Một triệu? Không đi ăn
cướp luôn đi? Tiểu Hắc rất muốn thét lên những lời đó. Không biết tên
quỷ quái nào lại nghĩ ra cái trao đổi hội này, chỉ sơ sơ đệ tử các tông
môn thôi cũng đủ cho bọn chúng kiếm được không ít rồi.
- Đây, cầm lấy
Dưới vỏ bọc là một tên lưu manh, Tiểu Hắc liên lấy ra một triệu đưa cho tên
gác cổng. Sau khi kiểm tra số tiền đã đủ, bọn chúng liền cho Tiểu Hắc
tiến vào bên trong.
- Đại ca, tên gầy như que củi kia vậy mà có thể bước vào trao đổi hội.
Một tên đàn em của gã cơ bắp lực lưỡng chỉ về phía Tiểu Hắc nói. Tên lực lưỡng mỉm cười khinh thường:
- Chắc là một kẻ có tiền của muốn mở mang kiến thức. Hắc hắc, đúng là ngu ngốc, tiền của không thể thay đổi được địa vị của hắn trong mắt võ giả. Mà bọn đệ tử tông môn lại càng mắt cao hơn đầu, ngay cả những kẻ đến từ các gia tộc nhỏ như chúng ta chẳng phải cũng chỉ ngồi đây chờ thời hay
sao?
Đám người đang lảng vảng phía trước tòa nhà trao đổi hội đều
là các cao thủ đến từ tiểu gia tộc nhỏ tại Triệu quốc hoặc các tông môn ở những nước khác. Bọn họ đều tự lượng sức mình, biết trước sự kỳ thị của đám đệ tử tông môn Triệu quốc cao cao tại thượng nên không dại gì chui
đầu vào bên trong. Đối tượng của chúng là những kẻ dại dột, muốn trải
nghiệm, lại đi một mình giống như Tiểu Hắc.
Vô tình, Tiểu Hắc lại
lọt vào tầm ngắm của rất nhiều kẻ có lòng dạ đen tối. Mà nếu có biết thì tiểu tử này cũng không để trong lòng, bởi lẽ nếu nó muốn rời đi thì cho dù có trăm tên hoàng cấp cũng chưa chắc ngăn cản nổi.
Sau khi
bước vào trong tòa nhà, cảm giác khó chịu kia mới tỏa đi. Cho dù đối mặt với địa cấp, Tiểu Hắc cũng chưa từng trải nghiệm tư vị như một loại
quái vật nào đó nhìn chằm chằm vào mình như vừa rồi. Một cảm giác...rất
nguy hiểm.
- Xem ra thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều thứ mà ta cần phải đề phòng đây.
Khẽ lẩm bẩm, Tiểu Hắc đưa mắt nhìn cả một đại sảnh rộng lớn với rất nhiều
người đang bày ra vật phẩm để trao đổi. Hình ảnh này không khác nào chợ
đồ bất nhập lưu mà nó vừa viếng thăm. Khác biệt chăng chính là đa số
người buôn bán đều là cao thủ nội khí, các món hàng cũng rất đa dạng chứ không phải độc vật nữa.
Nhìn tất cả người trong trao đổi hội đều
ăn mặc theo phong cách cổ xưa, Tiểu Hắc cớ ngỡ mình đã đi lạc vào một
phim trường nào đó. Để thuận tiện hòa nhập thì nhiều cao thủ nội khí lựa chọn trang phục hiện đại hơn, cũng ít gây chú ý hơn. Có lẽ do đám đệ tử tông môn đã quen sinh hoạt cách biệt với người thường nên vẫn giữ thói
quen về cổ phục của mình.
Mặc dù mấy tài nguyên bày bán hoặc trao
đổi không phải hàng quý giá gì nhưng điểm mạnh là chúng đến từ nhiều
quốc gia khác nhau. Có một số loại tài liệu chỉ có thể xuất phát từ một
vùng đất cố định, do đó Tiểu Hắc cũng tiện tay thu thập một phen vài
loại nguyên liệu luyện đan hay luyện khí.
Tòa nhà được chia làm
nhiều tầng, càng lên cao thì tu vi người bán lẫn phẩm cấp hàng hóa cũng
tăng dần. Thế nhưng những đệ tử tông môn lại chủ yếu bày ra các loại vũ
khí, một số bí kíp võ đạo mà họ sưu tập được. Còn tài nguyên thì lại rất ít ỏi, vì nếu có thì họ cũng để lại cho mình sử dụng hoặc trao đổi với
đồng môn rồi.
Dĩ nhiên, võ công độc môn sẽ không được lấy ra để
trao đổi. Đó là điều cấm kỵ của môn phái, nếu kẻ nào dám truyền ra ngoài sẽ bị truy sát đến cùng. Do đó, phần lớn thứ được đám đệ tử quan tâm
chủ yếu vẫn là các loại binh khí và móc nối quan hệ. Ở thế giới này, có
thêm một người bạn chính là có thêm một con đường.
Trên tầng cao
nhất nghe nói là nơi tụ họp của đệ tử thập đại trung đẳng môn phái. Theo như một tên tên đệ tử đến từ tiểu tông môn cho hay thì cái danh hiệu
thập đại trung đẳng là do mười tông môn trung đẳng lớn tự phong. Bọn họ
làm như thế để phô trương thanh thế, không thể so với thập đại tông phái nhưng lại không muốn chung mâm với các trung đẳng môn phái khác.
- Đúng là một bọn ham hố hư danh, trung đẳng thì là trung đẳng, còn bày đặt để chữ đại phía trước. Ta khinh
Tên bán hàng cho Tiểu Hắc có vẻ rất bất mãn với việc tự cho mình cao hơn kẻ khác của đám đệ tử "Thập đại trung đẳng" kia. Bản thân gã ta cũng đến
từ một trung đẳng môn phái, chỉ là yếu hơn mấy tông môn kia một chút.
Về việc này Tiểu Hắc không chút để tâm. Là nhân tính, ai cũng có một tia
tham niệm, cho dù là vật chất hay danh tiếng. Cũng như bản thân nó không ngừng khao khát truy cầu sức mạnh, truy cầu trường sinh, truy
cầu...vĩnh hằng.
- Cũng không tính là không có thu hoạch gì
Dựa vào chỉ dẫn của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc đã chọn được vài món hữu dụng
cho mình. Tiểu Hắc cũng không dùng đến Vạn Kim ngân phiếu mà chỉ sử dụng một loại ngân phiếu thông thường. Dù sao thì giá trị của mấy món hàng
này cũng không quá cao, cho nên không cần thiết phải gây sự chú ý đến kẻ khác.
- Sư huynh, ta muốn cây châm cài tóc hình con bướm này.
Một tiếng thiếu nữ trong trẻo truyền đến. Tiểu Hắc khẽ đưa mắt nhìn thì
thấy một thiếu nữ xinh đẹp tầm mười bảy tuổi đang đi cùng một thanh niên tuấn lãng, y có một gò mũi cao, khuôn mặt sắc sảo. Nhan sắc này chắc
chắn đủ để trở thành nam thần, khiến bao thiếu nữ phải say đắm tiêu hồn.
Chẳng những có vẻ ngoài xuất chúng, thanh niên kia còn có tu vi cực cao. Với
vẻ bề ngoài chỉ khoảng tầm hơn ba mươi nhưng gã ta đã đạt đến huyền cấp
trung kỳ, nếu đem so với tên đại sư huynh của Địa Quan Môn kia thì rõ
ràng là vượt trội hơn rất nhiều. Có hai tên đi phía sau giữ khoảng cách
với thanh niên và thiếu nữ, có vẻ như đó là những đệ tử đi theo dưới
trướng của thanh niên làm tay chân chạy vặt khi cần thiết.
Dù cho
có cả nhan trị lẫn thực lực, thanh niên tuấn lãng kia vẫn tỏ ra rất dịu
dàng với vị sư muội của mình. Trong mắt y còn mang theo vẻ nhu hòa chìu
chuộng rõ rệt, thanh niên nhẹ nhàng lên tiếng nói với chủ sạp hàng:
- Gói món hàng này lai, cứ thanh toán cho ta
Không có một lời mặc cả nào, thanh niên cứ vậy nhanh chóng thanh toán trong
sự vui vẻ của thiếu nữ. Cô nàng ôm lấy cánh tay của sư huynh mình lại
kéo sang một quầy hàng khác.
Bấy giờ Tiểu Hắc mới hiểu vì sao các
sạp hàng ngoại trừ những thứ dành cho tu luyện lại có thêm rất nhiều đồ
trang sức màu mè. Thì ra bọn họ đã tính toán trước tình huống xuất hiện
mấy vị tiểu thư cùng các vị tài chủ chiều lòng người đẹp rồi. Cứ xem cái tên chủ sạp vừa rồi chỉ bán một cây châm mà thu về cả vài triệu, lợi
nhuận kiểu này nếu đồn ra ngoài chắc sẽ khiến người ta đỏ mắt mất.
- Xem ra trong giang hồ đang thịnh hành trào lưu đại sư huynh và tiểu sư muội.
Tiểu Hắc cảm thấy việc tu luyện thú vị hơn mấy chuyện tình nam ân nữ ái này. Nó vốn sinh ra ở khu ổ chuột, từ bé đã nhìn thấy không ít tệ nạn nhưng
vẫn còn quá nhỏ để hiểu được những lạc thú của người lớn.
Thanh
niên tuấn lãng dường như cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Hắc nên khẽ xoay đầu nhìn sang rồi nở một nụ cười nhạt, một nụ cười mang theo sát khí
nhàn nhạt. Đổi lại, Tiểu Hắc chỉ hờ hững nhìn vào mắt đối phương vài hơi thở rồi xoay người rời đi.
Thái độ của Tiểu Hắc khiến cho thanh
niên tuấn lãng có chút giật mình, hắn ta liếc mắt ra hiệu với một tên
tay chân phía sau. Tên kia hiểu ý gật đầu rồi nhanh chân bám theo bóng
dáng cải trang của Tiểu Hắc.
------------------------------------
Bên trong một tòa nhà âm u tại Độc Nhĩ Oa, một thanh niên có vết sẹo dài
trên mặt đang ngồi đối diện với một tên ăn mặc đồ đen kín cả người, trên ngực còn có một huy hiệu dành riêng cho độc sư đoàn.
- Màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi.
Tên độc sư mặc đồ đen mỉm cười khẽ lên tiếng. Gã mặt sẹo trong mắt lóe lên một tia độc ác đáp lại:
- Lần này Thiên Huyết Môn chúng ta bỏ ra không ít đại giới, hi vọng các ngươi không làm chúng ta thất vọng.
...............................
Đồng thời lúc này tại tổng bộ của phe độc sư chủ hòa, trong một tòa lâu đài
nhỏ âm u, một lão giả có làn da bong tróc, gầy gò, mặc một bộ đồ có đính nhiều ký hiệu kỳ lạ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, xung quanh lão là chín
vị khác. Bọn họ chính là mười vị đại độc sư có địa vị cao nhất trong
phái chủ hòa, tạo nghệ độc dược mỗi người đều rất cao, có thể nói là
xuất thần nhập hóa.
- Theo thông tin từ nhà nhà ngục của Độc sư đoàn thì Bào Ngụy đã vượt ngục
Một lão già có đôi mắt sâu hắm lên tiếng báo cáo. Sau khi nghe tin tức kia, mọi người đều khẽ giật mình, một lão già khác hơi béo nói:
- Khu vực giam giữ Bào Ngụy là trọng ngục, cho dù là địa cấp cao thủ cũng không thể nào xông vào được.
- Đúng thế, nhất định là người trong nội bộ đã ra tay. Theo tôi thì nhiều khả năng là đám lão già chủ chiến kia chính là thủ phạm.
Lời của lão mập rất nhanh được sự đồng tình của nhiều người khác. Cuối cùng, lão già ở ghế chủ tọa mới cất lời:
- Chuyện đã xày ra có truy cứu cũng không có tác dụng gì. Quan trọng nhất là làm cách nào để bắt tên điên kia lại, nếu để hắn nhởn nhơ ở ngoài sẽ khiến cho Liêu quốc gặp một hồi tai kiếp
Quyền uy của lão già chủ tọa dường như rất lớn, khi lão nói xong ai nấy đều im lặng suy ngẫm.
Cuối cùng vị lão giả ngồi kế ông ta với vẻ ngoài mưu trí mới thi lễ rồi
trả lời:
- Bẩm đại độc lão, hiện tại đấu giá hội của phe chủ chiến sắp diễn ra. Nếu Bào Ngụy gây chuyện thì bọn họ sẽ là người đầu tiên
phải lo lắng chứ không phải chúng ta. Tôi cho rằng phía sau sự việc này
vẫn còn ẩn tình nào khác.
- Sư phụ, lời của Lâm độc lão con thấy rất có lý. Mọi việc diễn ra quá trùng hợp, có thể không chỉ là ngẫu nhiên.
Một tên trung niên nhìn chỉ hơn tứ tuần cung kính hướng lão già chủ tọa góp ý. Lão già được gọi là đại độc lão kia sau vài phút im lặng cũng đồng ý nói:
- Được rồi, tạm thời hãy tập trung nhân thủ để quan sát, bất cứ khi nào cũng sẵn sàng hành động. Ta có dự cảm sinh tử tồn vong của
Liêu quốc và truyền thừa độc sư sắp phải đối mặt với một thử thách rất
lớn.
Tất cả nghe xong bỗng trầm mặc, thậm chí có người còn không
kìm được khẽ run rẩy. Trong vô thức, mọi ánh mắt đều hướng về cùng một
nơi, đó là trung tâm của khu rừng lớn nhất Liêu Quốc. Nơi được mệnh danh là địa ngục của trần gian, chưa từng có ai đi sâu vào tận cùng bên
trong mà toàn mạng trở ra.
Không một ai!
Kể cả độc sư....
.................................
Đêm nay tại Độc Oa Nhĩ vẫn rất tấp nập, đám cao thủ nội khí hội tụ về vẫn
hoạt động rất tích cực. Huỳnh Trác cùng vài huynh đệ của mình đến từ
nước Phỉ xa xôi, bỏ ra bao công sức mới đến được. Bọn họ cùng với vài kẻ độc hành khác lập thành một nhóm như bao nhóm khác, chủ yếu là đệ tự
bảo vệ hỗ trợ trước uy hiếp của người các gia tộc hoặc tông môn Triệu
quốc. Đồng thời cũng có đủ thực lực để thực hiện một số hành vi như cướp bóc, tranh giành tài nguyên.
- Huỳnh huynh, tên Trần Tam kia chỉ đi mua thức ăn lâu vậy vẫn chưa quay lại?
Một tên trong nhóm của Huỳnh Trác nhìn đồng hồ khẽ nói. Do họ Huỳnh đã đạt
đến hoàng cấp trung kỳ đỉnh nên được chọn làm lão đại, đối với những
nhóm ô hợp thì dạng tu vi này đã đủ cầm đầu. Còn những ai có tu vi hoàng cấp hậu kỳ trở lên thường là trưởng lão các tông môn ngoài Triệu quốc,
bọn họ dĩ nhiên có đệ tử riêng đi theo mình.
- Hừ, chắc là lại đi trêu ghẹo nữ nhân nào rồi, tên đó tính tình háo sắc không bỏ.
Huỳnh Trác bất mãn ném điếu thuốc đang hút dở. Lúc này, bỗng nhiên gió nổi
lên, toàn bộ đám người của hắn ta đang cười nói đều ngã ra lăn lộn kêu
la đau đớn. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy làn da của bọn họ bỗng
chuyển thành màu đen một cách nhanh chóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT