Được sự đồng ý của ông nội, Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ như được bơm máu gà, bắt tay chuẩn bị cho việc nhận con nuôi này. Thật ra với gia thế của nhà họ Trạch và nhà họ Thẩm, không thiếu gia đình muốn cho con nuôi, thậm chí nhiều bố mẹ họ hàng xa với hai người thấy tiếng gió lập tức xun xoe trước mắt Trạch lão gia tử và hai chồng chồng Trạch Đường Xuyên. Cốt chỉ để đem con mình lọt vào danh sách.

“Nhạ Nhạ, cậu xem ảnh đứa bé này rất dễ thương. Hai má nó đỏ ửng trông đáng yêu chưa kìa. Nhìn hai mắt của thằng bé giống con lắm. Đây chứng tỏ hai đứa rất có duyên đấy. Thằng bé này bát tự tốt, rất hợp mạng với cob.”

Một người cô họ hàng bắn đại bác không tới liên tục xun xoe nói này nói kia trước mặt Nhạ Nhạ. Bà ta đưa hình ảnh rất nhiều đứa cháu của mình cho cậu xem, lại còn nói đứa này giống cậu đứa kia dễ thương. Mục đích quá rõ ràng chính là muốn mấy đứa cháu nhà mình được trở thành con nuôi nhà họ Trạch, sau này thừa kế gia sản Trạch gia.

Hạ Chi Nhạ làm sao lại không rõ mục đích của họ. Đưa con đến là phụ, nhằm vào gia sản hai nhà là chính. Nếu không thì chỉ cần thấy mặt cậu thay đổi, bà ta đã không đổi sang đứa cháu khác vậy. Quan trọng hơn là những đứa trẻ này đều có gia đình êm ấm cả. Sao cậu nỡ lấy một đứa bé ra khỏi gia đình của chúng? Như thế thống khổ đến nhường nào?

“Cô nói với con rồi. Đứa bé này rất tốt. Nếu con không thích có thể xem đứa khác. Đây này, đây là cháu ngoại của cô. Thông minh dễ thương không chỗ nào để chê. Thằng bé này số cũng khổ a. Từ nhỏ đã không hợp mạng với cha mẹ, con xem, nếu các con nhận nó làm con nuôi, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”

“Cô ơi, chúng cháu đã quyết định nhận nuôi bé ở cô nhi viện. Vẫn là xin lỗi cô ạ.”

Người phụ nữ kia nghe thế thì bắt đầu nóng mặt, vẫn tiếp tục níu tay Hạ Chi Nhạ khuyên nhủ. Món hời như này làm sao bà ta có thể dễ dàng bỏ cuộc được.

“Người lạ sao có thể bằng người có chung máu mủ được. Cháu phải nghe cô, máu mủ ruột rà vẫn là quan trọng nhất.”

“Máu mủ quan trọng nhất hay là tài sản quan trọng nhất?”

Trạch Đường Xuyên chậm rãi bước xuống từ cầu thang nhìn bà cô họ hàng mười năm không thấy bóng đang huyên thuyên dưới lầu. Bà ta biết Nhạ Nhạ dễ nói chuyện nên cứ bám dính lấy cậu không tha.

Vẻ mặt của bà cô lúc này như muốn nứt ra, muốn lên nắm đầu Trạch Đường Xuyên mắng chửi nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Dù sao bà ta cũng muốn cháu mình vào được hào môn, trở thành con trai Trạch Đường Xuyên. Sau này nó quay về báo hiếu cho bà, chẳng phải bà sẽ sung sướng hay sao. Còn một mớ tài sản chờ bà hưởng thụ đây.

“Sao con lại nói như thế. Cô cũng nghĩ cho hai con. Có máu mủ cũng là thân thuộc nhất. Nuôi kẻ ở bên ngoài, lỡ nó là bạch nhãn lang thì sao. Nên là các con nghe cô đi. Cô cũng xót cháu lắm chứ. Nhưng mà vì nghĩ cho các con nên đành vậy. Haizz, các con ấy. Người trẻ nên còn non dạ lắm.”

Bà cô vừa nói vừa lấy khăn chấm nước mắt. Tựa như là xúc động xót ruột lắm vậy.

Nhạ Nhạ không thể tin được trên đời này lại có loại người như thế. Chỉ vì gia sản tiền bạc mà không ngại bán luôn con cháu của mình. Người luôn coi trọng tình thân gia đình như cậu sợ hãi nhất là loại người như thế này.

Cậu nhanh chóng rút tay ra, sau đó thẳng thừng từ chối.

“Con không đồng ý. Xin cô đừng nói nữa.”

Nói xong cậu dậm chân lên lầu thình thịch, lúc đi ngang qua Trạch Đường Xuyên còn cho anh một ánh mắt lém lỉnh tinh nghịch nữa. Ngụ ý là anh tự mình đi xử lý đi.

Trạch Đường Xuyên lạnh lùng nhìn bà cô đang chửi thề ở dưới phòng khách. Nếu không phải ông nội xem trọng tình thân, anh đã sai người đuổi bà ta đi rồi.

“Cô Trịnh, mời cô cút cho. Nếu không thì đừng trách tôi ác. Tôi không xem trọng mấy người như ông nội đâu mà mấy người muốn làm gì làm.”

“Mày… mày… hai đứa không biết tốt xấu.”

Bà cô thấy sự việc không thành thì chửi thề vài câu rồi lập tức cuốn gói đi. Nói thật, so với Trạch lão gia tử thì các bà sợ Trạch Đường Xuyên nhiều hơn. Nhìn hắn thế nào cũng thấy là người tàn nhẫn máu lạnh.

Nhưng trong mắt Nhạ Nhạ, kẻ không tiếc giá nào bán con bán cháu mới là kẻ máu lạnh.

Bà cô Trịnh này chỉ là một trong số ít người có ý tưởng đem người thân của mình cho hai người nhận nuôi. Không chỉ bên Trạch gia mà ngay cả Thẩm gia cũng đông không kém. Mặc dù hai nhà đều đã nói rõ sẽ để hai đứa tự quyết định chứ không động đến chuyện này. Nhưng quả thực có nhiều kẻ không có mắt tìm đến làm phiền.

Ban đêm, Hạ Chi Nhạ và Trạch Đường Xuyên nằm trên giường tâm sự với nhau. Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu như mọi khi, ánh nắt tràn đầy thâm tình. Hạ Chi Nhạ không biết bản thân say đắm vào trong mắt anh tự lúc nào. Bao nhiêu năm qua, biển tình này tựa như ấp ôm cậu, cho cậu những dịu dàng nồng nàn nhất.

Trạch Đường Xuyên hôn nhẹ lên khoé mắt cậu, những nụ hôn vụn vặt nồng nàn tình ái, mang theo hơi thở ám mùi dục vọng. Hắn cũng không hiểu, hắn đam mê Nhạ Nhạ của hắn đến mức nào. Chỉ biết, lúc nào cậu nằm trong vòng tay hắn, là hắn yên tâm nhất.

“Nhạ Nhạ, em hồi hộp không ngủ được sao?”

Nhạ Nhạ nằm trong lòng hắn trở mình liên tục. Trạch Đường Xuyên biết đây là dấu hiệu cậu rất hồi hộp. Thậm chí, khoé mi cậu khi nhắm lại cũng run run, chứng tỏ cố ngủ mà không được.

Anh day trán cho cậu, Hạ Chi Nhạ lập tức mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Bao năm qua cậu vẫn giữ nét ngây thơ như ngày ấy, lại thêm chút thành thục.

“Anh, ngày mai liệu tụi nhỏ có thích em không?”

Ngày mai cả hai sẽ đi trại trẻ mồ côi xem thử nên lúc này cậu rất hồi hộp. Thậm chí cậu còn tưởng tượng ra viễn cảnh ngày mai với hàng chục cái kịch bản khác nhau.

“Nhạ Nhạ của anh tốt như thế, ai mà dám chê chứ.”

Nhạ Nhạ tốt bụng thiện lương, đúng kiểu người gặp người yêu. Trong mắt Trạch Đường Xuyên, cậu chính là thiên sứ đẹp nhất. Anh từng nhìn thấy cậu chơi với mấy đứa trẻ họ hàng, chơi rất dịu dàng lại khiến đám trẻ cười ha ha suốt ngày. Anh tin cậu sẽ trở thành người cha tốt nhất thế giới.

Nhạ Nhạ dù đã chuẩn bị tinh thần từ rất sớm nhưng vẫn bị mất ngủ như thường. Tính cậu hay lo nên đụng chuyện lại ngủ không ngon khiến chồng vô cùng thương xót.

“Nào, ngoan ngủ đi. Em định để đôi mắt gấu trúc đi thăm mấy đứa nhỏ sao?”

“Hì hì… Đường Xuyên, anh nói xem. Nếu chúng ta có con, ban đêm con đòi ngủ chung với chúng ta thì anh có hờn dỗi không?”

Hạ Chi Nhạ vu vơ hỏi. Cậu đang hưng phấn tưởng tượng đến viễn cảnh trong đêm tối, dưới ánh đèn ngủ vàng nhẹ, bé con nhỏ xinh nằm giữa hai người.

“Bé con sẽ là một phần tất yếu trong cuộc sống của chúng ta. Tất nhiên anh sẽ không hờn dỗi. Nhưng em không được để ý con quá mà lơ là anh đâu.”

“Được thôi. Em yêu anh nhất mà.”

Cả hai câu được câu không trò chuyện. Chỉ một lúc sau, Nhạ Nhạ như thường lệ ngủ say. Trạch Đường Xuyên nhẹ nhàng ôm người yêu mình vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc xù bông của cậu.

“Ngươi yêu của anh, ngày mai, anh sẽ cho em thấy hạnh phúc nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play