Phải công nhận rằng thịt nướng BBQ với các loại nước sốt được pha chế đặc
biệt có mùi vị tuyệt vời hơn những loại thịt nướng thông thường. Ngồi
một góc tha hồ đánh chén, Tiểu Hắc chỉ hận mình không có thêm vài cái dạ dày để ăn không ngừng nghỉ.
Thậm chí trước đây, tên tiểu quỷ này còn to gan hỏi sư phụ mình là có pháp thuật nào để ăn mãi không no hay
không. Kết quả là Diệp Thanh Hàn đã không thương tiếc mắng cho Tiểu Hắc
tối tăm mặt mày. Nào là người tu tiên phải thanh căn hỏa dục, không nên
sa đà vào mấy thú vui trần tục.
- Hừ, đến cả một niềm vui cũng không có thì thành tiên để làm gì?
Bĩu môi khinh thường, Tiểu Hắc liền cho một miếng thịt cừu to tướng vào
trong miệng nhai ngấu nghiến một cách ngon lành. Kỳ thực, nó cũng không
bị trói buộc vào đồ ăn, Tiểu Hắc chỉ đơn giản là muốn trải nghiệm bản
thân mà thôi. Xuất thân từ một đứa trẻ nghèo nát nằm dưới đáy xã hội, nó vẫn chưa có cơ hội để được sống và hưởng thụ như bao người bình thường
khác.
Nhất là khung cảnh xum họp đông vui, Tiểu Hắc lại càng chưa từng được tham dự. Trừ Đại Hắc ra, nó không có bạn bè thực sự cho đến
khi gặp được Mộc Bình. Có lẽ một phần vì tư tưởng sớm chững chạc của
Tiểu Hắc khiến nó cảm thấy mình quá cô độc và khác xa với những đứa trẻ
cùng trang lứa ở khu ổ chuột Tư Lạp.
- Tiểu Hắc ca ca, muội muốn đi vệ sinh.
Ngồi bên cạnh Tiểu Hắc, cô bé Mộ An Hoa cũng ăn đến miệng dính đầy mỡ trông
rất đáng yêu. Khi nói đến chuyện đi vệ sinh, khuôn mặt cô bé hơi đỏ lên
vì mắc cỡ, giọng nói cũng lí xí, cái đầu nhỏ khẽ cúi xuống.
- Haha, được, để ca dắt muội đi. Trước tiên muội phải lau sạch vết dơ trên mặt đã.
Không nhịn được cười, Tiểu Hắc vui vẻ cười rộ lên rồi chu đáo dùng một chiếc khăn trắng đưa cho Mộ An Hoa.
- Dạ vâng.
Mộ An Hoa dùng đôi tay nhỏ nhận lấy chiếc khăn, nhanh chóng lau sạch vết dầu mỡ rồi mỉm cười rạng rỡ nói:
- Muội xong rồi, Tiểu Hắc ca ca.
- Ngoan lắm, chúng ta đi thôi.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mộ An Hoa, Tiểu Hắc trìu mến nhìn cô bé. Nó
luôn khao khát có một gia đình, có một lão huynh để dựa dẫm, một muội tử đáng yêu để chơi đùa. Không nghĩ đến bây giờ Tiểu Hắc đã có được những
hạnh phúc giản đơn mà trong mơ nó vẫn hằng nghĩ đến.
Trong lúc
đợi Mộ An Hoa vào nhà vệ sinh. Tiểu Hắc thơ thẩn đứng bên ngoài hành
lang nhìn cảnh tuyết trắng đẹp đẽ đến thê mỹ. Bên tai nó chợt vọng đến
tiếng người nói rất nhỏ:
- Vâng, mấy người Mộc gia đều đến tham
dự buổi tiệc. Có cả Mộc Bình nữa, tôi đã chen vào trong đám đông xoay
quanh hắn ta nên có thể xác nhận chuyện này.
Mộc Bình? Nghe đến
cái tên thân quen này, sắc mặt Tiểu Hắc tối sầm lại. Một giây sau, ngay
tại chỗ Tiểu Hắc đang đứng đã không còn thấy bóng dáng của nó nữa.
Ở cách nơi Tiểu Hắc đứng không xa, trong một góc khuất có một cô gái trẻ
ăn mặc sang trọng đang lén lút gọi điện thoại cho ai đó. Sau khi két
thúc cuộc gọi, cô ta vội vàng tắt mắt rồi đảo mắt xung quanh xem có ai
phát hiện ra hành vi của mình hay không.
Xác nhận không có ai, cô ta mỉm cười đắc ý:
- Chỉ cần kế hoạch hôm nay thành công thì công trạng của ta nhất định sẽ
được cấp trên cất nhắc. Nói không chừng còn có cơ hội thăng tiến nữa.
- Ta thì không nghĩ vậy đâu.
Một giọng nói có phần trẻ con vang lên bên tai khiến cho cô gái sững sờ rồi giật mình hốt hoảng. Cô ta rất nhanh rút từ trong người ra một khẩu
súng mini rồi chỉa về phía trước. Kỳ lạ thay, trước mặt cô ta lại chẳng
có một bóng người nào trừ tiếng gió thổi.
- Ai đó? Mau bước ra đây.
- Như ngươi mong muốn.
Cô gái gầm lên giận dữ nhưng sau đó lại hoàn toàn im bặt không dám cử có
bất kỳ cử động nào khác. Bởi vì một lưỡi dao sắc nhọn không biết từ khi
nào đã kề sẵn cổ của ả ta, cùng với đó là một đứa trẻ gầy nhỏ với nụ
cười nhạt trên mặt.
- Ngươi rốt cục là ai? Là người hay là quỷ?
Nuốt nước bọt, mặt cô ả trắng bệt giống như không còn chút huyết sắc. Nhìn
cây chủy thủ bén ngọt phả hơi lạnh vào cổ họng mình khiến cho toàn thân ả ta run rẩy. Đáng sợ hơn là đứa trẻ đang mỉm cười nhìn ả tại sao lại từ
hư không hiện ra, đây là thứ mà con người có thể thực hiện được sao?
- Ta á? Không phải người cũng chẳng phải quỷ. Hắc hắc, không cần nhiều
lời, mau khai hết những gì ngươi biết ra đây, nếu không ta sẽ cho ngươi
biết thế nào là ác quỷ thật sự.
Giọng nói của Tiểu Hắc chợt
chuyển thành lạnh lùng mang theo sát khí. Những kẻ dám mưu đồ hãm hại
đến những người thân cận của nó thì sẽ phải nhận lãnh hậu quả. Cho dù có là nữ nhân thì nó cũng sẽ quyết không nương tay.
- Ta... không biết gì cả. Ngươi... đừng làm bậy.
Vẫn cố gắng ngoan cố, cô ả nhận ra lưỡi dao đã chạm vào da thịt khiến cho bản thân cảm thấy đau rát.
- Ngươi muốn khai hay không cũng không sao, ta tự có cách của mình.
Cười gian xảo, Tiểu Hắc nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái, một tia sáng tà
dị lóe lên trong phút chốc. Sau đó, cô ả kia giống như một con bù, hai
mắt vô thần, hai tay buông lỏng xuống. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc gật
gù hài lòng:
- Minh Nhãn Thuật kết hợp với tinh thần lực có tác
dụng chấn nhiếp tinh thần của người khác, lợi hại không kém gì thuật
thôi miên trên truyền hình. Xem ra tinh thần lực lớn mạnh đúng là có
nhiều diệu dụng thật.
Minh Nhãn Thuật ngoại trừ công dụng nhìn ra được tà ma quỷ quái và tu vi của kẻ khác thì Tiểu Hắc còn được Diệp
Thanh Hàn hướng dẫn cho một phương pháp trấn áp bằng tinh thần khá thú
vị. Bằng vào tinh thần lực cộng với nhãn thuật thì thuật này hoàn toàn
đủ sức chi phối đối phương giống hệt như thuật thôi miên. Điểm khiếm
khuyết của thuật pháp mới là nó chỉ có tác dụng với phàm nhân, nếu gặp
tu tiên giả thì chẳng có chút hiệu quả nào cả.
Do khi đột phá lên luyện khí tầng hai, Tiểu Hắc đã được sư phụ truyền dạy và tu luyện Tinh Thần Quyết nên việc sử dụng thuật trấn nhiếp của nó trở nen vô cùng dễ
dàng.
Túm lấy cô ả đang như con rối kia, Tiểu Hắc nhanh chóng
tiến hành việc thẩm vấn của mình. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy bất
ngờ trước cảnh một đứa trẻ cứ hỏi gì thì cô gái đối diện lại trả lời
thành thật như một cái máy, không có chút kháng cự gì cả.
...........................................
Chín giờ tối, cả Huyền Kinh đều chìm vào bóng đêm lạnh lẽo hòa quyện với
tuyết trắng như một bức trang tuyệt đẹp. Từng con phố lên đèn sặc sỡ
càng tô thêm vẻ đẹp của thủ đô hoa lệ, dòng người bên ngoài càng đông
đúc hơn. Đêm nay trời đầy mây không thấy được ánh trăng, lại còn có
sương mù buông xuống nên việc quan sát bị hạn chế rất nhiều,.
Cách biệt thự của Khang Hiên, từng đám người mặc áo đen trang bị vũ khí đầy
đủ, cả người ai ai cũng nồng nặc sát khí lạnh lẽo. Cả hơn một trăm cao
thủ Ẩn Sát đang được chỉ huy bởi vài chục tên tử cấp sát thủ, trong đó
có hai tên ăn mặc dị biệt, trên người còn đeo những trang sức làm bằng
xương. Không biết là làm từ xương động vật hay xương người sống.
- Quỷ Phong, bắt đầu đi.
Một tên tử cấp khí tức âm lãnh quái dị lên tiếng. Tên còn lại cũng không
đáp lời mà chỉ gật đầu nhẹ rồi bước đến một bàn làm phép đã được tỉ mỉ
dựng sẵn. Trên bàn có sẵn những tờ giấy trắng đã úa màu, một nghiêng mực có mùi khó ngửi và một cái bình to đen như hũ mút không biết chứa đựng
thứ gì bên trong. Hai tên pháp sư một người cầm chuông, một người cầm
kiếm gỗ không ngừng niệm một loại chú ngữ ma quái khó hiểu.
Tiếp
theo, bọn họ liền dùng bút lông vẽ lên những tờ giấy trắng những chữ
viết nghệch ngoạc. Dán vài tờ giấy đã viết xong lên cái bình to, tên cầm kiếm gỗ đưa tay mình ra cắt một tia máu bắn thẳng vào trong cái bình.
Còn gã cầm chuông thì lắc chuông liên tục, chú ngữ niệm dồn dộp gấp bội.
Nghi thức kết thúc, nắp của chiếc bình tự động đột nhiên bật ra, một làn
khói đen phun lên. Sau đó, mọi người không thấy thứ gì xuất hiện cả
nhưng không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo khiến người ta cảm giác
sởn cả tóc gáy.
- Khặc khặc, Quỷ Tuyệt ngươi chớ cậy mạnh, đừng
dây dưa với đám Long Thần. Chỉ cần ta giải quyết xong tên nhãi Mộc Bình
thì chúng ta lập tức rút lui.
Cười một cách ghê rợn như tiếng quỷ khóc, hai tên áo đen ăn ý dẫn đầu hai nhóm hắc y nhận tựa như u linh
không một tiếng động lặng lẽ tiến về phía biệt thự.
Ngay khi Ẩn
Sát có hành động, phía Long Thần đang hưng phấn trong vai trò thợ săn
giang lưới cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
- Người của ta bị tấn công?
Nghe được tin cấp báo, Trương Thiết Hán sửng sốt thốt lên. Vốn hắn ta cho
rằng phía Ẩn Sát sẽ chỉ tập trung vào con mồi của mình là đám con cháu
Mộc gia. Tại sao khi không kẻ địch lại phát hiện ra vây ráp của hắn mà
đánh vào, điều này có gì đó không phù hợp.
- Lão Trương, bây giờ chúng ta phải xuất đầu lộ diện sao?
Trần Mỹ Chi khi hay tin sắc mặt cũng đại biến, cô ta là người giỏi tiểu kế nhưng lại không nhạy bén trong việc phản ứng.
- Bọn điên đó đã chui đầu vào rọ thì cũng đúng ý của chúng ta. Lập tức
phát lệnh tổng lực vây đánh như kế hoạch, không cho một tên nào chạy
thoát.
Tự tin với bố trí của mình, Trương Thiết Hắn nghiến răng
quát lớn. Mục tiêu của bọn hắn là giải quyết Ẩn Sát để lập công, nếu đối phương đã dám cường ngạnh thì mọi việc càng dễ giải quyết hơn.
Nhất thời, tiếng súng bắt đầu vang lên, cuộc chiến giữa Long Thần và Ẩn Sát
bắt đầu một cách nhanh chóng. Do khu vực biệt thự của Khang thiếu gia
cũng ở nơi vắng người nên chiến đấu không ảnh hưởng nhiều đến người dân
xung quanh.
...........................................
Phía bên trong biệt thự, Tiểu Hắc vừa thẩm vấn cô gái kia xong. Cả khuôn mặt của nó đang đen lại như cục than, thể hiện rõ sự tức giận không che
giấu.
- Khốn kiếp, dám lấy người của Mộc gia ra làm mồi nhử Ẩn
Sát. Mấy tên Long Thần kia nước vào não hết rồi sao, bọn chúng nghĩ mình là ai cơ chứ.
Càng nghĩ Tiểu Hắc càng không hiểu được. Nó cứ tin tưởng rằng quân đội là nơi tập trung những chiến sĩ yêu nước, tinh thần đồng đội được đề cao. Không ngờ tới đám người Long Thần lại chẳng khác
gì lũ cặn bã, lại dám đem sinh mạng của người khác ra để trục lợi cho
mình. Mộc gia là đại gia tộc của quân đội, xét về tình hay lý thì bọn
người kia đều sai, sai rất trầm trọng.
Cô gái mà Tiểu Hắc vừa lấy thông tin là một gián điệp của Long Thần. Chính cô ta là người đã gợi ý cho Khang Hiên tổ chức buổi tiệc cũng như mời Mộc Ánh Tuyết và người
của Mộc gia tham dự. Cũng tự tay cô nàng là người đã lộ thông tin này
cho Ẩn Sát, mọi thứ đều dưới sự chỉ đạo của Trương Thiết Hán.
- Hay cho một kế thả lưới bắt hổ, dám tính kế Tiểu Hắc ta thì các người sẽ phải hối hận.
Kiềm chế tâm tình của mình, Tiểu Hắc lạnh lùng liếc nhìn cô ả đã mình đánh
ngất nằm một góc rồi xoay người bỏ đi. Nó không phải là kẻ lạm sát người vô tội, cô ta tuy có tội nhưng cũng chỉ là con cờ, có giết chết cũng
không có ý nghĩa gì cả. Việc quan trọng lúc này là phải nhanh chóng đưa
đám người Mộc Bình rời khỏi nơi nguy hiểm này.
- Chỉ sợ là không kịp nữa rồi.
Bằng thính giác cực tốt, Tiểu Hắc đã nghe được tiếng súng nổ từ xa vọng đến. Nó cần phải lập tức trở về khuôn viên buổi tiệc, hi vọng mọi việc vẫn
chưa quá muộn.
Không chần chừ phút giây nào, Tiểu Hắc tận dụng
Ngự Phong Thuật chạy như bay. Khi ngang qua hành lang dài, Tiểu Hắc chợt cảm thấy có thứ gì đó vừa lướt qua khiến cho toàn thân nó cảm thấy
không thoải mái.
Vừa phát hiện ra có điều khác thường, Tiểu Hắc
liền nhanh chóng dừng lại và ẩn thân. Vài giây sau, nơi nó đang đứng
liền bị một lớp sương mù mờ nhạt bao phủ, không khí trở nên lạnh lẽo một cách khác thường.
Mặc dù không hiện thân nhưng Tiểu Hắc cảm nhận rõ một trận hàn ý thẩm thấu vào cơ thể mình. Tức thì, nó liền vận công
pháp khiến cho nhiệt độ bản thân trở lại bình thường, cơn lạnh cũng bị
đánh tan. Nghi hoặc lướt nhìn một lượt xung quanh, nó vẫn không phát
hiện ra bất kỳ thứ gì khả nghi. Bấy giờ, giọng nói của Diệp Thanh Hàn
chợt vang lên:
"Tiểu tử, ngươi thử dùng Minh Nhãn Thuật quan sát thử xem"
Có sư phụ chỉ dẫn bến mê, Tiểu Hắc nhanh chóng bình tĩnh lại. Dưới Minh
Nhãn Thuật, khoảng không trống rỗng ở hành lang trước mặt chợt hiện lên
một cái bóng mờ có hình dạng gần giống với con người. Nhìn thấy cảnh
tượng khiến người nhìn phải nổi cả da gà này, trong đầu nó liền hiện lên hai chữ "ma quỷ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT