Chớp mắt đã qua Tết Nguyên Tiêu, các trường đại học cũng chuẩn bị khai giảng.

Ngày đưa Thư Minh Yên ra sân bay, Mộ Dữu cũng thu dọn đồ đạc để trở về đại học A.

Cơn mưa mùa xuân thoáng dừng, không khí khắp nơi còn tràn ngập sự ướt ác. 

Hoàng hôn phía sau những tầng mây, ở phía tây ánh đỏ phủ khắp nữa chân trời, sân trường đại học A yên tĩnh phủ lên một tầng kim sắc.

Mộ Dữu đứng ở trước cổng ký túc xá, hành lý cũng được trùm một chiếc bao nilon trên đó còn đọng lại ít nước mưa, lúc sau cô mới kéo hành lý đi vào ký túc xá nữ.

Phòng của cô nằm ở lầu 3, mang theo hành lý nặng trĩu vụng về mà kéo về phòng.

Còn hai nữa là chính thức bước vào học kỳ mới, mà xung quanh các phòng ký túc xá khác vẫn không có người nào.

Mộ Dữu còn cho rằng mình sẽ là người đầu tiên đến phòng ký túc, không ngờ lúc đẩy cửa đi vào, cảm nhận đầu tiên là trong phòng được bật điều hoà ấm áp.

Bàn học của Hách Mộng Thành được dọn dẹp sạch sẽ, trên đó còn có laptop được mở ra, nhưng không thấy người ở đó.

Mộ Dữu nhìn xung quanh một lúc, nhìn đến chỗ ngủ ở giường trên thì thấy có một cô gái đang nằm ở đó.

Sợ làm đối phương thức giấc, Mộ Dữu nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng vừa mới đi đến bàn học của mình, thì thấy Hách Mộng Thành đã tỉnh dậy.

Hách Mộng Thành xoa xoa mắt, vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn lơ mơ, không nghĩ đến việc nói chuyện, cũng lười không muốn động đậy nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dữu ở phía dưới thu dọn đồ.

Hách Mộng Thành về nhà một thời gian dài, trên mặt hiện lên thịt nhiều hơn một vòng, nhưng Mộ Dữu thì không có gì thay đổi vẫn như bộ dáng cũ, bàn tay có thể che được hết khuôn mặt nhỏ, cằm nhọn nhọn, da thịt hồng hào bóng loáng, thật sự quá mức tinh xảo khiến người ta phải chú ý đến.

"Tại sao cậu lại không béo lên chứ?" Cô nàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà phát biểu cảm nghĩ.

Trên đỉnh đầu phát ra tiếng nói, Mộ Dữu nhìn lên đối diện tầm mắt của Hách Mộng Thành.

Cô bất đắt dĩ cười khẽ: "Làm tớ sợ nhảy dựng lên đấy, tớ còn tưởng cậu vẫn còn ngủ chưa dậy chứ."

"Tớ ngủ không sâu, cậu vừa vào tớ đã tỉnh rồi."

"Cậu tới trường lúc nào vậy?" Mộ Dữu hỏi cô nàng.

"Đêm hôm qua." Hách Mộng Thành dang tay làm động tác duỗi người, thấy Mộ Dữu đang thu dọn đồ vật, cô nàng nói, "Bàn học của cậu lúc nảy tớ đã lau giúp rồi đấy."

"Cảm ơn nha!" Mộ Dữu lấy giẻ lau một lần nữa, rồi cười sáng lạn, "Cậu thế nào lại đến trường sớm vậy chứ?"

Hách Mộng Thành từ trên bò xuống dưới, ngáp một cái: "Ở nhà thực sự quá mức nhàm chán rồi, mỗi ngày trừ lúc ăn ra thì chính là ngủ, tớ sắp bị mẹ tớ nuôi thành heo rồi, học kỳ mới này việc đầu tiên tớ sẽ làm chính là quyết tâm giảm béo!"

Cô nàng từ trong tủ lạnh đem ra một chiếc hộp sắt nhỏ xinh đẹp, mở bên trong ra là bánh nướng trứng chảy: "Mẹ tớ làm đấy, ăn rất ngon,  cậu mau nếm thử đi."

Mộ Dữu ăn một miếng, đôi mắt đẹp nheo tới, hướng cô nàng giơ ngón tay cái lên: "Thật sự rất ngon đó!"

Hách Mộng Thành đem phần còn lại để trên bàn của cô: "Tớ cho cậu hết đó, tớ muốn giảm cân nên không ăn nhiều cái này đâu, lúc chuẩn bị đến trường mẹ tớ ép tớ phải mang theo."

Nói đến cái này, Mộ Dữu nhìn cô nàng chốc lát rồi đánh giá, cười: "Ừm, có mập lên một ít đó."

Hách Mộng Thành phóng đôi mắt hình viên đạn về phía cô, thấy vậy cô bổ sung thêm, "Nhưng mà cũng rất đáng yêu nha."

___

Mộ Dữu thu dọn đồ xong thì đã đến giờ ăn.

Hách Mộng Thành nhìn xem thời gian: "Nhìn có vẻ đêm nay phòng chỉ có hai đứa tụi mình thôi, bây giờ chúng ta đến nhà ăn để ăn cơm sao?"

Mộ Dữu vừa thay quần áo xong: "Được nha."

Cô đứng trước gương, đem tóc buộc thành đuôi ngựa, lộ ra nữa phần cổ ở phía sau.

Hách Mộng Thành bỗng nhiễn thò mặt qua xem, chỉ vào sườn cổ cô: "Chỗ này của cậu bị sau vậy?"

Ở nơi đó có một vết đỏ bị nhạt màu, bởi vì da của Mộ Dữu quá trắng, nên làm cho người khác chú ý đến.

Mộ Dữu nhìn vào gương xem cái chỗ kia, đã qua vài hôm rồi mà không nghĩ đến vẫn còn dấu vết.

Phần cổ dần dần có chút nóng, giống như bị người đàn ông gợi cảm nóng bỏng hôn lên từng chút một.

Ánh mắt của cô loé lên, quanh thân rùng mình, tim đập nhanh không có quy luật.

Mộ Dữu vội lấy áo lông mặc vào, dựng cổ áo lên che khuất: "Hình như lúc tắm tớ chà hơi qua tay nên mới có vết này."

"Không phải muốn ăn tối sao, chúng ta đi nhanh thôi, trễ một chút thì xếp hàng lâu lắm đó." Mộ Dữu bình tĩnh đổi đề tài đi.

"Còn hai ngày nữa mới đến khai giảng, bây giờ toàn trường tổng cộng hết cũng có vài người thôi, nào có khoa trương nhiều như cậu nói chứ?"

Hách Mộng Thành tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô nàng vẫn nhanh chóng thu dọn thoả đáng, rồi cũng Mộ Dữu đi đến nhà ăn.

Nhà ăn lúc này giống hệt như lời của Hách Mộng Thành nói, chỉ có vài người.

Mộ Dữu muốn ăn cay nên chọn lẩu cay, Hách Mộng Thành ăn giống cô, chọn lấy không ít loại thịt.

Mộ Dữu cười chế nhạo: "Không phải cậu muốn giảm cân sao?"

"Ai gia, cái gì cũng phải từ từ chứ."

"Cũng là, phải ăn no mới có sức giảm cân, ăn nhiều một chút."

Không cần xếp hàng, nên lẩu cay cũng làm xong rất nhanh.

Hai người bưng mâm tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nhà ăn lục tục có người tiếm vào, có mấy nhóm nam sinh ngồi xung quanh Mộ Dữu và Hách Mộng Thành, ở vị trí không xa cũng không gần.

Hách Mộng Thành nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói với Mộ Dữu: "Tiểu Dữu, tớ phát hiên là chỉ cần ở cùng cậu, chung quanh phá lệ sẽ suất hiện rất nhiều nam sinh. Lúc trưa hôm nay tớ ngồi một mình ở đây, xung quanh một người cũng không có."

Mộ Dữu ngậm ống hút uống một ngụm nước trái cây, cúi đầu ăn đồ ăn của mình: "Trùng hợp mà thôi, bình thường tớ cũng không để ý nhiều."

"Làm gì mà có chuyện trùng hợp chứ, cậu chính là không biết có không ít nam sinh đến tìm tớ để hỏi chuyện của cậu đâu." Hách Mộng Thành cảm khái một tiếng, lầm bầm lầu bầu, "Có rất nhiều người theo đuổi cậu như vậy, cậu không nghĩ đến việc yêu đương một chút nào sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, trong trường học tớ nhìn quanh cũng không tìm thấy ai xứng với cậu cả."

Hách Mộng Thành rất thích vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại, phút chốc nhìn đến một tin tức: "Có thời khoá biểu học kỳ mới rồi nè!"

Cô cũng nhanh chóng đăng nhập tài khoản của mình để kiểm tra tin tức.

Rất nhanh, Hách Mộng Thành nhăn mày lại: "Đã học kì 2 năm ba rồi mà sau lịch học còn nhiều như vậy chứ?"

Lại nhìn đến cái gì đó, cô nàng càng thêm sống không còn gì để luyến tiếc, "Kinh tế học như thế nào lại rơi vào tối thứ sáu vậy chứ, thứ sáu cả nữa buổi chiều không có tiết học, cố tình lại để buổi tối một tiết, hít thở cũng không thông được mà!"

Mộ Dữu cũng tra được thời khoá biểu của mình, Hách Mộng Thành đưa mắt qua nhìn: "Ui, tối thứ sáu tại sao cậu không có tiết học chứ?"

Mộ Dữu tắt điện thoại đi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm: "Kinh tế học là môn tự chọn, lúc học kì 1 tớ đã đăng kí học rồi."

Hách Mộng Thành nghĩ lại một chút, nhớ tới lúc trước Mộ Dữu cũng kéo cô nàng đăng kí học một tự chọn, nhưng cô nàng không chịu đi học vào mùa đông, để trễ một chút rồi học.

Hiện giờ Mộ Dữu đã học xong rồi, chỉ còn có mình cô nàng.

Quả nhiên.

Cái giá phải trả cho việc lười biếng là đây!

Hách Mộng Thành: "Tớ nhớ lúc học kì 1 cậu học vào buổi chiều thứ ba cơ mà, sao tớ lại trúng vào tối thứ sáu chứ!"

Thứ sáu!!

Buổi tối!!!

Mộ Dữu dùng đũa trúc kẹp một viên thả lẩu* bỏ vào trong chén của cô nàng, thuận tiện đưa ra một ánh mắt đồng tình: "Nén bi thương nào bảo bối."

Hách Mộng Thành: "....."

(Trong convert ghi là một con sư tử mình cũng không hiểu cái này là cái gì nên đổi lại là viên thả lẩu cho dễ lun. (T_T) )

Thẳng cho đến lúc rời khỏi nhà ăn, Hách Mộng Thành vẫn còn lên án cái người không nhân tính làm ra cái thời khoá biểu này.

Nếu không phải vì cấn tiết này, thì mỗi tuần cô nàng sẽ kết thúc việc học vào sáng thứ năm, sau đó liền trực tiếp có thể thoải mái nghỉ ngơi đến tận thứ hai tuần sau!

"Lúc chọn môn sao cậu không nhìn kỹ lịch học một chút." Mộ Dữu than tiết, lại an ũi cô nàng, "Nhưng mà môn này cũng không có học gì nhiều, cậu ráng chút liền sẽ qua mà."

Về ký túc xá cũng không việc gì làm, tâm tình của Hách Mộng Thành bây giờ đang không tốt, Mộ Dữu kéo cô nàng đi dạo quanh sân trường để giải sầu.

Sau cơn mưa mặt đường vẫn ướt dầm dề, bị màu cam của đèn đường chiếu xuống, ẩn ẩn một tầng ánh sáng nhạt.

Bất tri bất giác đi đến cổng chính, dây giày của Mộ Dữu có chút lỏng, cô cúi xuống để chỉnh lại.

Một chiếc xe đi qua hai cô rồi dừng lại, cô còn chưa kịp quay lại, bên cạnh truyền đến tiếng của Hách Mộng Thành: "Tiểu Dữu, là Rolls-Royce!"

Mộ Dữu thuận thế nhìn theo, nhìn chiếc xe kia ngừng lại ở trước bãi đậu xe, nhìn bảng số xe là cô biết rõ đó là ai.

Không phải đi công tác ở Châu Âu rồi sao, trở về lúc nào chứ?

Cô nheo mắt, ngồi xổm trên mặt đất quên cả đứng dậy.

Trên ghế phụ, một người đàn ông mang tây trang giày da bước xuống xe, tài xế cung kính mở cửa xe.

Nhìn vóc dáng người đàn ông thẳng táp, vai rộng chân dài, tây trang được cắt may khéo léo, cổ áo được cài đến cúc cao nhất, quả nhiên là không một chút cẩu thả, tự phụ lỗi lạc.

Ánh đèn ở trên khu hành chính chiếu xuống, nhìn khuôn mặt anh thâm thuý, lạnh lùng, môi mỏng mũi cao, văn nhã tuấn lãng, giữa hai mày nheo lại toả ra sự cường thế áp bức.

Ở đó đã sớm có lãnh đạo đứng chờ, người đàn ông được chúng tinh phủng nguyệt đón đi vào.

Hách Mộng Thành nhìn thẳng mắt nói: "Kia không phải là tổng tài của tập đoàn Quân Hoa Doãn Mặc sao, làm sao anh ấy lại đến trường học vậy chứ?"

Thấy Mộ Dữu không nói chuyện, cho rằng cô không biết gì về vị kia, Hách Mộng Thành giải thích: "Cậu không biết người tên Doãn Mặc kia sao, anh ấy cũng tốt nghiệp trường của chúng ta, trên bảng danh nhân trường của chúng ta có tên của anh ấy đấy, luân một chút cũng được xem là sư huynh của chúng ta! Học bổng của trường hơn một nửa đều là do anh ấy tài trợ, cái toà nhà thực nghiệm mới kia cũng là anh ấy tài trợ. Lúc chúng ta học năm nhất ấy, lễ khai giảng anh ấy còn lên đài chào đón tân sinh viên đọc diễn văn. Khai giảng năm đó cậu ở nhà sao, nên không nhớ rõ?"

"Có ấn tượng một chút." Tầm mắt của Mộ Dữu không mặn không nhạt rời khỏi chiếc Rolls-Royce, lay cánh tay của Hách Mộng Thành, "Bên ngoài hơi lạnh, hai ta về ký túc xá đi."

Trên đường trở về, Hách Mộng Thành liên tiếp nói: "Không ngờ là có nhiều lãnh đạo ra đón anh ấy đến vậy luôn, quá là có mặt mũi! Cậu nói xem muộn như vậy rồi Doãn Mặc còn đến trường học để làn gì chứ?"

"Không biết."

"Năm trước không phải trường mời anh ấy làm diễn giả sao, nếu một ngày nào đó lại mở toạ đàm tớ nhất định sẽ đến đó."

"....."

Đến phòng ký túc xá, Hách Mộng Thành vẫn còn đang đắm chìm vào việc lúc này gặp được Doãn Mặc, gấp không nổi ở ký túc xá phát tin tức, đem chuyện hôm nay đi chia sẽ khắp nơi.

Mộ Dữu cởi áo khoác treo lên, đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, trên trán bị ướt nhẹp , từng giọt dán trên gương mặt xinh đẹp.

Ngẩng đầu thở ra một ngụm khí, cô thoáng nhìn vào sườn cổ chỗ có dấu hôn nhạt nhẽo.

Cẩu nam nhân đêm đó thật sự phát điên, dấu vết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biến mất.

Đang rửa tay thì có âm thanh điện thoại phát ra.

Mộ Dữu cầm di động lên, thấy được người gửi tin nhắn đến Wechat "Đại chó đen".

"Đại chó đen" là Mộ Dữu ghi chú Wechat cho Doãn Mặc.

Bởi vì chó đen là hắc khuyển, hắc khuyển chính là Doãn Mặc.

Mỗi lần có tin nhắn đến mà thấy ghi chú của Doãn Mặc, đại não của Mộ Dữu tự động đem anh phát ra tiếng: Gâu gâu gâu.

Chơi đủ rồi, cô mới có thể nghiêm túc xem anh nhắn cái gì.

Đại chó đen: [ Anh đang ở trường ]

Mộ Dữu không biết Doãn Mặc nhắn cho mình cái này là có ý tứ gì, đang định không để ý tới, đồi phương lại nhắn thêm một tin nhắn: [ Khi nào đến nhà anh ]

Mí mắt của Mộ Dữu nhảy thình thịch vài cái, quả thực không thể tưởng tượng được: [ Đã trễ thế này rồi, tôi đi ngủ đây!]

Đại chó đen: [ Sang nhà anh ngủ. ]

Mộ Dữu: "???"

Tên cẩu nam nhân này bị cái gì vậy.

Hình ảnh buổi tối ngày hôm đó ở trong đầu Mộ Dữu lại chợt loé qua.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đại chó đen gọi tới.

Ngón tay cô nhấn vào cái nút màu xanh lục, đem điện thoại đưa đến bên tai, cô vẫn không thể tin được cái tin nhắn Wechat vừa rồi là do Doãn Mặc nhắn đến: "Tin nhắn vừa rồi là do anh nhắn sao?"

"Chứ có thể là ai?" Ngữ khí của người đàn ông trước sau vẫn như một, làm người đứng ở bên kia đầu dây còn thấy được sự uy quyền của anh.

"Dọn đồ rồi xuống đây." Người đàn ông lại nói.

Mộ Dữu nhịn không nổi: "Anh có bệnh à? Tại sao tôi phải về nhà anh ngủ? Cầm thú! Mặt người dạ thú!"

Bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Ông nội của em đem chuyện của hai chúng ta nói với ba mẹ của anh, mẹ anh muốn gặp em, đêm nay em ngủ lại chỗ anh, sáng mai anh đưa em về nhà một chuyến."

Anh trầm ngâm, tựa như tỉnh ngộ, "Hửm? Em đem chuyện lúc nảy anh nói, tưởng thành có ý tứ gì?"



________

Mấy nay mình ăn lễ hơi lâu tí ^-^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play