- Tiểu Hắc thiếu gia nói đùa rồi, cậu là ân nhân của Mạc Kiếm Môn,
lại đại diện cho Mộc gia trung cam nghĩa đảm, một lòng vì nước. Trên
dưới môn phái của chúng tôi quyết theo cậu giải cứu Yên quốc, cho dù
phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết không từ nan.
Trương
Bất Phàm đầy khí thế bước lên dõng dạc nói. Phía sau ông ta, Loan Phụng
cùng các trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý. Cảnh tượng trên duới một
lòng này khiến cho Ngô Chí khẽ liếc nhìn một cái, thiên kiêu ở Triệu
quốc lão ta đã gặp qua không ít nhưng nhỏ tuổi như Tiểu Hắc lại có thể
thu phục được cả huyền cấp cao thủ đúng là cực kỳ hiếm thấy. Tương lai
tiểu tử này nhất định sẽ còn tiến rất xa, chỉ e là thiếu chủ của Dương
gia cũng không thể sánh bằng được.
- Sư huynh không có ý kiến. Xưa nay vẫn là do đệ làm chủ.
Mộc Bình hai tay khoang lại đứng một góc lười nhác lên tiếng. Chỉ cần là
mưu lược của Tiểu Hắc thì anh ta tuyệt đối tin tưởng, đây là tín nhiệm
cao nhất, còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
- Tốt lắm, vậy thì ta sẽ
sắp xếp thế này. Mạc Kiếm Môn tạm thời tiến về Lĩnh Tây để hội quân với
Mộc gia. Trữ quân không qua chinh chiến, kinh nghiệm hạn hẹp, cho nên
đánh nhau với họ sẽ dễ dàng hơn so với quân Tấn và quân Liêu. Ngoài ra,
mọi người cùng Mộc gia cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Còn ta và sư huynh
sẽ xuôi nam để xem tình hình hỗ trợ Yên quân chống lại liên quân sáu
nước.
- Xuôi nam? Tiểu Hắc thiếu gia, nếu không chê thì để ta và
Loan muội đồng hành với cậu. Một mình cậu và Mộc thiếu gia sức cô sẽ gặp nhiều khó khăn.
Trương Bất Phàm suy nghĩ vài phút liền đứng lên ý kiến. Trữ quân chỉ là loạn đảng, không quá mạnh mẽ. Nếu so với liên
quân sáu nước do Liêu quốc dẫn đầu lại là một chuyện khác, chỉ cái danh
độc sư thôi cũng đã đủ khiến cho bao nhiêu cao thủ lợi hại cũng phải
tránh xa ba thước. Tuy tài năng của Tiểu Hắc không thể phủ nhận nhưng
chỉ về khoản trận pháp, còn đánh nhau thì Trương Bất Phàm vẫn không yên
tâm được. Tu vi của Mộc Bình lại chỉ là hoàng cấp hậu kỳ, khó lòng mà
bảo hộ Tiểu Hắc nếu gặp nhiều cao thủ phục kích.
- Hì hì, ý tưởng của Trương chưởng môn cũng không tồi. Chỉ là Mạc Kiếm Môn thì...
Tiểu Hắc vốn cũng có ý định muốn hai vị Trương Loan đi theo để tăng thêm sức mạnh. Theo suy luận của Tiểu Hắc thì Trữ gia sẽ không có nhiều cao thủ
cỡ địa cấp, nếu như có thì bọn chúng đã sớm làm mưa làm gió ở Yên quốc
rồi. Cũng không cần phải tốn kém để mượn sức của Ẩn Sát để đi ám sát
khắp nơi.
- Dực Vũ rất ổn trọng, có thể tạm thời thay quyền chưởng môn để quản lí.
Trương Bất Phàm ném ngay trách nhiệm cho Dực Vũ rồi vui vẻ mỉm cười với Loan
Phụng. Từ khi trải qua sinh tử, lão đã thấu triệt nhiều điều. Hiện tại
ông ta chỉ mong muốn có thời gian mỗi ngày bên Loan Phụng để đáp lại
tình cảm của bà ta suốt bao nhiêu năm qua. Tách khỏi môn phái để đi
chung với Tiểu Hắc không phải là một cơ hội tuyệt vời hay sao?
- Chưởng môn, ta...
Dực Vũ còn muốn ý kiến gì đó liền bị Trương Bất Phàm ngắt lời và đuổi ra ngoài cùng các trưởng lão khác ngay:
- Không được từ chối, đây là mệnh lệnh. Các ngươi mau mau chuẩn bị hành
lý lập tức lên đường cho ta. Kẻ nào chậm trễ sẽ xử lí theo môn quy.
Thái độ bá đạo của Trương Bất Phàm khiến cho đám trưởng lão chỉ biết gật đầu lui ra. Trong phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn mỗi Mộc Bình,
Trương Loan hai người cùng Tiểu Hắc và Ngô Chí.
- Sư đệ, ngươi thật sự muốn xuôi nam đối đầu với độc sư Liêu quốc sao?
Lúc này Mộc Bình mới cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng ra nói chuyện. Nếu người chưa
tiếp xúc nhiều với anh chàng này sẽ rất dễ bị lừa, cho rằng kiếm tu đều
là kẻ ngay thẳng ít nói như khúc gỗ.
Vô danh kiếm pháp mà Mộc Bình tu luyện là một trong những tuyệt đỉnh võ học, nếu không có điểm hơn
người thì sao Diệp Thanh Hàn lại lưu giữ lại bên người. Phải biết rằng
võ công thế tục với tu tiên giả chẳng khác gì đống giấy lộn cả.
Dưới tác dụng của công pháp này, Mộc Bình chẳng những thay đổi về thể chất
mà cả tâm tính cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nếu không với tính cách khờ
khạo của anh ta làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy trong một khoảng
thời gian ngắn. Đến giờ, Tiểu Hắc cũng có thể xem là tạm yên tâm vê sư
huynh của mình, thậm chí nhiều thứ chỉ cần ra hiệu là Mộc Bình đã hiểu
sư đệ của mình muốn gì. Chính nhờ điểm này mà hai người họ có được sự ăn ý phối hợp cực tốt.
- Đúng vậy, Trữ tặc chỉ muốn gây khó dễ, thực lực của bọn chúng nếu đủ sức lật đổ quân đội thì sẽ chẳng phải liên
minh với Tấn và Liêu, dẫn sói vào nhà để làm gì. Cho nên tướng quân Kim
Diệt thừa sức trấn áp bọn chúng, cho dù không thể đánh bại cũng nhất
định có thể cầm chân, khả năng quân Yên thất bại là không cao.
Nở nụ cười nhạt thường thấy, Tiểu Hắc mới chính thức bắt đầu đưa ra phân tích của mình:
- Còn về quân Tấn, cứ để đại thống lĩnh xử lí, ta không muốn bàn đến.
Trong tiềm thức người nước Yên, đại thống lĩnh đã trở thành một huyền thoại
bất diệt. Thế nên Tiểu Hắc cũng không muốn phải phân tích làm gì cho mệt đầu. Ngươi là vị thần trong lòng nhân dân thì cứ để ngươi trổ tài, hi
vọng vị đại thống lĩnh kia thật sự là chiến thần bất bại, đánh đâu thắng đó.
Sự thật thì việc không chọn phía bắc trong tính toán của Tiểu Hắc chính là phong thổ nước Tấn nghe nói cực kỳ nghèo nàn. Bao nhiêu
tài nguyên đều dựa vào đánh cướp các nước nhỏ, bọn chúng có quân đội
hùng mạnh cũng vì lý do này.
Khổ cực mà không có chút lợi ích nào
không phải là tôn chỉ của Tiểu Hắc. Do đó, mục tiêu Liêu quốc có vẻ khả
dĩ hơn. Vốn Tiểu Hắc cũng chú ý đến kho tàng của Trữ gia. Có điều chiến
tranh diễn ra, khả năng cao là họ Trữ đã đem những thứ quý giá nhất sớm
cất giấu tại một nơi cực kỳ an toàn. Cho nên muốn tìm ra cũng sẽ vô cùng khó khăn, hao phí rất nhiều thời gian.
Còn Liêu quốc thì đã quá
nổi tiếng với những khu rừng độc nổi tiếng, với những loại độc vật phát
triển cực thịnh. Trong mắt người thường thì độc vật là thứ kinh khủng,
cần phải tránh xa, thậm chí là phải tiêu hủy ngay để tránh gây hại cho
dân chúng. Ngược lại, với tu tiên giả thì một số linh quả, linh thảo tuy mang độc tố nhưng lại có giá trị luyện đan cực cao, là tài liệu vô cùng trọng yếu.
Để đột phá luyện khí tầng ba, Tiểu Hắc cần dựa vào cỏ
Ngân Thảo mà Mộc Bình dành được trong buộc tiểu hội tỷ võ. Chỉ với một
mình cỏ Ngân Thảo thì hiệu quả không có gì đặc biệt, cơ mà nếu phối hợp
theo một đan phương đặc biệt bao gồm nhiều vị tài liệu độc vật phối hợp
thì sẽ luyện chế ra được một loại đan dược tên là Độc Bình Đan. Dược lực của loại đan này vô cùng mạnh mẽ, thường chỉ có tán tu mới sử dụng. Bởi lẽ ngoài dược lực có thể gây tổn hại kinh mạch ra thì độc dược bên
trong đan dược cũng là một vấn đề lớn.
Trên lý thuyết, nếu đan
dược luyện chế hoàn mĩ thì sẽ loại bỏ được độc tính hoàn toàn. Chỉ là
thực tế tìm đâu ra luyện đan sư luyện chế ra đan dược hoàn mỹ, mà nếu có thì cấp độ luyện dược sư cao cấp như thế ai lại đi luyện chế loại Độc
Bình Đan cấp thấp này.
Người khác không được không có nghĩa là
Tiểu Hắc cũng vậy. Nhờ vao điểm đen bí ẩn kia, Diệp Thanh Hàn đoán rằng
độc tố trong đan dược cũng sẽ bị điểm đen giải quyết gọn ghẽ, sẽ không
để lại tí nguy hiểm nào cho Tiểu Hắc cả. Với lại, nếu không thử thì Tiểu Hắc cũng chẳng biết đến ngày tháng nào mới tìm ra linh thảo hay linh
quả giúp tăng tiến tu vi cho mình. Ở cái vị diện nghèo nàn này, mọi thứ
cần phải được tận dụng triệt để, nếu kén cá chọn canh thì e là cả đời
này tu vi của Tiểu Hắc cũng đừng mong đột phá đến luyện khí trung kỳ.
Vì tăng cường thực lực, cho dù đầm rồng hang hổ thì Tiểu Hắc cũng buộc
phải bước vào. Mà độc sư Liêu quốc trong mắt Tiểu Hắc cũng không đáng sợ hơn đám pháp sư Tấn quốc là bao. Trừ khả năng bách độc bất xâm của tu
tiên giả thì đan dược giải độc của Tiểu Hắc cũng khá hiệu quả. Ví dụ như Uông Bá Điền, nếu phải một chọi một thì ngoài nội khí ra, độc dược của
lão ta không thể gây nguy hiểm gì cho Tiểu Hắc được.
Tất nhiên, tu tiên giả không phải là vô địch. Theo như lời của Diệp Thanh Hàn thì
trong tự nhiên cũng có vài loại độc mà người tu tiên cũng phải tránh xa, nếu dính phải sẽ vô cùng phiền toái. Có điều mấy thứ độc đó đều là kỳ
độc quý hiếm, ngay cả ở linh giới cũng không dễ dàng tìm được chứ đừng
nói đến địa cầu này.
Cuối cùng, tính đi tính lại Tiểu Hắc vẫn yên
tâm lựa chọn hướng nam xuất phát. Thứ duy nhất nó phải lưu tâm chính là
lực lượng "độc binh" do độc sư đào tạo ra. Thông tin này là do Dương
Thang đã tiết lộ cho Tiểu Hắc nghe, cũng là một trong những ỷ trượng mà
độc sư dựa vào để tung hoành ngang dọc.
"Độc binh" dùng để ám chỉ
những kẻ được tăng cường tu vi thông qua độc dược. Cách làm này sẽ giúp
cho người ta trong thời gian ngắn có thể đặt được tu vi hoàng cấp, huyền cấp, thậm chí là địa cấp. Cái gì cũng có cái giá của nó, những cao thủ
được tạo ra bằng con đường tắt này có rất nhiều hạn chế.
Hạn chế
đầu tiên là rất nhiều người vì không chịu được độc tố nên đã chết ngay
trong lúc đào tạo "độc binh". Cũng may là Liêu quốc không thiếu nhất là
độc dược tài nguyên nên dù tổn hao thì họ vẫn đủ sức xây dựng được một
đội quân "độc binh" cho mình. Và lẽ tất nhiên, "độc binh" chỉ phục vụ
riêng cho độc sư chứ không thuộc về quân đội Liêu quốc.
Do dùng
cách không chính thống để tăng tu vi nên tuổi thọ của những "độc binh"
này chẳng những không tăng mà còn giảm mạnh tỷ lệ nghịch với tu vi.
Ngoài ra, vì bị độc tố ảnh hưởng nên trí óc của "độc binh" cũng bị ảnh
hưởng không ít, qua thời gian dài chỉ còn giống như một con rối bị độc
sư điều khiển mà thôi.
Có nhiều hạn chế như vậy nhưng "độc binh"
vẫn rất được độc sư ưa chuộng. Vì sao ư? Có thể tạo ra một đám cao thủ
thủ hạ trong thời gian ngắn thì còn muốn gì nữa. Cho dù thời gian sử
dụng sẽ bị hạn chế do tuổi thọ của "độc binh" thì độ trung thành và
không sợ chết của chúng lại là một ưu điểm mà các cao thủ nội khí bình
thường không thể so sánh.
Chính mấy tên hộ vệ theo bên cạnh Uông
Bá Điền không phải là "độc binh" đó ư? Nghĩ kỹ lại, Tiểu Hắc đến giờ mới phát hiện ra những điểm khác người của mấy tên huyền cấp đứng sau Uông
Bá Điền. Cho nên trừ việc họ Uông bị tiêu diệt ra thì Liêu quốc cũng
không tổn thất gì lớn. Trong khi đó, đám cao thủ Tấn quốc bao gồm tên
Đoạn tiên sinh kia lại là hàng thật giá thật huyền cấp tu vi, cho nên
nếu tính toán kỹ thì "độc binh" quả thật là thứ khí tài hình người cực
kỳ đáng sợ.
Cứ thử tưởng tượng việc hàng trăm, hàng ngàn huyền
cấp"độc binh" tu vi địa cấp, hoặc chỉ là huyền cấp thôi ra trận thì đối
thủ chắc chắn sẽ sợ đến vỡ mật ra mất. Trong điều kiện bình thường, một
trăm người lính trang bị vũ trang cũng không phải đối thủ của một huyền
cấp cao thủ, một địa cấp cường giả có thể đồ sát cả đội quân nghìn
người. Ví thế, dù về mặt quân sự Liêu quốc không được đánh giá cao như
Tấn quốc nhưng thực lực của họ thật sự không hề yếu hơn chút nào cả.
Có nhiều nhà phân tích quân sự nổi tiếng còn đánh giá sức mạnh của Liêu
quốc ít nhất phải thuộc tốp năm quốc gia mạnh nhất. Nếu dồn họ đến đường cùng, độc sư Liêu quốc có thể liều mạng kéo theo rất nhiều kẻ địch chết cùng. Ai mà biết được cái chức độc sư được truyền thừa lâu đời kia rốt
cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu con bài chưa lật. Ngay chính cả Triệu quốc
cũng không thể thống kê được số lượng "độc binh" của Liêu quốc thật sự
đang dự trữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT