Cả ngàn năm khai phá lập quốc đến nay, Yên
quốc không ngừng phải chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ của mình. Vị trí địa
lý trớ trêu đã đặt họ vào vị trí tiếp giáp với ba quốc gia thuộc vào
loại hùng mạnh và hiếu chiến nhất thế giới. Nếu như nước Tấn nổi tiếng
với quân đội đông đảo thì Liêu quốc lại bài danh trong nhóm bốn quốc gia đáng gờm nhất.
Lý do vì sao ư? Bởi vì quân đội của họ có sự hỗ
trợ của độc sư, chuyên gia dùng độc có thể biến cả một đội quân hùng
mạnh thành những con ếch nằm thoi thóp chờ chết.
Liêu quốc đồng cỏ bát ngát, Liêu quốc rừng thiên nước độc. Đây là một quốc gia thần bí
với những phong tục truyền thống còn lưu giữ từ rất xa xưa và chức
nghiệp độc sư cũng là truyền thừa đời này sang đời khác. Không ai biết
độc sư bắt nguồn từ đâu, chúng ta chỉ biết những vị này có lĩnh hội về
độc cực kỳ tinh thông, có thể hạ độc người cách xa vài chục thước.
Lý do khiến cho chức nghiệp này không thể phát triển ra các nước lân cận
là vì chỉ có Liêu quốc mới có nguồn độc thảo phong phú. Ngoài ra, không
phải ai cũng có thể trở thành độc sư, ngàn người chọn một, độ khó rất
lớn.
Một nguyên do khác là tuổi thọ của độc sư không cao, cơ thể
họ tiếp xúc với độc lâu ngày đều bị ăn mòn, sinh lực khô héo dần. Hầu
hết độc sư đền qua đời trước bốn mươi tuổi nên để duy trì số lượng độc
sư đã là một vấn đề chứ đừng nói đến việc phát dương quang đại.
Để ngăn chặn quân Liêu, đội quân đệ nhị của Yên quốc do đại tướng Trần Khả chỉ huy đã cố gắng cầm cự suốt nhiều năm qua. Rất nhiều nhà khoa học,
những nhân tài về mảng phân tích độc dược đã được đưa đến quân doanh
nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.
Cũng giống như Tấn quốc,
lần này nước Liêu đột ngột khởi binh áp sát biên giới tạo ra uy hiếp cực lớn khiến cho quân Yên phải thối lui về phòng ngự. Một lần nữa tin tình báo khẩn cấp lại bay thẳng về thủ đô, nước Yên mây mù quần vũ, tình
hình ngày càng càng trở nên căng thẳng hơn khi biên giới có thể xảy ra
xung đột với hai đại quốc cùng một lúc.
Trong khi ngoại bang đang
có động tác muốn gây hấn thì bên trong Yên quốc, những cứ điểm ngầm của
tư quân Trữ gia âm thầm phát triển cũng bắt đầu có những hành động chuẩn bị gấp rút. Ngoại trừ lượng vũ khí bí mật liên tục vận chuyển vào cảnh
nội thì Trữ gia còn âm thầm đẩy mạnh chiêu mộ và đào tạo thêm quân lính
cho mình. Phải biết rằng tư quân của một tổ chức cá nhân không thể so
sánh với quân đội chính quy nên nếu không muốn bị nghiền ép từ đầu thì
cần phải có lực lượng đông đảo cộng với khí tài hùng hậu.
Nói về
kinh phí, sau nhiều năm tích cóp bằng đủ loại thủ đoạn phạm pháp từ buôn bán chất cấm như ma túy, vũ khí đến cả nô lệ, kinh doanh cờ bạc trái
phép, Trữ gia đã trở nên rất giàu có. Tuy không thể so sánh với một quốc gia có nền tảng lâu đời, nhưng chỉ cần có ngoại bang phối hợp thì Trữ
Phùng tin tưởng việc xầm lược Yên quốc chỉ là chuyện trong tầm tay.
Trước hàng loạt động thái của các cơn sóng ngầm, dĩ nhiên tình báo quân đội
không phải lũ ăn không vô hại mà cũng rất nhanh truyền về tin tức đề cao tầng đưa ra phương án ứng phó kịp thời. Chính ngay cả ở Huyền Kinh, mấy vị gia chủ của tứ đại gia tộc cũng bận rộn lo lắng đến tối mày tối mặt.
Ngược lại thời gian này đối với Tiểu Hắc và Mộc Bình lại khá an nhàn, ngoại
trừ tu luyện ra thì họ cũng không có nhiều việc để làm. Do đã nắm được
khoái kiếm nên Mộc Bình hằng ngày chỉ cần không ngừng tập luyện để thuần thục hơn và "nỗ lực" gia tăng tu vi của mình. Tiếc là tư chất anh ta
thuộc dạng "bình dân bá tánh" nên nếu không có đan dược phụ trợ thì e là không biết bao giờ mới đột phá được đến tầng tiếp theo.
Khác với
Mộc Bình, Tiểu Hắc lại đang nghiên cứu tu luyện thủy hệ pháp thuật. Tiểu tử này phát hiện ra với thủy hệ công pháp có tác dụng kỳ diệu đối với
việc khống chế nước và các vật chất lỏng. Dù Diệp Thanh Hàn từng nói,
người không có thủy linh căn thì việc tu luyện pháp thuật hệ thủy sẽ vô
cùng khó khăn. Kết quả ông ta lại bị một cú tát vào mặt cực rát khi Tiểu Hắc tu luyện pháp thuật Ngự Thủy thành công.
- Sư phụ, hình như pháp thuật thủy hệ cũng không khó như người nói a.
"Khụ khụ, có lẽ do tư chất con quá tốt nên loại pháp thuật cơ bản nhất này
không làm khó được, khi tiến vào pháp thuật cấp cao hơn con mới thật sự
cảm nhận được lời dạy vi sư có bao nhiêu đúng đắn"
Diệp Thanh Hàn
ho vài tiếng, cũng đành dùng lý do tư chất kết hợp với Ngộ Đạo Thạch mà
giải thích. Dù sao đệ tử tu hành vượt xa khỏi kỳ vọng cũng là chuyện tốt mà nhỉ, trò hơn thầy chứng tỏ danh sư xuất cao đồ. Họ Diệp tự an ủi
mình vậy.
Người có linh căn sẽ cảm nhận được linh khí của trời
đất, đặc biệt là nguyên tố phù hợp với loại linh căn mà họ mang. Nói như vậy cũng có nghĩa những ai mang ngũ hành linh căn đều có thể tu luyện
pháp thuật của năm loại nguyên tố. Đó chỉ là lý thuyết, còn thực tế khi
sở hữu linh căn nhiều thuộc tính sẽ khiến cho tốc độ hấp thụ linh khí
cũng chậm lại. Trong khi những thiên kiêu thiên linh căn họ chỉ tu hành
một loại nguyên tố thôi nhưng lại chẳng khác nào làm chơi ăn thật, tu vi tiến bộ nhanh hơn kẻ khác không biết bao nhiêu lần.
Theo nguyên
tắc đó, Tiểu Hắc cho rằng bản thân chỉ tu luyện được Phong hệ pháp thuật là có tiến triển nhất. Không ngờ đối với thủy hệ pháp thuật nó cũng
không chậm chạp lắm, cũng không làm chậm trễ tốc độ tu luyện của chính
mình.
Bỏ một viên Thập Nhất Tăng Đan vào miệng, Tiểu Hắc tiếp tục
việc tu luyện nhàm chán. Lượng đan dược còn lại không ít, nó hi vọng sẽ
đột phá đến luyện khí tầng hai trung kỳ. Dù gì hiện tại Tiểu Hắc cũng đã ở sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là sẽ vượt qua.
Còn về kho báu của Trữ gia Tiểu Hắc không vội. Náo một trận lớn, bây giờ an ninh bên trong Trữ phủ chắc chắn sẽ được siết chặt hơn bao giờ hết. Trừ khi nó bị nước ngập não, nếu không chẳng dại gì mà lại chui đầu vào rọ
cả. Kho tàng thì cứ để đó, Tiểu Hắc đã có dự tính của mình, nó không
vội.
Bên cạnh việc tu luyện, Tiểu Hắc còn bỏ thời gian ra huấn
luyện bảy tên thủ hạ của mình. Dưới chế độ vận động kiểu địa ngục, bảy
thiếu niên kia chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Mỗi ngày trôi qua bọn họ
đều bị đẩy đến cực hạn thể lực, nhờ có nước thuốc ngâm và Kiện Thể Hoàn
mà những cô cậu trẻ này mới chèo chống nổi.
Nếu chỉ có đau khổ thì chắc chắn không ai đủ sức kiên trì nổi, chỉ khi nhìn thấy thể trạng của mình ngày một nâng cao một cách thần kỳ bảy thanh niên lại liều mạng
tập luyện, sống chết cũng không chịu bỏ cuộc. Đó là sự chấp nhất và tinh thần của hậu duệ mãnh tướng, của quân nhân chân chính.
Do phải
chịu đựng đau đớn về thể xác, bảy thiếu niên cũng phát triển nhanh hơn
cả Mộc Bình ngày trước. Theo tiến độ của họ chỉ cần khoảng hai đến ba
tháng sẽ chạm đến nhân cấp đỉnh phong. Khi đó Tiểu Hắc sẽ tìm cách để hỗ trợ họ đột phá hoàng cấp. Chỉ có bước vào hoàng cấp mới đủ tiêu chuẩn
tu luyện Thất Sát kiếm Trận, cũng như thể hiện ra giá trị để hỗ trợ Tiểu Hắc. Nếu thực lực quá yếu chỉ làm vướng víu tay chân mà thôi.
Việc nhức đầu hiện tại là Tiểu Hắc đã dùng hết củ Phổ Nhĩ nên nhất thời nó
cũng không có biện pháp gì giúp đám thiếu niên một bước đột phá ngay
được. Suy đi tính lại, Tiểu Hắc thấy mình nên dạo một vòng quanh Hắc
Quận để tìm vận may, biết đâu lại tìm ra được thiên tài địa bảo gì sao.
Lần này, Tiểu Hắc quyết định đi một mình. Với bản lĩnh của nó nếu gặp
chuyện gì có thể tự thoát thân được, Mộc Bình đang là bia nhắm của Ấn
Sát, không tiện xuất hiện.
Các con đường ở Hắc Quận vẫn đông đúc
như mọi ngày, kẻ qua người lại tấp nập không ngớt. Ghé qua Vạn Xuân cửa
hiệu, Tiểu Hắc sau khoảng nửa canh giờ đành mặt mày ủ rủ rời khỏi. Dù
cửa hàng đã nhập thêm nhiều vật phẩm nguyên liệu nhưng lại chẳng có thứ
gì mang lại lợi ích cho nó cả.
Lang thang một vòng các cửa cửa
tiệm xung quanh cũng không có kết quả, Tiểu Hắc bước vào một nhà hàng
thuộc dạng cao cấp náy trung tâm của Hắc Quận có tên là Lương Ký mì bò
hầm. Gọi một tô mì bò đặc biệt, nó ngồi ngay cửa sổ nhâm nhi ly trà
nóng, tác phong chẳng khác nào một ông lão già nua cả. Đang thả hồn theo gió, Tiểu Hắc bỗng thấy một thân ảnh xinh đẹp bước đến bàn của nó, ngồi ngay ngắn đối diện mỉm cười.
- Ngươi là ... Ngọc Bích tỷ tỷ của Vạn Kim đấu giá hội?
Từ khi bước vào con đường tu tiên, trí lực của Tiểu Hắc đã sớm tăng cường, mọi sự việc đa phần gặp một lần là sẽ không quên. Cho nên trong chớp
mắt nó đã nhận ra người trước mặt chính là vị dẫn chương trình xinh đẹp
của Vạn Kim Thương Hội. Không ngời một người bề ngoài thanh tú pha lẫn
chút cao ngạo như cô ta lại xuất hiện ở quán mì bò này.
- Đúng thế, không ngờ tiểu đệ đệ vẫn nhớ đến ta. Không biết ta có thể ngồi chung bàn được không?
Dùng đôi mắt hồ mị nhìn Tiểu Hắc, Ngọc Bích lại càng tỏ ra cuốn hút động
lòng người, khiến cho mấy vị nam nhân ngồi bàn xung quanh đều phải nuốt
nước bọt, dán mắt vào nàng không rời được.
- Tùy ngươi, ta cũng không thấy phiền gì.
Tiểu Hắc liếc nhìn Ngọc Bích một cái rồi lại thưởng thức ly trà hoa cúc của
mình. Thật xin lỗi, ta chỉ là một tiểu mao đầu mười tuổi, cái gì phong
tình vạn chủng ta không chút hứng thú nha.
Ngọc Bích cũng nhận ra
đối với một tiểu tử còn nhỏ thì dùng mỹ nhân kết hoàn toàn không có tác
dụng gì cả. Thế là cô ta đành thu liễm lại, cũng tự nhiên rót cho mình
một ly trà. Cơ mà ngay tức khắc Tiểu Hắc lại cất tiếng:
- Một bình tra hoa cúc hai mươi đồng, tỷ tỷ ngươi không mua nổi sao lại uống của ta?
Tiểu Hắc nhíu mày khó hiểu, làm người dẫn chương trình một đấu giá hội cũng
không phải công việc tầm thường, thu nhập chắc không ít đi nha, Lớn lên
xinh đẹp, tiền không thiếu lại đi uống chực trà của một đứa trẻ, da mặt
cũng dày ghê nhỉ? Xem ra nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài nha.
- Ta... được rồi. Bữa ăn này ta mời đệ.
Trông thấy ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ của Tiểu Hắc, Ngọc Bích cảm thấy có muôn
vàn ủy khuất. Cô chỉ muốn kéo gần khoảng cách để tiện trò chuyện với đối phương thôi mà, sao lại bị cho rằng thành kẻ ăn chực rồi. Ta đây muốn
đẹp có đẹp, muốn tiền có tiền, đừng nói là một bình trà, cho dù muốn bao cả nhà hàng này cũng có người nguyện ý mời ta nha.
- Thật ư? Tỷ tỷ đúng là người tốt. Anh phục vụ, cho thêm ba cái bánh bao, một ly kem sô cô la, một phần gà nướng và...
Vừa nghe thấy cô nàng kia muốn trả tiền, Tiểu Hắc liền không chút xấu hổ
gọi thêm rất nhiều món ăn. Cảnh tượng này kiến Ngọc Bích chỉ biết trợn
mắt há mồm, không biết diễn đạt cái cảm xúc của mình như thế nào. Thôi
được rồi, nói chuyện liêm sỉ với một đứa trẻ hình như không có tác dụng
nha.
Cơ mà Ngọc Bích vẫn ra nhớ rõ Tiểu Hắc mang theo đến hai trăm triệu tham gia đấu giá. Thân gia giàu sụ còn vượt xa mấy cậu ấm phú nhị đại nổi tiếng ở Huyền Kinh mà lại keo kiệt đến vậy? Nhìn cái dáng vẻ
mừng rỡ không chút giả tạo của Tiểu Hắc, Ngọc Bích lại có xúc động muốn
cắn cho tiểu tử này một cái. Nếu không phải biết thân phận của Tiểu hắc, cô ta còn tưởng nó là một thằng nhóc ăn mày nghèo đói nào đó chứ.
Xin lỗi, chúc mừng bạn đã đoán đúng, Tiểu Hắc vốn thật sự là khuất cái mà.
Cho dù cuộc sống đã thay đổi nhưng nó vẫn sống rất giản dị, không vì
chút tiền tài mà quên đi tuổi thơ cơ hàn.
May mắn là mì bò hầm đã
được dọn ra, giúp cho Ngọc Bích đỡ phải lúng túng. Không đợi vị đại tỷ
đối diện, Tiểu Hắc đã lấy muỗng nếm thử nước súp nóng hổi. Một cảm giác
đậm đà tràn ngập vị giác khiến nó rất thỏa mãn, bật lên thành tiếng:
- Nước dùng rất ngon
Sau đó, Tiểu Hắc gắp lấy một đũa bắt đầu thưởng thức. Sợi mì vàng óng được
làm rất dai, không hề bị đứt gãy giữa chừng, chứng tỏ tay nghề của đầu
bếp kéo mì rất khá. Thịt bò thì được hầm rất kỹ, nhai vào cảm giác mềm
ngọt vô cùng, lại có mùi thuốc nhẹ thoang thoảng. Đúng là một sự kết hợp không chê vào đâu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT