Đối với chiến tranh ngày xưa, khi con người vẫn còn dùng vũ khí lạnh
để giao chiến thì số lượng quân lính sẽ chiếm phần quyết định thắng bại
của bất kỳ phe phái nào. Với thế giới hiện đại thì vũ khí nóng là là yếu tố chiếm thế thượng phong.
Trên không trung, máy bay tiêm kích được mệnh danh là vua của bầu trời.
Dưới biển cả, các chiến hạm to lớn là bá vương vô địch, là những pháo đài bất khả xâm phạm.
Còn trên mặt đất, xe tăng được xem như những con quái vật thực thụ, có thể cuốn phăng mọi cản trở trên con đường của nó.
Tất nhiên, để sở hữu những vũ khí nóng được cả thế giới khi nghe đến đều
kinh hãi thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Ví như nước Sái điều
kiện kinh tế không tốt, toàn bộ số xe răng của họ chỉ khoảng chưa đến
bốn trăm chiến xa, số lượng máy bay cũng rất khiêm tốn.
Có thể mọi người không biết là nước Sái vẫn còn chế độ phong kiến, hoàng tộc của
họ vô cùng chuyên quyền, dùng tiền thuế bóc lột của dân chúng để tiêu
pha cho mình. Để củng cố cho quyền lực của mình, hoàng gia đã cố gắng
tăng cường sức mạnh quân sự để đàn áp người dân.
Dân thì càng lúc
càng nghèo khổ, giai cấp thống trị vẫn không đoái hoài đến. Hậu quả là
quốc khố ngày càng cạn kiệt, khiến cho hoàng gia Sái quốc phải lúng túng đi tìm biện pháp để tìm thêm nguồn thu. Và cuộc chiến xâm lược Yên quốc là một cơ hội không thể tốt hơn được nữa.
Thử nghĩ xem, sáu nước
liên minh, phía bắc còn có Tấn quốc, bên trong Yên quốc lại gặp nội
loạn, tham gia cuộc chiến này gần như không có chút rủi ro nào cả. Vì
thế để dành lấy lợi ích, quốc vương nước Sái đã điều động một nửa quân
lực tham chiến. Đúng như câu, không ra sức thì không được chia phần, cho nên việc các nước trong liên minh đều buộc phải dùng đến hơn phân nửa
quân lực là chuyện không có gì là lạ cả.
Phí Thế Bân là con trai
thứ năm của quốc vương nước Sái, cũng là một trong ba người con trai
được yêu quí nhất, có khả năng cạnh tranh ngôi vương với tam ca và đại
ca của mình. Do mẫu thân của Phí Thế Bân là sủng phi của quốc vương nên
bà ta đã lén lút đút lót cho vị đại tướng Tất Đỗ Toa. Do đó, khi phân
chia nhiệm vụ, Phí Thế Bân liền được cử đi đánh tiên phong những thành
phố nhỏ ít quan trọng, không có đại quân của nước Yên trấn thủ.
Đã thế, Phí Thế Bân còn được trang bị cho một tiểu đoàn xe tăng lên đến
hai mươi chiến xa cùng với một đội quân lên đến hai nghìn người. Đây căn bản không phải là một nhiệm vụ mà phải nói là giống như một cuộc dạo
chơi thì đúng hơn. Không chút khó khăn gì liền có thể lĩnh công trạng,
so với đi nghĩ dưỡng cũng không khác là mấy a.
Đáng tiếc, con
đường trải hoa hồng của Phí Thế Bân lại gặp phải một hòn sỏi...à không
một hòn núi mới đúng. Khi hắn ta còn đang say sưa vui đùa tiểu thiếp
xinh đẹp của mình cùng các tướng lĩnh thì lão cận vệ của hắn đột nhiên
đi vào thông báo. Có một tiểu đội lính tuần tra đã bị mất liên lạc, lão
ta lo sợ rằng là do quân Yên ra tay.
- Chỉ là một đội lính tuần tra thôi, không cần phải hoảng lên làm mất nhã hứng uống rượu của ta.
Không hổ danh là con vua, suốt ngày chỉ biết ngồi trên cao chỉ đạo và hưởng
lạc, Phí Thế Bân trừ quát mắng ra không hề có chút tư duy đánh trận nào
cả. Nếu như không có một tên cao thủ được mẫu thân gã bỏ rất nhiều vàng
bạc châu báu lẫn tài nguyên chiêu mộ về bảo vệ thì tên này đã sớm bị mấy huynh trưởng của mình hãm hại rồi.
- Bẩm điện hạ, kẻ thù có thể
vô thanh vô thức tiêu diệt hơn mấy chục tên lính tuần tra của chúng ta.
Lão thần e là đối phương rất có thể là cao thủ nội khí, mà không chỉ có
một người ra tay.
Lão giả hộ vệ của Phí Thế Bân sắc mặt có chút
nghiêm trọng lên tiếng, tu vi lão ta biểu hiện ra là hoàng cấp trung kỳ. Ở một đất nước mà võ đạo không phát triển như Sái quốc thì lão ta đã
được xem là cao thủ trong cao thủ rồi. Ở nước Sái, chỉ có một đại phái
duy nhất, bọn họ bắt tay với hoàng tộc cùng thống trị dân chúng, việc
một vài cao thủ tham gia vào các thế lực trong hoàng cung là chuyện khá
bình thường.
- Ngươi đang kể chuyện cười à? Đừng nói quân Yên đang phải đối đầu với nhiều kẻ địch cùng lúc, nếu bọn họ có lực lượng cao
thủ mạnh đến vậy thì họ còn gì phải sợ nữa chứ. Huống hồ chi cái thành
phố bé như lỗ mũi này cũng chẳng có gì đặc biệt, tại sao nước Yên lại
phái cao thủ xuất hiện tại đây chứ? Không phải bọn chúng nên lo tập
trung đối phó với chủ lực của Liêu quốc hay sao?
Phí Thế Bân rất
giỏi nịnh hót phụ thân và các quan lại khác, có điều miệng lưỡi lại
không thể giúp ích gì trên chiến trường cả. Đổi lại là kẻ mưu trí khác
thì khi thấy tình thế không ổn sẽ lập tức căng thẳng, có khi còn rút
quân ngay để bảo đảm an toàn. Tên ngũ hoàng tử này thì hay rồi, hắn ta
chẳng những không sợ hãi mà còn tỏ ra hoài nghi phân tích của lão cao
thủ cận vệ.
Thật ra vấn đề này cũng khó trách Phí Thế Bân được.
Nếu Tiểu Hắc không đi ngang Phúc Hà thì căn bản vị hoàng tử Sái quốc có
thể kê cao gối mà ngủ ngon với người đẹp, không có chuyện gì xảy ra cả.
Ai mà tưởng tượng được một đám cao thủ trình độ ít nhất cũng cỡ huyền
cấp lại vô tình xuất hiện, lại còn rảnh rỗi không có việc gì làm đi làm
gỏi những quân lính bình thường nữa chứ.
- Điện hạ dạy chí phải,
mạc tướng cho rằng rất có thể đám lính kia đã phát hiện ra kho tàng gì
đó nên đã đào ngũ cũng nên. Quân Yên không thể thừa lực lượng để đi đối
phó một cánh quân nhỏ như chúng ta được.
Chủ nào thì tớ đấy, mấy
tên tướng lĩnh một tay ôm những cô gái góp vui một tay nâng chén rượu
thi nhau lên tiếng vuốt mông ngựa. Nhìn một đám bất tài khua môi múa
mép, lão già cận vệ chỉ cười nhạt rồi không lên tiếng thêm nữa. Nhiệm vụ của lão là bảo vệ cho tên hoàng tử đam mê tửu sắc này. Còn việc thành
bại của chiến tranh lại không chút liên quan gì lão ta cả.
Nếu có
chuyện gì xảy ra, lão chỉ cần hộ giá cho ngũ hoàng tử thoát thân an toàn là được. Trừ khi gặp phải phục kích, nếu không thì lão tự tin bản thân
sẽ không khó để cứu thoát Phí Thế Bân. Dù sao thì bên cạnh hoàng tử còn
có cả một đội quân chứ không phải đơn thân độc mã gì, nếu thật sự gặp
phải cường địch thì cứ lấy đám lính ra làm lá chắn là được.
Thế là chuyện một đội lính canh mất tích liền được giao cho một tên tiểu tướng dẫn theo tầm vài trăm quân đi kiểm tra. Còn buổi tiệc của Phí Thế Dân
vẫn tiếp tục, một đám lính thôi mà, chưa đủ trọng lượng để cắt ngang
cuộc vui của hắn được.
Trong lúc đó, Tiểu Hắc lại đang âm thầm đơn độc tiến nhập vào bên trong đại bản doanh của Phí Thế Bân mà thần không biết quỷ không hay. Mục tiêu của Tiểu Hắc chính là ... ăn trộm... à
không viếng thăm quân trướng của kẻ địch.
Người ta nói văn ôn võ
luyện, đạo tặc nghề nghiệp cũng cần phải diễn luyện mới nâng cao tay
nghề được. Tiểu Hắc vốn có thể bỏ qua Phúc Hà nhưng tên nhóc này lại
hứng chí muốn dạo một vòng xem đám liên minh sáu nước thực lực thế nào.
Kỳ thực là nó đang muốn ngắm nghía bảo khố của kẻ địch thì đúng hơn.
Biết đâu may mắn lại tìm thấy được vài thứ hay ho giúp ích cho việc tu
luyện thì sao.
Còn về đám người Mộc Bình thì đang ở ngoại thành
nghỉ ngơi. Dù gì thì cao thủ võ học cũng không thể cứng chọi cứng với số lượng lớn binh lính được trang bị súng ống đầy đủ được. Vả lại họ cũng
không dại mà đi làm chuyện đó, mục tiêu của họ là bắt vài tên lính Sái
để khai thác thông tin từ đối phương mà thôi.
Việc lấy lời khai
đương nhiên là do Tương Hoàn và Ngô Chí thực hiện. Hai gã đều là những
kẻ máu lạnh, biết vô số thủ đoạn làm cho người khác phải tuôn hết mọi bí mật ra nếu không sẽ phải chịu cực hình đau đớn hơn cả chết đi sống lại.
Sau khi biết được cánh quân chiếm giữ thành phố là của hoàng tử Phí Thế
Dân, cả đám đều tỏ ra không hứng thú. Chỉ là một tên hoàng tử của nước
yếu nhất trong liên minh sáu nước, không cần thiết phải bức dây động
rừng.
- Đúng là một tên siêu cấp phụ nhị đại, đi đánh trận mà còn
mang theo cả dàn tùy tùng phục vụ xa xỉ không thua gì những ban nhạc nổi tiếng lưu diễn cả.
Đi dạo trong khu vực trung tâm doanh trại,
Tiểu Hắc không khỏi suýt xoa với độ chịu chơi của vị hoàng tử Sái quốc
này. Ngoại trừ người hầu phục vụ cho việc tiệc tùng, nó còn phát hiện
không ít tỳ nữ có nhan sắc đi qua đi lại. Trong khi đó, cao thủ nhiều
nhất trong đám binh lính cũng chỉ có mỗi một lão già hoàng cấp trung kỳ, còn lại chỉ dừng ở mức nhân cấp. Xem ra không phải lúc nào cũng gặp
phải cao thủ lợi hại nha, lần này thì có thể nhẹ nhàng tác nghiệp rồi
đây.
Không khó để Tiểu Hắc tìm ra nơi nghỉ ngơi của vị hoàng tử,
bởi vì bên ngoài có rất nhiều lính canh gác so với những trướng bồng
khác. Sau khi ẩn thân vào bên trong, bằng vào thần thức, nó liền lục lọi ra được khá nhiều thứ.
- Kỳ Nam, sâm, linh chi, còn mấy cái thứ khác từ động vật này nữa. Tên hoàng tử này cũng không phải không có tích trữ gì nha.
Với một số vị thuốc quý giá, Tiểu Hắc không khách khí mà thu gom tất cả vào một chiếc túi to đã chuẩn bị sẵn từ trước. Còn mấy loại dùng để "bồi
bổ" thì nó để lại cho đối phương,ngay cả vàng vòng châu báu khác Tiểu
Hắc cũng không hề đụng đến.
Đang tính rời đi thì Tiểu Hắc phát
hiện tên hoàng tử kia đã quay trở về sau buổi tiệc ầm ĩ. Hình như hắn ta còn mang theo một tiểu thiếp đi cùng.
- Haha hôm nay ta sẽ khiến cho nàng phải cầu xin tha thứ mới thôi. Hãy xem bổn điện hạ đại triển bản lĩnh của mình.
Vừa đi vào, Phí Thế Dân đã buông lời dâm tà, không kịp để ý xung quanh đã
ẵm cô thị thiếp lên chiếc giường to rồi nhanh chóng cởi đồ của mình ra
ném sang một bên. Tiếp theo là một loạt những âm thanh hoan lạc mà Tiểu
Hắc chỉ biết bịt tai của mình lại.
- Ban ngày ban mặt, không nên làm "chuyện đó" trước mặt trẻ nhỏ chứ. Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Tiểu Hắc định yên lặng rời khỏi. Là một người "tốt
bụng", nó dĩ nhiên không phá hỏng chuyện tốt của kẻ khác, cũng không
nhân lúc đối phương đang "lên đỉnh" mà ra tay ám toán. Có điều, khi thần thức vô tình đảo qua bộ quần áo của Phí Thế Dân vứt dưới nền đất thì
sắc mặt của nó từ hờ hững liền biến hóa trở thành cực kỳ kích động.
Đến nửa ngày sau, Tiểu Hắc mới bình tĩnh lại được. Nó giơ tay ra, một vật
từ trong áo của tên hoàng tử nhanh chóng bay đến. Cẩn thận kiểm tra một
lúc lâu để chắc chắn rằng không có gì sai sót, Tiểu Hắc mới hít một hơi
thật sâu và xoay người từng bước đi về phía trước chiếc giường của Phí
Thế Dân.
Khẽ vung tay tạo ra một kết giới cách âm đơn giản, Tiểu
Hắc cũng không vội vàng, nó lấy một cái ghế đặt trước giường rồi thoải
mái ngồi xuống. Tiện thể tiểu tử này còn vung tay lấy trái cây đặt trên
chiếc bàn trong phòng để thưởng thức nữa chứ.
Trong khi đó, Phí
Thế Dân đã đến giai đoạn cao trào trước khi kết thúc cuộc vui của mình.
Hắn ta cảm thấy hôm nay mình thật là uy phong, một thân "võ nghệ" trên
giường hoàn toàn được thi triển ra khiến cho vị tiểu thiếp sung sướng
đến chết đi sống lại mà rên la hết sức nhiệt tình. Xem ra bài thuốc mới
của thái y thật sự rất hiệu quả, cần phải trọng thưởng mới được.
Thở dốc một lúc, Phí Thế Dân mới ra hiệu cho vị thị thiếp mặc quần áo cho
mình. Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra có việc gì đó không đúng, vị
thị thiếp của hắn không biết lý do gì đã lăn đùng ra ngất xỉu. Còn trước giường của hắn đang có một tên nhóc đen đúa, gầy nhom cùng với một nụ
cười châm biếm khiến Phí Thế Dân rất khó chịu.
- Ngươi là ai mà dám lẻn vào phòng bổn hoàng tử. Người đâu, mau tóm lấy tên nghịch tặc này ra ngoài xử tử cho ta.
Lớn tiếng hô to, Phí Thế Dân lấy cái mền to che chắn hạ bộ lại, khuôn mặt
có chút xấu hổ và tức giận. Chỉ là sau đó năm phút đồng hồ sau vẫn không thấy mấy tên lính hầu đâu. Ngay cả lão cận vệ cao thủ của mình cũng như bốc hơi mất, tên hoàng tử mới cảm thấy bối rối. Lúc này, Tiểu Hắc mới
cười nhạt lên tiếng:
- Dù ngươi có la khản cổ cũng chẳng ai đến
giúp đâu. Khôn hồn thì mau mặc quần áo vào rồi thành thật trả lời vài
câu hỏi của ta, nếu không bổn tiểu ca đây không ngại khiến cho quân Sái
các người ngày mai có thêm một tên thái giám đâu đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT