Một tuần sau Đức Bình trở về thành Vĩnh Đông.
Ông ta chỉ trở lại báo cáo với Long ngày hôm sau liền mang theo hơn tám trăm binh sĩ vừa hoàn thành đào tạo bởi Đỗ Phong Nam hộ tống Phó tướng quân về thành Hải Phong.
Sở dĩ phải đợi tới năm ngày chính là vì để đồng bộ thời gian di chuyển tới lãnh địa Phương gia sau đó trở về để không khiến Lục Nhâm cùng những người khác nghi ngờ.
Thực chất Hồng Thiết Tường hoàn toàn có thể ra lệnh cho quân đội của mình đầu hàng mà không cần quan tâm tới đám quan viên kia.
Nhưng cho dù có đầu hàng cũng cần người tiếp quản thành Hải Phong, cũng cần người canh giữ đám binh lính kia hai trăm quân đương nhiên không đủ để làm việc này.
Cũng không thể để những binh lính đầu hàng kia đi quản lý thành thị thay mình đi, hơn nữa đám quan viên chủ chiến cũng có tư binh của mình tổng lại cũng có gần một nghìn người nếu không xử lý cẩn thận sẽ gây ra rắc rối lớn.
Vì thế Long mới cần sự đầu hàng của Hồng Thiết Tường nếu ông ta không đầu hàng Long thật sự sẽ phải tổn thất không nhỏ thậm chí có thể khiến thành Hải Phong gặp tổn thương sẽ khiến Long càng mất nhiều nguồn lực hơn để xây dựng lại.
Thành Hải Phong vốn có một vị trí quan trọng trong kế hoạch Long vạch ra, tòa thành này bị tổn thương sẽ khiến Long phải tiêu tốn nguồn lực vốn thiếu thốn của mình vào đương nhiên hắn sẽ không muốn rồi.
Nhìn đội quân vừa rời đi Long cũng lập tức trở lại văn phòng của mình, hiện tại có rất nhiều vấn đề hắn cần giải quyết công việc tối mặt tối mũi này không biết khi nào mới hoàn thành.
Hai ngày sau Đức Bình cùng Phó tướng quân cuối cùng cũng xuất hiện ngoài thành Hải Phong.
Đương nhiên Phó tướng quân không thể công khai xuất hiện cùng Đức Bình.
Một đội quân như vậy xuất hiện gần thành Hải Phong đương nhiên không thể giấu giếm được trinh sát vốn dĩ đã cực kỳ cảnh giác của tòa thành này tin tức ngay lập tức được đưa tới hội nghị tác chiến của thành Hải Phong.
Cũng không có gì khác thường.
Thành Vĩnh Đông vốn dĩ nằm ở cực đông bắc lãnh thổ của nhân loại hàng trăm năm qua bọn hắn không phải hứng chịu bất kỳ cuộc chiến tranh nào.
Ngay cả lũ ma quỷ loài người hằng ngày lo sợ cũng chưa bao giờ đặt chân tới biên giới phía bắc nơi này thật sự đã hòa bình quá lâu, lâu tới mức mọi người đều quên mất chiến tranh, lâu tới mức ngay cả một lực lượng do thám bình thường cũng không nên thân.
Chính vì thế Long mới có thể dễ dàng vượt qua khu vực cảnh giới áp sát thành Vĩnh Đông không ai hay biết.
Thành Hải Phong lại khác, chiến tranh đã truyền tới tai đầu não của tòa thành này, hơn nữa nhiều năm chiến đấu với hải tặc khiến an ninh cùng năng lực chiến đấu của tòa thành này hoàn toàn cách một trời một vực so với thành Vĩnh Đông, muốn bí mật điều quân tới mà không bị lính trinh thám phát hiện quả thật nằm mơ giữa ban ngày.
Đặc biệt là khi Long còn chưa có cơ hội xây dựng trinh sát quân đội việc che dấu hành động của đội quân này càng không khả thi.
Vì thế khi đội quân này tiếp cận thành Hải Phong năm mươi km từng bước đi của bọn hắn đều nằm trong mắt cơ quan đầu não của Hải Phong.
Nhưng điều đó lại khiến những người này càng lo lắng bởi vì trinh sát của bọn họ hoạt động quá thuận lợi không có bất kỳ sự khó khăn hay ngăn cản nào đây là điều chưa từng xảy ra trong hiểu biết của tất cả tướng lĩnh thành Hải Phong.
Rõ ràng đây là điều cực kỳ bất thường, mà điều bất thường lại càng khiến đám đầu não chủ chiến này cực kỳ lo lắng, bọn hắn đang vắt hết óc suy nghĩ tại sao lại có chuyện như vậy, rốt cuộc lục hoàng tử đang âm mưu điều gì.
— QUẢNG CÁO —
Tội nghiệp những bộ não hàng đầu của thành Hải Phong bọn hắn vắt hết óc muốn tìm ra âm mưu của lục hoàng tử nhưng thực ra không có bất kỳ âm mưu nào ở đây chỉ là vị hoàng tử đáng thương của chúng ta còn không có thời gian để xây dựng đội quân của mình, ngay cả đồng phục chiến đấu cũng không có nói gì tới thời gian xây dựng trinh sát lực lượng vốn dĩ cần không ít thời gian để huấn luyện.
Và thế là chúng ta có tình trạng như bây giờ hoàng tử của chúng ta chỉ vì quá nghèo không có thời gian để xây dựng quân đội của mình một cách hoàn chính lại bị một đám trong đầu đầy thuyết âm mưu suy diễn ra vô số thứ trong khi một đám khác lại chỉ ngồi nhìn bọn hắn suy diễn trong bụng lại cười châm chọc.
…
Hai ngày sau Phó tướng quân trở về thành Hải Phong, trên người ông ta có một vết thương ở eo.
Vết thương này đương nhiên do người của Long gây ra, chính xác hơn chính là Đức Bình gây ra nói về độ chuyên nghiệp khi gây ra vết thương đủ nặng nhưng không gây nguy hiểm tới tính mạng thì Đức Bình có thể xem như chuyên gia hàng đầu dưới tay Long.
Còn tại sao phải có vết thương như thế này trên người, đương nhiên nó có tác dụng của mình.
Chỉ thấy Phó tướng quân lúc này ngồi trong phòng họp của phủ thành chủ tựa lưng trên ghế của mình, khuôn mặt không chút huyết sắc nói.
“Ta giữa đường bị đám siêu phàm giả của lục hoàng tử phát hiện, khó khăn lắm mới trốn được về đây.
Đáng tiếc đồ vật trên người đều đã mất hết, ngay cả hiệp ước ký với Phương công tước cũng bị mất.”
Tất nhiên rồi những vụ trao đổi như thế này đều cần một hiệp ước chỉ như vậy mới khiến mọi người yên tâm.
Nhưng Long thì lấy đầu ra hiệp ước như vậy cho Phó tướng quân, ngay cả con dấu của gia đình công tước còn không có nữa.
Vì thế hắn nghĩ ra cách này, ta chính là mất hết mọi thứ rồi cả vũ khí cũng không còn mang về cái mạng nhỏ này đã là may mắn các ngươi còn muốn ép hỏi hiệp ước.
Quả thật những quan viên sau khi thấy Phó tướng quân chật vật như vậy cũng không dám nói gì, người ta đã liều mạng rồi các ngươi còn ở đây ăn sung mặc sướng đương nhiên không có tư cách chỉ trích ông ấy.
“Dù vậy nhưng bây giờ không còn hiệp ước thì phải làm sao? Đến lúc đó công tước không nhận chúng ta chết chắc.”
Kim Hòa lo lắng lên tiếng, không phải ông ta muốn chỉ trích Phó tướng quân đâu ông ta chỉ nói lên lo lắng của tất cả mọi người đang ngồi trong căn phòng này thôi.
“Chúng ta có thể cử người khác tới Phương gia ký một hiệp ước khác không?” — QUẢNG CÁO —
Một vị quan viên khác đưa ra ý kiến.
“Ngươi có thể đi.
Có thể trở về hay không ta cũng không biết.”
Kim Hòa trừng mắt với vị quan viên này, làm gì có chuyện yêu cầu ký kết lại hiệp ước đặc biệt khi bên kia còn là một quý tộc số một của vương quốc đây không khác gì một hành động sỉ nhục, Phương công tước có trực tiếp lấy đầu ông ta cũng không ai dám nói gì.
“Cứ làm theo nội dung trong hiệp ước đi, chỉ cần chúng ta không nói ai biết hiệp ước không nằm trong tay chúng ta.”
Lục Nhâm lên tiếng.
Lời của ông ta rất có lý, hiệp ước có tác dụng ràng buộc hai bên, bình thường sẽ không có người yêu cầu xem hiệp ước.
Chỉ khi một trong hai bên vi phạm hiệp ước nó mới được đem ra làm chứng.
…
Kết thúc cuộc họp Phó tướng quân trở về nhà riêng của mình, ông ta lười nhác nghỉ ngơi trên ghế tựa của mình.
“Đại nhân! Hồng nguyên soái tới.”
“Mời ngài ấy vào.”
Lời của quản gia truyền vào tai Phó tướng quân, ông ta chậm rãi ra lệnh cho quản gia trong âm thanh không che dấu được sự mệt mỏi vô lực.
Không mất quá nhiều thời gian Hồng Thiết Tường tiến vào thư phòng của Phó tướng quân, ông ta chốt cửa thư phòng lại đi tới ngồi bên cạnh phó tướng quân nói.
“Lão Phó, tình hình thế nào?”
Phó tướng quân không nói lời nào chỉ lấy từ trong ngực ra một miếng da đưa cho ông ta.
— QUẢNG CÁO —
Hông Thiết Tường nhận lấy miếng da mở ra đọc một lượt sau đó nhìn Phó tướng quân hỏi.
“Ngươi làm sao đưa được thứ này vào thành.
Ta nghe nói lúc ngươi vào thành ngay cả quần áo cũng rách rưới không chịu nổi làm sao còn nơi nào để dấu thứ này.”
Phó tướng quân nghe vậy cười đầy tự hào trả lời.
“Không làm như vậy bọn khốn kia tin ta bị mất hiệp ước sao, còn thứ này ta dấu dưới dày.”
“Ngươi cũng đủ độc, có thể khiến mình bị thương như vậy.
Không sợ sai sót một chút liền chết sao? Ngươi cũng không phải siêu phàm giả.”
Hồng Thiết Tường cũng không thể ngờ được cấp dưới của mình lại gan tới vậy, hắn cũng không phải siêu phàm giả có sức mạnh thể chất vượt trội hơn người.
Hắn chỉ là một người bình thường dựa vào năng lực của mình đạt được vị trí này thôi.
“Tướng quân, chút thương tích này còn chưa đủ để đánh bại ta đâu.
Ta đã sống sót trong trận chiến giữa các siêu phàm giả, làm sao có thể dễ dàng chết chỉ bởi chút vết thương này.”
Mặt của Phó tướng quân vẫn trắng bệch nhưng nhưng ánh mắt tràn đầy tự tin cùng những lời bình tĩnh phát ra cho thấy vị tướng này không có chút sợ hãi nào..