Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi

Chương 6: Trở về.


1 năm

trướctiếp

Hai năm sau.

"Tôi đã nói là cô không được vận động mạnh rồi kia mà." Tiếng quát thất thanh vang lên.

Người đàn ông tóc dài che kín gương mặt, nhưng không vì thế mà che đi được sự lạnh lùng vốn có.

Cô gái đang chuyên chú thực hiện một vài động tác múa ba lê cơ bản, bị người khác quát làm cho giật mình ngã xuống đất. Chân nhói lên cơn đau đớn, cô cố mím chặt môi kìm nén không cho bản thân được phép rên lên, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Alex thấy vậy liền chạy đến bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống xem xét, sau đó mới nâng chân cô lên xoa bóp làm dịu đi cơn đau.

"Tôi xin lỗi." Cô gái cúi đầu, không dám nhìn anh ta.

"Châu Dã, tôi đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi. Khó khăn lắm cô mới đứng lên đi lại được, phải cần thời gian điều dưỡng kết hợp trị liệu theo phương pháp của tôi. Vậy mà cô lại liên tục lén tập nhảy múa gây áp lực lớn lên chân mình như vậy, nếu như không muốn khỏi nữa thì có thể đi khỏi đây ngay lập tức, tôi không muốn phí thời gian cho người không trân trọng cơ hội của mình." Alex lạnh lùng nói, không phải là hù dọa mà là lời thật lòng. Cô gái này bị anh ta bắt gặp tập nhảy mấy lần rồi, nếu như còn không nặng lời ngăn chặn một lần thì không biết cái chân kia còn tệ hơn lúc trước thế nào nữa.

Alex chính là người có thể chữa trị cho cô trong lời vị bác sĩ năm đó nhận hồ sơ chữa trị cho cô giới thiệu. Là một người có tính cách quái đản, rất nổi tiếng trong lĩnh vực y học. Trẻ tuổi, lại có năng lực cho nên rất được nhiều người săn đón. Sở dĩ nói anh ta quái đản cũng là vì người này từ lúc hành nghề đến nay chỉ chữa trị cho người "hữu duyên" với mình. Bất kể là khi nào giờ nào, nếu như có thể mang một thân bệnh tật đứng trước mặt cầu giúp đỡ, anh ta đều đồng ý trị liệu. 

Hai năm trước, khi Châu Dã cùng Ngưu Phong sang đây hoàn toàn không gặp được anh ta, cũng chẳng có một chút tư liệu nào về chỗ ở. Vì Alex đi rất nhiều, căn nhà duy nhất được người ta biết đến giống hệt như là nhà hoang, một năm không biết anh ta về nhà được mấy lần. Họ chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi. Năm tháng lưu lạc ở nước ngoài, khi mà không còn chút hy vọng nào nữa thì họ lại vô tình gặp được anh ta ở một khu chợ nhỏ ven biển.

"Ừm." Cô gật đầu, ngoan ngoãn.

Nhìn xuống cái chân phải chỉ mới đứng dậy được ba tháng mà thở dài, cô lại vội vàng quá rồi. 

"Tôi có nghe Ngưu Phong nói về chuyện hai người sẽ về nước, định khi nào đi?" Alex như nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi.

"Tuần sau." Nhắc đến chuyện về nước, ánh mắt của cô chợt thay đổi.

"Ừm, ở đây có tôi còn vậy, không biết về nước rồi thì ai quản được cô nữa." Trông mong vào cái tên Ngưu Phong kia chẳng thà tự mình làm còn hơn, có ai nhìn vào mà không biết cậu ta nghe lời cô đến mức nào chứ.


Một tuần sau, sân bay quốc tế.

Người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp bước ra ngoài, đi một vòng mới kiếm được chỗ ngồi để chờ người đi lấy hành lý đến.

Cái lạnh của thành phố làm cho cô phải rùng mình liên tục, chân phải nhói lên âm ỉ từng cơn. Cũng may là cô đã quen với chuyện này từ lâu, sớm học được cách nhẫn nhịn không để người khác trông thấy mình khổ sở.

"Đó chẳng phải là Châu Dã sao, chị ấy về nước rồi?"

"Hình như đúng là chị ấy."

Hai cô gái tay kéo hành lý, khi đi ngang qua cô thì chợt phát giác, dừng lại nói với nhau. Ánh mắt sáng rực của họ nhìn về phía cô gái lặng lẽ ngồi một mình.

"Xin hỏi, chị có phải là Châu Dã không ạ?" Một người trong số đó liền dè dặt tiến lên hỏi.

"Là tôi." Cô đang suy nghĩ nhiều việc cần phải giải quyết sắp tới, chợt nghe thấy có người gọi thì có chút giật mình đáp. Không ngờ là mình vừa mới về nước đã có người nhận ra rồi.

"Chị cuối cùng cũng về rồi, chúng em đều rất mong được ngồi dưới sân khấu xem chị biểu diễn. Hai năm nay đột nhiên chị biến mất, trong giới lại có người liên tục đồn đại rằng chị đã giải nghệ. Làm chúng em buồn một trận không thôi."

"Đúng vậy, nhưng chúng em không tin. Trừ khi chính miệng chị nói ra."

Hai cô gái càng đứng sát về phía cô, nhìn tuổi đời còn rất trẻ. Thân thể mảnh mai, động tác uyển chuyển mềm mại, tóc búi cao. Cô cảm nhận được hai cô gái trẻ này là người cùng ngành với mình.

"Không được rồi, bây giờ bọn em phải đi tập huấn ở nước ngoài, phải hơn nửa năm nữa mới được về nước. Nếu chị có buổi biểu diễn, bỏ lỡ thì tiếc lắm."

"Các em cứ yên tâm, hiện tại chị cũng… có thể sẽ không đứng trên sân khấu được nữa." Cô hơi dừng lại, cuối cùng vẫn nói ra sự thật khó chấp nhận của mình.

"Vì sao thế ạ?"

"Tiểu Dã, chúng ta đi thôi." Ngưu Phong cùng lúc đó cũng đẩy hành lý của hai người đến, từ xa nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ liền lớn tiếng cắt ngang.

"Chị phải đi rồi, tạm biệt các em." Châu Dã đứng lên chào hai cô gái rồi đi về phía cậu.

"Hẹn gặp lại chị trên sàn diễn nhé."

Cô không quay đầu mà chỉ phất tay ý đã rõ, trong lòng càng nặng trĩu.

"Cậu muốn đi đâu trước?" Ngưu Phong muốn an ủi, nhưng rồi lại sợ khiến cô nặng lòng hơn liền chuyển hướng.

"Đương nhiên là, phải về nhà của tôi rồi." Cô nhếch môi, ánh mắt đầy toan tính.


Cánh cổng biệt thự vừa mở ra, người làm nhìn thấy cô gái đứng đợi ở bên ngoài như không tin vào mắt mình, lắp bắp gọi:

"Phu… Tiểu thư, cô về rồi." Bà vốn định gọi là phu nhân, nhưng nhận ra bây giờ khác trước. Cô đã sớm không còn là Mạc phu nhân nữa, mà chỉ là tiểu thư - chủ của căn biệt thự này.

Châu Dã gật đầu rồi đi vào trong, phía sau còn có Ngưu Phong cũng đi theo.

Người làm kia nhanh chóng đóng cửa rồi chạy đến bên cạnh cô, vẻ mặt còn rất vui mừng vì cô đã thật sự trở lại.

"Hai năm nay bác vẫn ở căn nhà này chăm nom ạ?" Đi một vòng, thấy vườn rau và vẻ ngoài mọi ngóc ngách ở đây sạch sẽ, vẫn y hệt như hai năm nước. Cô kinh ngạc hỏi.

"Không chỉ có bác, mọi người vẫn ở đây." Bà mỉm cười.

"Không cần lo, mẹ cậu vẫn trả tiền lương cho họ hàng tháng." Thấy vẻ mặt cô khó xử, Ngưu Phong liền cười bảo.

"Mẹ tớ lấy tiền ở đâu đưa họ?" Cô nhíu mày, vì sao chuyện này lại không có ai nói cho cô biết. 

"Châu gia không thiếu tiền." Cậu đáp qua loa rồi kéo hành lý đi trước.

Vì lúc trước khi Châu Dã còn ở trong căn nhà này, luôn rất hòa nhã, đối xử với người làm như người trong nhà. Cho họ sự tôn trọng hết mức đã khiến cho họ cũng đối xử chân thành ngược lại với cô. Ngày đó khi biết cô bị chính người làm trong nhà hãm hại, bọn họ đã cảm thấy tội lỗi, hổ thẹn khôn nguôi, tự hứa với bản thân rằng nếu như có thể, họ sẽ không rời bỏ cô.

Vừa hay Tào Trúc Cơ vẫn trả tiền lương theo tháng, cho nên người làm trong nhà không hề bớt đi người nào.


Châu gia.

Tào Trúc Cơ tối hôm qua nhận được điện thoại báo con gái mình đã về nước, vui vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Bà đi đâu?" Châu Tấn bước ra từ phòng sách, thấy bà muốn đi ra ngoài liền hỏi.

"Đi thăm Tiểu Dã." Bà nhìn ông một cái, ánh mắt không mấy tình cảm đáp.

"Nó còn có mặt mũi trở về…" Ông ta lại muốn châm chọc liền bị bà chặn cứng họng.

"Ai mà chẳng có mặt mũi." 

Nhìn bà dần đi mất, Châu Tấn không thể nói thêm lời nào. Không hiểu vì sao lúc Châu Dã ly hôn với Mạc Nhẫn rồi rời đi, thái độ của bà đã không còn như lúc trước nữa.

"Chị ta lại giở chứng gì vậy?" Châu Vy vừa rồi từ trong phòng mình đi ra vô tình thấy Tào Trúc Cơ đáp trả lại ông, đợi cho bà đi mới bước ra châm biếm.

Ông không thèm trả lời em gái mà quay đầu trở về phòng sách, cảm thấy lúc này mà nói chuyện với Châu Vy thì càng phiền.

Đây chính là người "hăng hái" nhất trong việc hành hạ hai mẹ con cô hai mươi mấy năm qua, góp phần quan trọng trong việc thúc đẩy sự nghi ngờ của Châu Tấn dành cho Tào Trúc Cơ và người bạn kia của bà lên đỉnh điểm. Điều duy nhất không ai có thể đoán được là vì sao bà ta lại ghét người chị dâu này của mình đến mức oan nghiệt như vậy.


Tào Trúc Cơ đến chỗ cô ở, đứng trước căn biệt thự trước đây từng mang danh nghĩa là quà tặng tân hôn của con gái, trong lòng cảm thấy tội lỗi không thôi. Được người làm mở cửa, bà vào trong, đi ngang vườn hoa hồng màu trắng tinh một khoảng đơn độc. Vườn hoa này là lúc cô trở về đã bảo người làm trồng cho mình, cô cảm thấy loài hoa này rất hợp với cô và cô cũng thích nó.

"Mẹ ạ." Châu Dã ngồi ở bàn ghế đá cách đó không xa, vừa thấy bóng dáng bà đi đến liền gật đầu. Không xa không gần làm lòng người khác hoảng hốt.

"Sao về mà không báo với mẹ một tiếng, để mẹ còn ra sân bay đón con. Nếu tối hôm qua Tiểu Phong không gọi điện báo, mẹ còn không biết con về nữa đấy." Bà có ý khiển trách rồi ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô.

"Con định là ngày mai sẽ về Châu gia một chuyến để thăm mẹ cùng một số người cho nên mới không báo trước một tiếng, là lỗi của con. Nếu bây giờ mẹ đến rồi thì ngày mai không cần đi nữa." 

"Được, nhà của con. Con về khi nào mà không được chứ." 

Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu, càng nói chuyện với cô bà càng cảm thấy đứa con gái này của mình đã thay đổi quá nhiều. Bình thường liên lạc qua điện thoại, bà chỉ mơ hồ cảm nhận được. Đến tận khi được trực tiếp đối mặt mới khiến bà đau lòng khôn xiết.

"Tiểu Dã, mẹ nghĩ là có chuyện này nên nói với con." Đột nhiên Tào Trúc Cơ nghiêm túc nhìn cô, nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này vẫn không nên giấu giếm.

"Được."

"Sau khi con đi không lâu thì Mạc phu nhân có tìm đến hỏi mẹ về tin tức của con." 

"Để làm gì?" Cô nhướng mày, không nghĩ là người như bà ta lại đi tìm mình.

"Mẹ có hỏi lý do, nhưng bà ta không nói. Cho nên mẹ đã đuổi về ngay tức khắc." Bà cắn cắn môi, chuyện của cô bà ta cũng có phần. Nếu không nói rõ ràng thì đừng mơ bà đối xử tử tế.

"Không sao, sắp tới cũng có cơ hội gặp rồi." Châu Dã nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia sáng.

"À phải rồi, ngày kia con có rảnh không?" 

"Không ạ, ngày kia con bận chút việc." Cô lắc đầu, rồi nhớ đến chuyện buổi tiệc liền lấy thiếp mời bên cạnh đẩy đến tay bà, nói tiếp:

"Nhờ mẹ đưa thứ này cho ông ta." 

"Đây là gì vậy?" Bà cầm thiếp mời màu trắng ánh kim trên tay, mở ra xem từng hàng chữ bên trong, là một buổi tiệc rượu do doanh nghiệp lớn từ nước ngoài về thành phố này tổ chức, mục đích là muốn tìm đối tác làm ăn, phát triển chi nhánh tại đây. Bên cạnh đề rõ tên người được mời là "ngài Châu Tấn".

"Hôm đó mẹ không cần đi cùng ông ta đâu, con sẽ đến đón mẹ." Đợi cho bà đọc xong thông tin, cô mới nói tiếp.

"Được."

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp