn sẽ chết đói.”
Phương gia cho dù không thể xác định chính xác lương thực của Long còn có thể duy trì bao nhiêu nhưng họ có thể chắc chắn là không quá một tháng, chỉ với chút thời gian này nếu Long muốn đóng thêm thuyền không khác nào chờ chết đói còn tốt hơn.
“Đúng vậy điện hạ, lục hoàng tử không thể nào chờ đóng thuyền mới tiến hành chiến tranh được.”
Hiển nhiên những người ở đây đều cho rằng Long không có thời gian đóng thuyền.
Nhưng nhị hoàng tử vẫn chưa từ bỏ suy đoán của mình hắn tiếp tục nói.
“Nhưng nếu hắn không cần đóng thêm thì sao?”
Mọi người ngẩn ra quay sang nhìn nhau, bọn họ vẫn chưa hiểu ý nhị hoàng tử.
Thấy vậy nhị hoàng tử tiếp tục giải thích.

— QUẢNG CÁO —
“Ý ta là có người cho hắn thuyền.”

“Không thể nào, tất cả thuyền bè đi lên phía bắc đều đã bị chặn lại lục hoàng tử không thể có đội thuyền nào.”
Hiển nhiên suy luận của nhị hoàng tử bị các tướng lĩnh ở đây bác bỏ.
Cho dù nhị hoàng tử là lãnh đạo của họ thì nơi đây vẫn là Phương gia, không thể có chuyện vì tranh luận với lãnh đạo mà bị mất chức được, nếu thật sự xảy ra chuyện đó nhị hoàng tử sẽ không còn lại gì.
“Vậy còn nhánh sông ở phía đông, các ngươi đã xử lý chưa.”
“Chúng ta chỉ mới cử người truyền tin cho Lý gia, ít nhất cũng phải hai đến ba ngày nữa mới có thể tới nơi.”
Phương Hùng Lâm lên tiếng trả lời câu hỏi của nhị hoàng tử, tuy trước đây đã có yêu cầu không được phép đi thuyền lên phía bắc nhưng chỉ là lệnh mà không được thực thì vì mọi người đều nghĩ sẽ nhanh chóng xử lý lục hoàng tử, không cần bày vẽ thêm rắc rối làm gì.
Giờ đây lục hoàng tử vẫn chưa xử lý được, bọn họ mới nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.
Lý gia không phải nhà công tước Lý gia ở phía tây mà là nhà hầu tước Lý gia nằm ở phía đông Phương gia.
Lý gia ở phía đông nắm giữ đường ra biến của cả phương bắc, nhánh sông thứ hai đổ ra biển của sông Xen chính là nằm trên lãnh thổ của bọn họ, cả hai nhánh sông đều hớp với nhau ở mười cây số phía bắc pháo đài Đá Trắng vì thế Phương gia không thể kiểm soát hoàn toàn nhánh sông này.
Cho dù Lý gia đứng về phía nhị hoàng tử như Phương gia thì nếu không có tin tức họ cũng không thể phong tỏa nhánh sông
Sợ rằng tin tức Hàn Công Minh bại trận bây giờ còn chưa đến tai họ.
“Vậy bây giờ nếu chúng ta cử quân tới khu rừng này nhưng lão lục lại tới đây bằng đường thủy thì tất mọi chuyện sẽ chấm hết đúng không?”
Lời nói của nhị hoàng tử khiến những người trong phòng im lặng.
“Cũng chưa chắc lục hoàng tử sẽ dùng đường biển thưa điện hạ, nếu cần thiết chúng ta có thể kêu gọi giúp đỡ từ các quý tộc.”
Phương Tùng đưa ra giải pháp, hiển nhiên đây là giải pháp cuối cùng.
“Chỉ là một nơi nhỏ bé có hơn mười ngàn tên nô lệ mà ta cũng không xử lý được, đám quý tộc sẽ đặt niềm tin vào ta ư.”
Nhị hoàng tử nổi giận.

hắn không phải là không xử lý được Long mà sẽ cái giá phải trả cho việc đó là như thế nào, nếu cái giá quá lớn nhị hoàng tử sợ rằng sau khi xử lý em trai của mình thì mình cũng bị ông anh ở phía nam kia ăn sạch..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play