Lại một ngày hối hả trôi qua, từng con phố ở thủ đô Huyền Kinh đã lên đèn, dòng xe cũng thưa dần trên những con đường lớn. Xa xa người ta có
thể thấy một số tấm biển quảng cáo vẫn nhảy đèn tỏa ra ánh sáng đầy màu
sắc mê hoặc. Thủ đô Yên quốc là thế, mang một vẻ đẹp mà không có thành
phố nào sánh được, đồng thời nó cũng là nơi mà những tranh đấu và âm mưu luôn âm thầm diễn ra bên trong.
Hôm nay, đại môn của Tra gia có phần nhộn nhịp hơn cảnh vắng vẻ mọi
khi, vài chiếc xe với giá trị đắt đỏ liên tiếp xuất hiện rồi tiến vào
bên trong phủ đệ của gia tộc này. Hàng trăm lính canh phòng đã được bố
trí, an ninh được siết chặt đến mức tối đa, ngay cả một con muỗi cũng
khó lòng bay lọt.
Tại đại sảnh của Tra gia lúc này, Tra Thiên Ứng đang ngồi trên một
bàn tròn với mười hai lão giả khác. Nếu người có kiến thức ở đây sẽ dễ
dàng nhận ra được tất cả bọn họ đều là một đời gia chủ của các gia tộc
nhập thế của Yên quốc. Có thể tập trung gần hết các gia tộc này ngồi lại với nhau quả thật là chuyện không tưởng, bởi vì sức mạnh tổng hợp của
các gia tộc này có thể khiến cả một đất nước phải rung chuyển.
Là người đã khởi xướng ra cuộc họp này, Tra Thiên Ứng ho vài tiếng rồi bắt đầu vào vấn đế chính:
- Trước tiên đại diện cho Tra gia, Thiên Ứng tôi xin cảm ơn các vị
gia chủ đã dành thời gian đến buổi họp mặt này. Về lý do thì chúng ta
chắc cũng đã nắm rõ, không gì khác hơn là vì một gốc cây Kỳ Lân mà tên
thủ tướng Lý Vương Triều đã dày công che giấu.
Nhắc đến cây Kỳ Lân, ánh mắt của tất cả các lão giả có mặt đều tỏa ra vẻ ham muốn khó cưỡng. Cũng khó trách bọn họ, vì công dụng của loại cây này hết sức khủng bố, tương truyền rằng quả của nó có thể khiến một
người có bảy thành cơ hội đột phá vào hoàng cấp. Cho dù không có công
pháp võ học bí truyền của Chân Võ Môn thì sau khi phục dụng loại quả Kỳ
Lân, trong cơ thể của người đó liền hoàn toàn có thể sinh ra nội khí dù
là yếu ớt nhất.
Hoàng cấp là gì? Đó chính là cái lạch trời mà vô số người truy cầu cả đời cũng không thể nào đạt đến được. Vị nào ngồi ở đây cũng đều biết
rõ, song trong gia tộc của họ lại chẳng có nổi lấy một người.
Tiếp theo phải nói đến việc loại cây này vài năm là lại có thể thu
hoạch một lần. Điều đó đồng nghĩa với việc một gia tộc sở hửu cây Kỳ Lân sẽ không ngừng tạo ra được thế hệ cao thủ hoàng cấp hàng thật giá thật
mà bình thường họ phải tốn trăm nghìn công sức cũng không thể làm được.
Lợi ích to lớn như thế làm sao những vị đứng đầu các gia tộc tham gia
cuộc họp này không thể không khao khát cho được.
- Theo thông tin rầm rộ trên báo chí, hai tuần nữa tên họ Lý này sẽ
mở một cuộc trưng bày triển lãm nhân sâm nghìn năm của gã. Dựa vào tình
báo bí mật, tôi có thể nói với quý vị, đây chỉ là cái bẫy mà Lý Vương
Triều giăng ra để hòng tóm gọn kẻ đang có mưu đồ bất chính với bản thân
của gã. Nghe nói tên này là một cao thủ bỏ trốn từ nước Triệu sang, một
thân tu vi cao cường. Khà khà, trong khi bọn chúng đấu đá lẫn nhau thì
cũng là cơ hội ngàn năm có một cho chúng ta để đoạt lấy cây Kỳ Lân. Với
sự hợp tác của mười ba gia tộc chúng ta thì cho dù đối phương có bảo vệ
nghiêm ngặt cỡ nào cũng không thề ngăn cản nổi.
Tra Thiên Ứng huyên thuyên không ngừng, lão còn lấy ra một sơ đồ về
nơi cất giấu cây Kỳ Lân để cùng các lão giả khác bàn luận kế hoạch tập
kích và rút lui như thế nào. Trước lợi ích và những gì vị Tra gia chủ
đưa ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sôi nổi ủng hộ, cho dù có
chút nghi ngờ tính chân thực va hiệu quả thì họ cũng phải cắn răng lựa
chọn đâm đầu theo lao mà thôi. Con người là vậy, cứ như con thiêu thân
xông vào ngọn lửa tử thần, đến lúc chết chúng cũng không nhận ra được
lòng tham ngu ngốc của mình.
Khoảng hai canh giờ sau, đám lão gia chủ lần lượt cáo từ rời khỏi Tra gia. Nhìn đại sảnh vắng lặng, Tra Thiên Ứng cầm lấy tách trà uống một
hơi rồi nở ra nụ cười gian xảo. Lão lấy từ trong người ra chiếc điện
thoại di động, bấm một dãy số lạ.
- Hồ tiên sinh, mọi việc đều diễn ra đúng như cậu dự đoán. Tiên sinh
đúng là Gia Cát tái thế, không gì có thể thoát khỏi tính toàn của ngươi
cả. Sau khi sự việc này thành công, Tra gia chúng tôi nhất định sẽ hồi
đáp cho tiên sinh đúng như đã hứa hẹn.
Chỉ vỏn vẹn trao đổi vài câu, vị Tra gia chủ tỏ ra mãn nguyện, cất
điện thoại vào rồi rời khỏi đại sảnh trở về biệt viện của mình. Lão ta
không chú ý ở một góc gần lão, không khí bỗng nhiên thoáng dao động nhẹ
rồi biến mất.
Hơn nửa giờ đồng hồ sau, ở một nơi phía ngoài Tra gia, một bóng dáng
gầy nhỏ hiện ra, trên tay kẻ này còn cầm một cái bánh rán thơm phức.
Người này không ai khác hơn chính là Tiểu Hắc, nó cắn cái bánh nóng hổi
một cách ngon lành rồi khẽ lên tiếng:
- Đồ ăn ở nhà bếp của Tra gia này không tệ, lần nào lão tử cũng ăn đến no căng cả bụng hắc hắc.
Từ sau vụ việc của Mai gia ở Lĩnh Tây trở về, do không phải là thành
viên của quân đội nênTiểu Hắc liền yêu cầu Mộc Bình xin Phi Ưng cho mình tự nguyện nhận nhiệm vụ theo dõi Tra gia. Kỳ thật người thực hiện nhiệm vụ này lại là Tiểu Hắc.
Dĩ nhiên Vương Chính và các vị tướng lĩnh vui mừng vì chuyện này còn
không kịp thì làm sao từ chối được. Một phần cũng là do Mộc Bình thành
công giải cứu Chung Tự Đại từ trong sào huyệt của Mai gia, lập được công lao, gây được ấn tượng không nhỏ trong mắt cao tầng của Phi Ưng.
Ngoài ra, tình báo của quân đội đã dùng đủ mọi biện pháp nhưng lại
chẳng thu được tin tức gì giá trị gì đáng kể cả. Vì vậy, họ cần một
người có năng lực để thay đổi cục diện bế tắc này.
Nhắc đến Mai gia, Tiểu Hắc và Mộc Bình còn e ngại bọn họ sẽ âm thầm
ra tay trả thù. Đến cả Mộc lão gia chủ Mộc Quốc Thái cũng đứng ngồi
không yên, phải nhờ vả đến vị Văn tiên sinh theo sát bảo vệ cho đứa cháu của mình. Kết quả lo sợ cẩn thận cả tháng trời vẫn không thấy động tĩnh gì của đối phương cả.
Có điều càng như vậy, Tiểu Hắc càng có tâm lí đề phòng cao hơn. Theo
nó suy luận, với tính cách bọn người kia chắc chắn sẽ không dễ dàng ngậm bồ hòn cho qua. Sỡ dĩ họ vẫn chưa động thủ có thể là vì kiêng kỵ thế
lực của Mộc gia, nên đang âm thầm chờ đợi cơ hội. Tâm hại người thì
không nên nhưng tâm phòng người chắc chắn phải có.
Nhiệm vụ theo dõi vừa đến tay, Tiểu Hắc liền lựa chọn một mình đi
thực hiện vì bản lĩnh ẩn thân của nó có thể tùy ý ra vào bất kỳ đâu mà
không sợ bị phát hiện. Dù sao thì cao thủ hoàng cấp như Dã Lang không
phải chó mèo chạy lung tung ngoài đường mà đi đâu cũng gặp được.
Còn Mộc Bình thì ở gia tộc ngày đêm khổ luyện thân thủ và quyền pháp
cơ bản. Theo Diệp Thanh Hàn thông qua Tiểu Hắc truyền dạy lại thì nền
tảng là quan trọng nhất. Nếu như có thể tu luyện đến độ lô hỏa thuần
thanh thì sau này đột phá lên hoàng cấp sẽ không lo lắng việc căn cơ
không vững vàng.
Kết quả sau vài lần do thám, tin tức Tiểu Hắc truyền lại đại diện
thông qua Mộc Bình mang lại hiệu quả vượt xa những gì quân đội mong đợi. Thế là để khiến cho Tra gia bớt phòng bị, toàn bộ mật thám theo dõi gia tộc này đều được lệnh rút lui. Cấp lãnh đạo cho rằng một mình Mộc Bình
đã đủ để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nếu như cần trợ giúp gì anh ta có thể thông báo cho Vương Chính.
Thực tế những gì Tiểu Hắc đưa tin cũng chỉ bảy phần thật, ba phần là
giả. Mục đích duy nhất của nó là truy tìm tung tích của thiên tài địa
bảo. Vì vậy, tiểu tử này đã có ý định lập mưu ra tay cuỗm lấy linh thảo
trước mặt Tra gia và quân đội.
"Hừ, đúng là một lũ thiếu hiểu biết. Cái gì mà cây Kỳ Lân, cái đó
chẳng phải là cây Thập Nhất Tương Qua sao? Tuy cũng là linh quả nhưng
loại cây này lại không phải quá quý hiếm. Nó chỉ có tác dụng đối với
Luyện Khí sơ kỳ nên giá trị đối với tu sĩ không lớn lắm."
Biết được tên gọi cách loại linh thảo hoàn toàn bị thay đổi, Diệp
Thanh Hàn tức giận lên tiếng. (Chắc chúng ta vẫn còn nhớ Khai Cơ Quả mà
Tiểu Hắc đã trộm cũng bị gọi là quả Phượng Hoàng.)
- Hắc hắc, chỉ là tên gọi, cũng không có gì to tát cả. Chỉ cần hiệu
quả không thay đổi thì vẫn hữu dụng như nhau cả thôi thưa sư tôn.
Giải quyết xong cái bánh rán, Tiểu Hắc thỏa mãn vui vẻ nói. Đối với
nó, cho dù có muốn gọi linh thảo bằng từ ngữ dung tục nhất cũng chẳng
ảnh hưởng gì, giá trị sử dụng mới là cái cốt lõi.
Cảm thấy lời của tên đệ tử của mình có đạo lý, Diệp Thanh Hàn cũng không phản bác. Lão im lặng một chốc rồi thay đổi chủ đề:
"Hiện giờ con có suy tính gì không? Nếu như có thể lợi dụng quân đội
và đám gia tộc kia thì cơ hội giành được linh quả là rất khả quan"
- Mọi việc không đơn giản như chúng ta thấy đâu. Có rất nhiều điểm
đáng ngờ mà con vẫn chưa tìm ra lời giải. Ví như gã Hồ tiên sinh mà Tra
Thiên Ứng vẫn thường xuyên liên lạc là ai? Vì sao hắn ta lại nắm được
những tin tức mà ngay cả tình báo quân đội cũng không thể có được?
Từ việc thủ tướng Lý Vương Triều gài bẫy dành cho một tên cao thủ
Chân Võ Môn nào đó đến nơi cất giấu cây Thập Nhất Tương Qua. Một người
bình thường nào có thần thông quảng đại để nắm được những thông tin
tuyệt mật như thế. Càng suy nghĩ, Tiểu Hắc cảm thấy mọi việc giống như
được một tay kẻ nào đó dẫn dắt dàn dựng nên. Nếu thật là vậy, mưu lược
và bản lĩnh của hắn ta quả thật vô cùng đáng sợ.
Thở ra một hơi Tiểu Hắc tiếp tục phân tích:
- Nếu chỉ cần lợi ích đơn thuần, kẻ này có thể đem chuyện linh quả
giao cho các môn phái Chân Võ Môn . Vậy không phải hắn sẽ được tưởng
thưởng nhiều hơn sao? Gã Hồ tiên sinh này chọn lựa đám gia tộc nhập thế, đơn giản theo con thấy chính là vì không ai trong số họ có tu vi vượt
qua nhân cấp. Đây là lý do hợp lý nhất.
- Tiếp theo phải nói đến tên cao thủ Chân Võ Môn muốn ra tay với nhân sâm nghìn năm. Với tính cách của một kẻ trốn chạy từ Triệu quốc, tại
sao hắn ta phải đợi đến buổi triển lãm mới động thủ? Vậy chẳng phải đợi
cho người ta giăng bẫy rồi tự chui đầu vào rọ sao?
- Về phía thủ tướng Lý Vương Triều, tại sao ông ta biết được có kẻ
muốn cướp bảo vật nhân sâm của mình? Mọi chuyện có quá nhiều điểm vô lý
không thích hợp, giống như một màn sương mù hư hư thực thực.
Đặt ra rất nhiều nghi vấn, Tiểu Hắc sau khi tổng kết lại. Nó liền phát hiện ra một câu hỏi mấu chốt nhất của chất cả vấn đề.
- Nếu thật sự tất cả là do một tay gã Hồ tiên sinh kia dựng lên. Vậy
mục đích của hắn ta là gì? Là nhân sâm ngàn năm hay Thập Nhất Tương Qua? Hoặc là ... một thứ gì khác đáng giá hơn nữa?
Nếu như Hồ Bính biết được có người đang giải mã bố cục mà gã cất bao
công sức dựng nên thì sẽ bất ngờ đến mức nào. Xưa nay, hắn ta luôn tự
phụ bản thân là trí giả số một Yên quốc, có thể so tài cùng với Khổng
Minh. Đáng tiếc, ý trời trêu người, kế hoạch có vẹn toàn đến đâu cũng có biến số không lường trước được. Và biến số trong mưu đồ của Hồ Bính
chính là Tiểu Hắc.
Mãi suy nghĩ miên man, Tiểu Hắc đã lạc bước đến phố Bình Tam chuyên
bán đồ ăn vặt và các sạp đồ lề đường giá rẻ mà không hay biết. Đến khi
một tiếng la vang lên trước mặt khiến cho nó sực tỉnh lại.
- Buông tôi ra, nếu ông không mua thì xin đừng làm phiền đến việc mua bán của chị em tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT