Cơ thể trong lồng ngực quá gầy yếu, như động vật nhỏ bị thợ săn đuổi bắt, sợ tới mức hoảng loạn chạy trốn nhưng vô tình lại rơi vào lòng dã thú.

Nhìn thật đáng thương, nhưng dã thú đang đói bụng chỉ nghĩ cách cắn nuốt động vật nhỏ.

Tiếng gào thét của đám quỷ không dứt, dù bịt chặt lỗ tai đến đâu cũng không thể ngăn được, Lâm Dục cuộn tròn người như quả bóng, hận không thể thành kẻ điếc.

Nhìn thấy người trong ngực kịch liệt run rẩy, Hạ Trầm giấu ý cười tà ác trong mắt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt gáy cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, tôi ở đây..."

Không biết từ lúc nào mà tiếng quỷ gào rợn người bên tai đã biến mất, giọng nói dịu dàng trầm thấp từ trên đỉnh đầu trở nên rõ ràng.

Lâm Dục mở mắt, do dự buông tay bịt tai.

Hạ Trầm nhẹ vuốt cái gáy đã đẫm mồ hôi của cậu: "Rốt cuộc mơ thấy ác mộng gì mà sợ như vậy?"

Lâm Dục không trả lời, đặt tay lên ngực rồi mạnh dạn quay đầu lại.

Trên ban công đã khôi phục sự yên tĩnh, không thấy bóng con quỷ nào.

Lâm Dục thở phào, muốn giải thích thì ngạc nhiên phát hiện mình đang dựa vào người đối phương.

Tư thế này hơi kỳ, cậu định nâng nửa thân trên lên, cậu chống lên ngực hắn, hơi dùng lực thì bỗng nghe Hạ Trầm rên lên.

Lâm Dục tưởng mình đè hắn quá nặng nên luống cuống đứng dậy khỏi người hắn.

"Cẩn thận." Hạ Trầm đưa tay đỡ cậu, tốt bụng nhắc nhở: "Coi chừng té."

"Cảm ơn..." Lâm Dục ổn định thân hình, ngồi bên cạnh chân hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi dọa cậu rồi à?"

Hạ Trầm cũng ngồi dậy: "Ừm, có chút."

"Tôi vừa thấy..." Lâm Dục hơi do dự, nói đại khái: "Một đám ma quỷ trên ban công."

Cậu không miêu tả hình dáng của đám quỷ tránh cho Hạ Trầm gặp ác mộng.

Hạ Trầm hơi cao giọng như thể rất ngạc nhiên: "Một đám ma quỷ?"

"Đúng vậy." Lâm Dục gật đầu, giải thích tiếp: "Thật ra trước kia tôi cũng thường xuyên thấy ma, nhưng chưa từng thấy nhiều ma như vậy. Có lẽ vì tối nay gọi hồn Trần Sâm Sâm nên để lộ dấu vết."

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao cha cấm cậu sử dụng bùa trừ tà trấn quỷ bên ngoài, chỉ một thuật chiêu hồn đơn giản đã có thể gọi nhiều ma quỷ tới như vậy.

Hạ Trầm suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Vì vậy cậu không phải mơ thấy ác mộng mà do thấy quỷ à?"

"Chắc cậu không tin, dù sao sinh viên đại học đã hấp thụ chủ nghĩa duy vật Mác từ nhỏ mà." Lâm Dục lau mồ hôi trên trán: "Bỏ đi, cậu cứ coi như tôi đang nói bậy nói bạ đi."

"Thế giới rộng lớn, không gì không có, trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích, có gì mà không tin chứ?" Hạ Trầm cười: "Chỉ cần là lời cậu nói thì tôi đều tin."

Giọng hắn nghe chân thành, không giống như nói cho có lệ. Lâm Dục giật mình, nhìn hắn trong bóng tối.

Địa vị nhà họ Lâm rất vững chắc trong giới huyền học, nhưng nếu ở bên ngoài thì sẽ bị coi là thần côn hoặc bọn bịp bợm giang hồ.

Khi học tiểu học, Lâm Dục nhìn thấy một bạn học có khí đen quanh người.

Cậu băn khoăn nửa ngày, cuối cùng vẫn nói cho cậu bạn mập đó rằng có thứ bẩn thỉu bám trên người, còn đưa bùa trừ tà của mình cho đối phương.

Kết quả cậu bạn ấy không chỉ không coi trọng còn mắng cậu có bệnh, còn kể chuyện này cho toàn trường biết.

Vài ngày sau, cậu bạn ấy bị trượt chân rơi xuống nước chết đuối.

Ánh mắt các học sinh khác trong lớp nhìn cậu liền thay đổi, bắt đầu tránh cậu, cảm thấy cậu có miệng quạ đen.

Đó cũng là lần đầu tiên cha nổi giận với cậu, ra lệnh cho cậu sau này không được xen vào chuyện của người khác, rồi chuyển trường cho cậu.

Sau chuyện đó, Lâm Dục không bao giờ đề cập những chuyện này với người bình thường, để bạn cùng phòng nghĩ cậu nhát gan còn tốt hơn nghĩ cậu bị thần kinh.

Nhưng Hạ Trầm thì khác, hắn dịu dàng kiên nhẫn, giống như có thể chấp nhận mọi thứ, nên cậu mới không nhịn được mà nói bí mật của mình cho đối phương.

"Tôi..." Lâm Dục thở dốc, không biết nói gì: "Tôi về ngủ đây."

Nói xong cậu xoay người tới chỗ cầu thang.

"Xong việc liền đi à?" Hạ Trầm chân dài nên dễ dàng ngăn cậu lại: "Qua cầu rút ván nhanh vậy không tốt đâu bạn học Lâm Dục nhỉ?"

"Hả?" Lâm Dục hoang mang: "Qua cầu rút ván gì chứ?"

Hạ Trầm nheo mắt, giọng điệu nghe u oán khó hiểu: "Thấy quỷ thì ôm tôi không buông, quỷ đi rồi liền bỏ mặc tôi."

"Tôi đâu có?" Lâm Dục phản bác: "Tôi chỉ không muốn quấy rầy cậu thôi."

"Ồ?" Hạ Trầm nhìn cậu, hỏi: "Lỡ như cậu lại thấy quỷ rồi leo lên giường tôi thì sao?"

Nghĩ đến việc đám quỷ kia có thể trở lại, da đầu Lâm Dục run lên.

Nhưng cậu phải sửa tật xấu cứ bị dọa sợ là leo lên giường Hạ Trầm mới được, nếu cậu ấy đang ngủ mà bị mình đánh thức nhiều lần chắc sẽ giết mình mất.

Bỏ đi, thay vì chạy tới chạy lui thì không bằng cứ chen chúc một chút.

Sau khi đắn đo, Lâm Dục quay mặt thương lượng với Hạ Trầm: "Tôi lại chen với cậu một đêm nhé?"

"Rất vui lòng." Hạ Trầm buông chân, khóe môi nhếch lên vòng cung thỏa mãn.

Giống với đêm trước, Lâm Dục chỉ chiếm một diện tích nhỏ, lưng dán sát tường, cố gắng không đụng vào người còn lại trên giường.

Cơ thể và tinh thần cậu đã vô cùng mệt mỏi nên dù tư thế ngủ không thoải mái thì vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sau, Lâm Dục đá đá chân mơ màng tỉnh lại.

Lòng bàn chân lành lạnh, vì từ nhỏ cậu đã ốm yếu nên bàn chân luôn lạnh, tới mùa đông thì mọi biện pháp giữ ấm đều vô dụng.

Lúc này lòng bàn chân đạp phải thứ gì ấm áp, cậu không biết là cái gì, chỉ thấy chân ấm rất thoải mái nên dùng bàn chân cọ cọ.

Cho đến khi thứ kia từ mềm thành cứng thì một bàn tay bắt lấy mắt cá chân cậu.

"Lộn xộn gì vậy..." Giọng nói trầm khàn vang lên.

Chân Lâm Dục bị bắt thì lập tức tỉnh táo, xúc cảm rõ ràng dưới chân nhắc nhở cậu, cậu lại dùng người Hạ Trầm để sưởi ấm cho chân rồi.

Ngay sau đó, cậu giả vờ nhắm mắt ngủ, xem như không biết gì, tự nhiên rút chân ra.

Nhưng bàn tay nắm mắt cá chân không cho cậu cơ hội, cậu càng rút thì bị nắm càng chặt.

"Ô..." Lâm Dục nhíu mày, không giả bộ nổi nữa: "Hạ Trầm."

"Hửm?" Hạ Trầm ung dung chờ cậu: "Không giả vờ nữa à?"

"Tôi chẳng qua chỉ dùng người cậu làm ấm chân tí thôi mà." Tính khí cậu chủ Lâm nổi lên, chống khuỷu tay nhấc người dậy: "Cũng đâu phải chưa rửa chân."

Theo lời Thanh Mai nói thì người muốn làm ấm chân cho cậu xếp hàng dài.

"Tức cái gì." Hạ Trầm lười biếng mỉm cười: "Cũng đâu nói không giữ ấm cho cậu."

Vừa dứt lời, bàn tay nắm mắt cá chân cậu đặt chân cậu lên ngực: "Cậu thấy giẫm chỗ nào thoải mái hơn?"

Độ ấm từ gan bàn chân truyền đến ngày càng cao, Lâm Dục như bị giật điện: "Hạ Trầm!"

Hạ Trầm nâng mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"

Lâm Dục cố gắng cướp lại quyền khống chế chân mình: "Tôi dậy đây, cậu buông tôi ra."

"Ồ." Hạ Trầm buông tay, ánh mắt rơi vào mắt cá chân mảnh khảnh.

Hắn chỉ dùng ba phần sức lực mà phía trên đã có dấu tay đo đỏ, vô cùng nổi bật trên làn da trắng không tì vết, khiến người ta có xúc động muốn bẻ gãy nó.

Lâm Dục nhanh chóng rụt chân lại rồi bò xuống giường, lấy quần áo vào phòng tắm.

"Hừm..." Hạ Trầm nhìn bóng lưng cậu, giọng như thở dài: "Yếu ớt quá..."

Sau khi tắm sạch mồ hôi nhớp nháp trên người, Lâm Dục liền thấy thoải mái, ngồi xuống bàn mở di động.

Hạ Trầm đứng bên giường xắn tay áo, thản nhiên hỏi: "Hôm nay có muốn tôi đi cùng cậu không?"

"Được." Lâm Dục đáp theo phản xạ, sau đó lập tức bổ sung: "Nếu cậu bận thì thôi."

Hạ Trầm đã ở cùng cậu ba ngày, cậu không thể lãng phí thời gian của bạn cùng phòng.

Động tác trên tay hơi khựng lại, Hạ Trầm nhìn cậu: "Cậu định đi gặp bà ngoại Trần Sâm Sâm một mình à?"

"Không." Lâm Dục quơ di động với hắn: "Tôi còn gọi người khác."

"Người khác?" Hạ Trầm cười: "Ai vậy?"

Lâm Dục trả lời: "Là một người em họ."

Hạ Trầm vẫn cười, giọng dịu dàng hơn: "Em họ nào?"

"Nói ra cậu cũng đâu biết." Lâm Dục dừng một chút rồi giải thích: "Cậu có nhớ tôi từng nói bây giờ Trần Sâm Sâm không rời trường được không? Nếu muốn dẫn cậu ấy đi gặp bà ngoại thì cần có đạo cụ đặc biệt."

"Phiền phức vậy sao..." Hạ Trầm hạ mắt, che đi ánh mắt: "Cậu chắc rằng không cần tôi đi cùng sao?"

Lâm Dục nghĩ chốc lát rồi đáp: "Nếu cậu rảnh thì có thể đi theo giúp tôi không?"

Dù sao Lâm Hữu Khiêm chỉ là thiên sư gà mờ, nhiều thêm một người sẽ an toàn hơn.

"Đương nhiên là rảnh." Hạ Trầm cười: "Làm người tốt phải làm tới cùng, tiễn quỷ phải tiễn tới Tây Thiên."

"Được." Lâm Dục gật đầu: "Thật ra đây cũng coi như làm việc thiện có thể tích đức."

Một tiếng sau, hai người đến cổng đại học A.

Từ xa họ đã thấy một bóng người gầy yếu hết nhìn đông tới ngó tây, thấy họ lập tức la lên: "Lâm Dục! Em ở đây!"

Lâm Hữu Khiêm chạy tới đón, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp thu hồi, khi đối diện với ánh mắt u ám bình tĩnh thì rùng mình, dừng bước.

Một sự sợ hãi khó nói dâng lên từ tận đáy lòng, như một bản năng đã khắc sâu trong xương.

Lâm Dục không phát hiện ra sự khác thường của cậu ta: "Có mang đồ đến không?"

"Mang, mang đến rồi..." Lâm Hữu Khiêm cố nén sự khó chịu, tìm trong ba lô, nhưng tay cứ run rẩy.

"Từ từ, không vội." Lâm Dục nghĩ cậu ta căng thẳng: "Chúng ta tới tòa nhà khoa học kỹ thuật đã, tới chỗ rồi tìm cũng chưa muộn."

"Lâm Dục." Lúc này Hạ Trầm phía sau cậu lên tiếng: "Không giới thiệu chút sao?"

"Lâm Hữu Khiêm, em họ tôi." Lâm Dục khẽ nâng cằm: "Hạ Trầm, bạn cùng phòng của anh."

Lời ít mà ý nhiều, xem như đã giới thiệu họ với nhau.

Hạ Trầm đáp lại: "Ồ."

Nhìn hắn hoàn toàn không có ý định làm quen với người em họ này.

Ba người cùng đi tới tòa nhà khoa học kỹ thuật, Lâm Dục và Hạ Trầm đi ở trước, Lâm Hữu Khiêm đi đằng sau.

Đi được vài bước, Hạ Trầm bỗng hỏi: "Cậu có em trai vậy có anh trai không?"

"Hả?" Lâm Dục phản ứng vài giây rồi cười giễu nói: "Không có, tôi không thích gọi người khác như vậy."

Tất nhiên có rất nhiều người trong nhà họ Lâm lớn hơn cậu, nhưng không ai dám để cậu gọi là anh.

Mọi người đều biết, cậu chủ Lâm không thích người khác lôi kéo làm quen với cậu.

"Vậy à?" Hạ Trầm cười: "Nhưng tôi bỗng muốn nghe cậu gọi, hay là.... gọi một tiếng anh Hạ Trầm xem?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play