Chương 264:



Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh có chút thất vọng, “Ai… Em thì bận chuyện công ty, còn anh cũng bận nên không thể đón Hoài Cẩn về!”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, ba người thiếu ai cũng đều không hoàn mỹ nha! Nhưng nghĩ lại, cô không tin, nhất định là anh đang gạt cô.
cô tránh khỏi tay anh, chạy lên lầu, kết quả nhìn vào phòng công chúa, thật không thấy bóng dáng đứa bé đâu, cô bất giác thất vọng, ảo não. Công việc, công việc, vì công việc mà không thể ra nước ngoài gặp con gái.
Cúc Như Khanh đi tới, kéo tay cô, “Trần, là anh không tốt, hay là, bây giờ chúng ta mua vé máy bay bay qua đó.
“Sao có thể trách anh được!” Mặc Thiên Trần tựa sát vào anh, “Là em không có thời gian, không thể đồng thời lo tốt công việc và chăm sóc gia đình, huống chi buổi biểu diễn hôm nay cũng không được hài lòng, có thật là em cái gì cũng không làm tốt không?”
“Anh cũng biết chuyện buổi biểu diễn hôm nay, Chu Tiểu Kiều cố ý chửi bới chèn ép sản phẩm của Mặc thị, em đừng quan tâm đến đánh giá của cô ta, anh bảo đảm ngày mai sản phẩm của Mặc thị đều được mọi người biết đến, được không?” Cúc Như Khanh an ủi cô.

Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên em không thèm để ý rồi, cô ta cố ý nhằm vào em mà. Lần trước cô ta đoạt đất ở thành Tây của anh, bây giờ ác giả ác báo rồi, em vui còn không kịp!”
Nhắc đến chuyện này, Cúc Như Khanh hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Trần, lần trước anh đã lợi dụng em, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi!”
“Em sớm biết rồi!” Mặc Thiên Trần không để ý, “Em chưa từng trách anh mà… Lần đó, càng chứng minh chúng ta không cần ngôn ngữ mà vẫn có thể phối hợp không chê vào đâu được.”
“Trần…” Cúc Như Khanh cúi đầu, hôn lên bờ môi cô, cho tới bây giờ cô cũng đâu có đần, cô là kiểu người có nhìn thấu cũng không can dự, cảm giác giống như có một loại phong cách quý phái.
Mặc Thiên Trần nhu nhu cười, so ra, anh làm được nhiều thứ hơn, anh phải chắc chắn biết Chu Tiểu Kiều sẽ ra tay với cô, nên mới làm như vậy, mà cô, cũng không kỳ vọng, sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này, mà có thể khiến Chu Tiểu Kiều có thể ngậm bồ hòn không thể làm gì kết quả.
“Ông xã, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần ôm hông anh.
Cúc Như Khanh cười nói, “Sinh nhật của bọn trẻ nữa, chúng ta xuống lầu, cùng quay video, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần cùng anh xuống lầu.
Cúc Như Khanh mở máy, connect với Cúc Hoài Cẩn, tiểu công chúa vui vẻ ngoắc tay với Mặc Thiên Trần.
“Chào ba, mẹ!”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, đây là lần thứ hai cô nghe được con gái gọi Cúc Như Khanh như thế, lần đầu tiên cô cứ nghĩ là ảo giác, nhưng đến lần này, cô nghe rất rõ, dù cô bận rộn cả ngày, nhưng tai vẫn nghe rất tốt.
cô vừa nghĩ đến chuyện Cúc Như Khanh thừa nhận chuyện đêm đó là anh làm, cô lại tự an ủi mình, nhất định là vì thế, nên con gái mới gọi anh như vậy, tránh để người khác nghe được lại nói xấu cô, nghĩ đến đó, cô không khỏi cảm thấy Cúc Như Khanh đối với hai mẹ con cô tốt vô cùng…
“Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần rúc vào vai Cúc Như Khanh, chúc phúc con gái, “Mẹ vốn dĩ muốn đi Anh thăm con, nhưng mẹ không thể, thật xin lỗi Bảo Bảo…”
cô nói xong, mắt đã đỏ lên, vất vả lắm mới nhận lại được con gái, nhưng rồi vì đủ loại lý do, lại không thể cùng ở chung trong ngày sinh nhật quan trọng, đối với Mặc Thiên Trần, đây là một sự khổ đau!
Cúc Hoài Cẩn vừa nghe xong, nhìn Cúc Như Khanh nói, “Mẹ, ba ức hiếp mẹ kìa!”

Tại sao một đứa trẻ lại có thể nói được vậy chứ? Mặc Thiên Trần nhìn anh, anh chỉ cười, sau đó Mặc Thiên Trần quan sát quan cảnh của con gái trong video, căn bản chính là phòng ngủ của cô trên lầu hai, cô nghi ngờ nhìn Cúc Như Khanh, đúng lúc đó thấy Cúc Cầm Du xuất hiện trước màn hình.
“Mẹ, Hoài Cẩn ức hiếp con đó!” Cúc Cầm Du làm mặt quỷ.
Lần này, Mặc Thiên Trần hiểu ra, căn bản là anh mang con gái giấu trong phòng vô, biết cô sẽ không tin, nhất định sẽ lên phòng con gái xem, anh lại cao tay hơn giấu đứa bé trong phòng ngủ của cô, vừa nghĩ đến, cô lập tức vươn tay bám vào cổ Cúc Như Khanh.
“Cái người này thật xấu xa, anh ức hiếp em…” cô vừa khóc vừa bám anh, nhưng không dùng lăn, cuối cùng tay trượt đến ngực anh, “Em không thèm để ý anh nữa, ai bảo anh trêu em…”
Sau đó là tình tiết trẻ em không nên nhìn, Cúc Như Khanh hôn lê môi, lên gò má, lên mắt cô, ôm thân thể mềm mại không ngừng giãy giụa của cô.
“Buông em ra, em muốn lên lầu gặp con!” cô nhìn chằm chằm anh, người đàn ông này, cô thật sự là vừa yêu vừa hận, lại không có cách nào.
Cúc Như Khanh ôm hông cô, không cho cô đứng dậy, “không phải sinh nhật anh trước sao?”
“Anh là người lớn, sao mà đi giành mấy chuyện này với con nít được?” Mặc Thiên Trần mắt càng mở càng tròn.
Cúc Như Khanh buông cô ra, quả nhiên trong ý thức của cô, con cái luôn mãi mãi quan trọng hơn ông xã! Anh nhìn cô chạy thật nhanh lên lầu, không nhịn được kêu lên, “Trần, mặc đẹp rồi xuống nhé!”
Mặc Thiên Trần quay đầu lại cười, “Dù sao đi nữa, em cũng không mặc váy đâu!”

Lên lầu hai, vừa cửa phòng ngủ ra, cô liền thấy hai đứa bé đang chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
“Mẹ…”
Hai đứa trăm miệng một lời gọi cô, Mặc Thiên Trần vươn tay, ôm cả hai vào lòng, “Hai bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”
Cúc Hoài Cẩn nói, “Hôm nay là ngày mẹ sinh con ra, mặc dù là sinh nhật con, con vui nhất, nhưng cực khổ lại là mẹ chịu, cho nên, con muốn nói, con yêu mẹ, rất rất rất yêu mẹ.”
Mặc Thiên Trần vừa nghe xong, lập tức rơi lệ vì hạnh phúc, lúc cô sinh đứa bé, đau đến tê tâm phế liệt, đau đớn đó, mãi mãi khắc sâu trong đầu cô, vĩnh viễn không cách nào quên được.
Hôm nay, cô có được con gái, nhưng hàng năm, vào ngày này, cô đều không thể quên được ác mộng, cô không quên được bàn phẫu thuật đã mạnh mẽ rạch bụng cô ra, khiến cô chưa kịp liếc mắt nhìn đã mang con cô đi, cảnh tượng đó, như một chiếc roi da, đánh vào tim cô, khiến vết thương đó không cách nào khép miệng được.
“Bảo Bảo, em cũng yêu con, rất rất rất yêu con…” Mặc Thiên Trần không khống chế được nước mắt, cô đã trải qua năm năm cô đơn như thế, rốt cuộc hôm nay đã có thể cùng con gái mừng sinh nhật, chờ đợi mấy ngàn ngày đêm, rốt cuộc hôm nay đã có thể thực hiện nguyện vọng.
Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn khóc thút thít không kiềm chế được, Cúc Cầm Du vươn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của cô, “Mẹ, con cũng yêu mẹ… Mẹ đừng khóc…”

Chương 265:


Beta: N.P


Mặc Thiên Tr.ần vừa nghe, lại nở nụ cười, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của Cúc Cầm Du lau nước mắt cho cô, bàn tay đứa trẻ, chính là phương thức chữa bệnh tốt nhất, khiến tâm tình Mặc Thiên Tr.ần bình tĩnh lại rất nhanh.


“Mẹ không khóc, tại mẹ gặp lại được Hoài Cẩn và Cầm Du, vui quá nên không biết dùng cách nào để diễn tả, mới thành ra như vậy.” Mặc Thiên Tr.ần giải thích, “Hôm nay là sinh nhật h.ai bảo bối, cũng là sinh nhật ba, chúng ta xuống lầu cùng ăn mừng đi, nhé?”


“Được ạ, được ạ!” H.ai đứa bé đồng thời hoan hô.


Mặc Thiên Tr.ần đứng l.ên, nhìn lại cả người mình vẫn đang vận đồ công sở, cô nhìn bọn trẻ, “Mẹ thay đồng phục làm việc rồi xuống ngay, các con ra cửa chờ mẹ, được không?”




Cúc Cầm Du lập tức đáp, “Con ra làm lính gác cửa cho mẹ.”


Cúc Hoài Cẩn ra vẻ tươi cười, “Mẹ, đây là quà con và Cầm Du tặng mẹ, mẹ mặc cho chúng con xem đi, được không?”


Mặc Thiên Tr.ần cầm lấy bộ váy trên tay đứa bé, là một chiếc váy dài theo phong cách Anh quốc, cô vui vẻ đáp, “Cảm ơn h.ai bảo bối, mẹ thay ngay.”


Mặc Thiên Tr.ần thay xong chiếc váy dài, đứng trước gương, nhìn trong gương thấy mình thay đổi hoàn toàn, như một người khác, biến thành một phu nhân cao quý, cô dắt tay Cúc Hoài Cẩn, mở cửa phòng, sau đó cầm tay Cúc Cầm Du, đi xuống lầu.


Cúc Như Khanh đứng dưới đại sảnh lầu một nhìn vợ mình và h.ai đứa con cùng xuống lầu, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn thấy Mặc Thiên Tr.ần cao quý xinh đẹp, như một nữ thần đang đi về phía mình, bên cạnh cô có một đôi trai gái, đáng yêu như tiên đồng.


“Ba sinh nhật vui vẻ!”


Vừa xuống, h.ai đứa trẻ nhào vào ng.ực Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Tr.ần đứng một bên, vui vẻ nhìn.


“Hoài Cẩn, Cầm Du, sinh nhật vui vẻ!”


Cúc Như Khanh thả h.ai đứa bé xuống, ra ý bảo h.ai đứa bé đi chơi, sau đó nhìn Mặc Thiên Tr.ần, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi còn có người nói với anh, sẽ không mặc váy!”


“Hừ! Anh lại thắng!” Mặc Thiên Tr.ần nhếch cái miệng nhỏ nhắn, anh biết rõ cô không từ chối được quà của con gái, phúc hắc như vậy dĩ nhiên chiếm được ưu thế rồi.





“Tr.ần mặc quần dài vẫn đẹp hơn!” Anh cười.


“Sao hả? Sợ người khác nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của em sao?” cô kiêu ngạo một tay bắt chéo ngang hông, luận về chuyện khác, cô có thể không tự tin, nhưng đối với vóc người của mình, Mặc Thiên Tr.ần vẫn luôn rất hài lòng.


“Đúng! Anh thừa nhận anh đang ghen tị.” Người đàn ông hào phóng đáp.


Mặc Thiên Tr.ần dương dương đắc ý, “Được, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào em cũng mặc váy ngắn đi làm.”


“không cho!” Cúc Như Khanh lập tức đáp, “Chỉ được phép mặc ở nhà cho anh xem.”


“Cho mình anh xem, còn gì thú vị chứ?” Mặc Thiên Tr.ần khinh thường nhướng mày.


Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Được! Anh xem ai dám nhìn, anh móc mắt kẻ đó. Được không?”


“Bá đạo!” cô xoay người muốn đến chơi với bọn trẻ.


Anh một tay giữ chặt hông cô, “H.ai đứa đang chơi vui, em theo anh.”


“Anh…” Mặc Thiên Tr.ần hết ý kiến.


Ngày nào cô cũng gặp anh, tối đến thì ngủ cùng giường chung gối, vất vả lắm mới gặp được con gái một lần, anh còn muốn chiếm luôn mấy giây phút này của cô, không phải là quá bá đạo rồi à!


“Dù sao cả đời này, h.ai đứa nó vẫn là con của em, khi nào em muốn nhìn thì nhìn.” Cúc Như Khanh ôm hông cô từ phía sau, nói bên tai cô.


Mặc Thiên Tr.ần vừa nghe lời ngụy biện này của anh, “Cả đời này anh vẫn mãi là chồng em! Vậy không phải là em muốn nhìn thì nhìn sao?”


“Bây giờ anh cho em nhìn, em nên ở lại bên cạnh anh để anh cho nhìn, không phải sao?” Anh vẫn còn viện cớ.


“Anh… Anh…” Mặc Thiên Tr.ần không muốn tranh cãi vấn đề này với anh nữa, cô hô to một tiếng, “H.ai đứa, ba mẹ muốn cắt bánh kem!”


cô vừa gọi một tiếng, h.ai đứa bé lập tức chạy đến, vây quanh h.ai người, cô đắc ý cười cười với Cúc Như Khanh, làm anh phải buông cô ra.





Cúc Như Khanh khẽ cười, rồi gọi bọn trẻ tập trung trước cái bánh ngọt, bốn người ngồi thành vòng tròn, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du nhìn chiếc bánh ngọt khổng lồ này, phải với cổ l.ên nhìn.


“Quá lãng phí! Chúng ta ăn không hết đâu.” Mặc Thiên Tr.ần không nhịn được nói.


“Nhà chúng ta bốn miệng ăn, hôm nay lại là sinh nhật ba người, sao có thể gọi là lãng phí!” Cúc Như Khanh tỏ ra rất thích cái bánh ngọt lớn này.


Cúc Cầm Du vỗ tay nói: “Mẹ, cái này gọi là có khí thế, nói cách khác là phô trương.”


Cúc Hoài Cẩn nghiêng cái đầu nhỏ, “Nếu hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, thì thật tốt biết bao!”


Mặc Thiên Tr.ần vỗ vỗ đầu con gái, “Cái này, phải hỏi bà ngoại con, bà con sinh mẹ không đúng ngày rồi.”


Cúc Như Khanh nhìn ba mươi mốt cây nến lớn của mình, bên trong là sáu cây nến nhỏ, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, hôm được được tận hưởng ngày sinh nhật ấm áp cùng gia đình, đây là sinh nhật vui nhất, đứng bên cạnh là vợ và con trai, con gái, một nhà bốn người đầm ấm, khiến anh càng lúc càng cảm động.




Anh mỉm cười nhìn về phía Mặc Thiên Tr.ần, Mặc Thiên Tr.ần cũng nhìn anh, hôm nay cũng là ngày vui nhất từ lúc sinh ra đến nay của cô, vì có con gái, có người đàn ông cô yêu nhất, những thứ này trước kia đều là giấc mơ quá xa xỉ, nhưng hôm nay đã thành hiện thực, anh vui, cô cũng vui.


Còn đối với h.ai đứa trẻ thì đây là lần đầu tiên được mừng sinh nhật chung, năm nay h.ai đứa đã sáu tuổi, mặc dù thường ngày hay trêu chọc đối phương, nhưng cảm xúc của h.ai trái tim cùng chung huyết thống, lại khiến cả h.ai càng yêu thương nhau hơn, Cúc Cầm Du nắm tay Cúc Hoài Cẩn, nhìn chiếc bánh lớn, cũng cười trộm khi nhìn về phía ba mẹ đang đưa tình.


Mặc Thiên Tr.ần một tay nắm tay Cúc Hoài Cẩn, tay kia nắm tay Cúc Như Khanh, cô có tất cả như hôm nay, đều là nhờ vào người đàn ông này, là anh đã không rời không bỏ, là anh đã cho cô tất cả, cô rất cảm động, đồng thời cũng hy vọng, hàng năm vào ngày này, bọn họ đều có thể ở bên nhau, vui vẻ trải qua ngày tháng.


Lúc này, có tiếng nhạc vang l.ên, phá vỡ bầu không khí đầy cảm kích.


“Chúng ta cùng hát bài hát mừng sinh nhật…”


Cúc Hoài Cẩn kêu l.ên đầu tiên, cô nhóc bắt đầu theo tiết tấu của nhạc mà hát bài hát sinh nhật, bên kia, Cúc Như Khanh nắm tay Cúc Cầm Du, bốn người xếp thành vòng tròn vây quanh bánh sinh nhật, khiêu vũ dưới ánh nến, cùng hát bài hát sinh nhật.


Trong đại sảnh, đ.èn tắt đi, chỉ còn lại ánh nến, thấp thoáng trong ánh nến là những khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nhảy múa, cùng chúc phúc cho nhau, và chúc phúc cho giờ khắc này, giờ khắc hạnh phúc.


Chiếc váy dài của Mặc Thiên Tr.ần chập chờn trong ánh nến, mỗi lần cô nhảy múa thì làn váy sẽ nâng thành một vòng hoa văn đẹp mắt. Kèm theo đó là tiếng cười của h.ai đứa trẻ, càng khiến không khí sôi động hơn.


Chương 266:


Beta: N.P


Tối nay, buổi lễ trang trọng khiến cả nhà Cúc Như Khanh vui vẻ, trong lúc vui sướng cả nhà đều nhảy múa ca hát.


Khi tất cả đang vui vẻ kết thúc bài hát mừng sinh nhật thì Cúc Hoài Cẩn kêu l.ên đầu tiên, “Chúc ba, Cầm Du và con sinh nhật vui vẻ!”


Mặc Thiên Tr.ần cười, “Chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ! Bây giờ, trước khi thổi nến ba người ước nguyện vọng đi?”


Cúc Như Khanh ôm Cúc Cầm Du l.ên, Mặc Thiên Tr.ần cũng ôm con gái l.ên, cả h.ai đứa bé đều có thể nhìn thấy nến trên bánh sinh nhật, ước nguyện vọng xong có thể thổi tắt được.




Mặc Thiên Tr.ần nhìn ba người đang thành tâm ước nguyện, mặc dù hôm nay không phải sinh nhật cô nhưng cô cũng ước một nguyện vọng là cả nhà có thể mừng sinh nhật như vậy, mãi mãi ở cạnh nhau không xa rời.


Lúc nến sinh nhật được thổi tắt, đ.èn trong phòng cũng sáng l.ên, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cả nhà hiện ra.


“Ăn bánh thôi!” Mặc Thiên Tr.ần vui vẻ cầm dao l.ên, bắt đầu cắt bánh.


cô chia làm bốn phần, mỗi người cầm một phần, “Làm sao để vị ngọt của bánh trở thành vị ngọt vĩnh viễn trong tim chúng ta có được không?”


“Đương nhiên là được!” Cúc Hoài Cẩn ăn đầu tiên.


Cúc Cầm Du chỉ ăn một phần nhỏ, Mặc Thiên Tr.ần cười hỏi, “Cầm Du làm sao vậy?”


“Con và ba đều không thích ăn bánh ngọt, bánh này ngọt quá.” Cúc Cầm Du buông đĩa xuống, “Mẹ, con ăn một tí, có ý bày tỏ là được rồi!”


Mặc Thiên Tr.ần lại nhìn sang Cúc Như Khanh, quả nhiên thấy anh cũng không động tới, không nhịn được cười, “Cái bánh này là ai đặt mà lớn vậy hả? Phải cố gắng ăn hết, nếu không sẽ rất lãng phí, đúng không?”


“Cách dùng khác?” Mặc Thiên Tr.ần vẫn chưa dứt câu, Cúc Như Khanh đã lấy tay quệt kem l.ên mặt cô, “Này, xấu xa… Anh làm gì thế?”





Mặc Thiên Tr.ần vội vàng bỏ chạy, h.ai đứa bé cũng lấy bánh chơi đùa, “không cho phép chơi, mấy người có biết làm vậy là rất lãng phí không? Có rất nhiều đứa trẻ đến sinh nhật cũng không có bánh mà ăn, mấy người lại đi mua một cái bánh to rồi chơi quệt kem…”


Nhưng đang lúc cao hứng chơi đùa, h.ai đứa trẻ sẽ không chịu dừng, cứ bôi quệt lẫn nhau, không ngừng chạy nhảy trong sảnh. Mặc Thiên Tr.ần bất đắc dĩ nhìn về phía Cúc Như Khanh, anh cũng chỉ cười mà không nói gì.


một lúc sau, Cúc Như Khanh mới nói: “Được rồi, các con nói xem bánh này không thể lãng phí như vậy, phải làm gì bây giờ?”


Cúc Hoài Cẩn dừng lại, khuôn mặt bị Cúc Cầm Du bôi kem đầy, “Chúng ta mang cho mấy đứa trẻ ở cô nhi viện đi!”




Cúc Cầm Du cũng cọ cọ chóp mũi đầy kem, “Nhưng chúng ta đã ăn rồi còn đâu, có phải nên mua một cái nữa mang sang đó, sẽ trông khá hơn một chút không?”


“Em chẳng hiểu gì cả, chúng ta mang cái bánh này sang, còn mang một ý nghĩa khác là mang sự vui vẻ của cả nhà chúng ta cho họ rồi, để họ có thể chung vui sinh nhật với chúng ta!” Cúc Hoài Cẩn đáp.


“Tr.ần, em thấy sao?” Cúc Như Khanh nhìn cô.


Mặc Thiên Tr.ần năm nào vào đúng ngày này cũng mua bánh mang đến cô nhi viện cho mấy đứa trẻ, cô hy vọng con gái cô ở nơi nào đó cũng nhận được bánh, có được sinh nhật hạnh phúc. Năm nay cô lại loay hoay đến hôn mê, nên quên mất việc này, nhờ con gái nhắc, cô mới nhớ ra.


“Chúng ta làm theo cách của Hoài Cẩn, bây giờ mang đến đó, được không?” Mặc Thiên Tr.ần nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã tám giờ, đưa đến nơi là tám giờ ba mươi, bọn trẻ vẫn chưa ngủ, vẫn có thể ăn được.


“Được!” Mọi người cùng reo l.ên.


“Cầm Du, Hoài Cẩn, theo mẹ đi rửa mặt!” Mặc Thiên Tr.ần kéo tay h.ai đứa tới bồn rửa tay cạnh đó.


Lúc rửa tay h.ai đứa trẻ vẫn huyên náo không ngừng, Mặc Thiên Tr.ần không nhịn được thở dài, “Được rồi! Rửa sạch rồi, không cho phép lại chơi bánh, nếu không mẹ sẽ giận.”


“Oa, mẹ sẽ giận, chúng ta nhanh ra ngoài ngồi yên thôi.” Cúc Hoài Cẩn hào hứng chạy đi.


Chương 267:


Beta: N.P


Mặc Thiên Tr.ần lo bận trước bận sau, cô đang phân phó người làm mang bánh ngọt đi thì nhìn thấy một nhóm người khác mang đến một cái rương lớn. cô hỏi, “Đây là gì vậy?”


“Thưa. Ông Cúc không nói.” một người trong đó trả lời.


Mặc Thiên Tr.ần nhìn bên ngoài thùng giấy thấy không có chữ gì, cô nghi hoặc mở ra xem, thấy trong rương toàn là đồ chơi, mà toàn là đồ chơi mới. cô nhìn mấy món đồ chơi này, rồi nhìn vào phòng, thấy Cúc Như Khanh đang nói chuyện với một người làm!


Người đàn ông này! Anh lúc nào cũng sắp xếp mọi chuyện xong hết, mới chờ cô tự nhảy vào, Mặc Thiên Tr.ần cảm động, mặc dù cô đã bị anh làm cảm động rất nhiều lần, nhưng lần nào, cũng là một loại cảm động khác nhau.




Dĩ nhiên anh biết cô sẽ đến cô nhi viện, nên đã chuẩn bị xong mấy thứ đồ chơi, bù đắp cho những đứa trẻ không cha không mẹ kia. Mặc Thiên Tr.ần vui vẻ cười, hôm nay là sinh nhật anh và bọn trẻ, lẽ ra cô mới là người chuẩn bị tiết mục, nhưng mà, anh đã chuẩn bị thỏa đáng hết.


“Niêm phong mấy thùng giấy này lại, mang l.ên xe.” Mặc Thiên Tr.ần nói với người làm xong, bước vào phòng.


cô bước đến trước mặt Cúc Như Khanh, “nói chuyện gì vậy?”


Cúc Như Khanh nói với người làm, “đi đi!”


“Dạ! Cúc tiên sinh.” Người làm đi ra ngoài.


“Chuẩn bị xong chưa?” Cúc Như Khanh nhìn cô.


“Xong rồi, có thể đi rồi.” Mặc Thiên Tr.ần vươn tay, nắm tay anh, “Cảm ơn anh đã chuẩn bị đồ chơi cho bọn trẻ ở cô nhi viện.”


Cúc Như Khanh gật đầu, rồi gọi bọn trẻ cùng l.ên xe đến cô nhi viện.


Đến cô nhi viện, bọn trẻ ở đó xông đến như đang mong chờ giờ khắc đó. Mọi người mang bánh ngọt và đồ chơi xuống xe, Mặc Thiên Tr.ần phân phát cho bọn trẻ, nhìn từng khuôn mặt nhỏ tươi cười, khóe môi dính đầy bánh ngọt, cảm giác này đối với người khác có lẽ chỉ là niềm vui bình thường, nhưng đối với những đứa trẻ này, đó là một niềm hạnh phúc xa xỉ.


Bánh ngọt cao đến mấy tầng, làm no bụng bọn trẻ, ăn bánh xong, bọn trẻ chơi đùa với Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du, h.ai chị em dạy mấy đứa trẻ này cách chơi đồ chơi, ví dụ như cách điều khiển tàu con thoi, dựa vào chiếc điều khiển trên tay, có thể điều khiển đồ chơi bay l.ên, nó nhanh chóng trở thành đối tượng bọn trẻ giành nhau chơi. Khoảng thời gian ngắn đó, vẫn vang vọng mãi tiếng cười của bọn nhóc.


Mặc Thiên Tr.ần và Cúc Như Khanh đứng sóng vai, h.ai người nhìn khuôn mặt tươi cười của những đứa trẻ, cũng nhìn nhau nở một tiếng cười thỏa mãn, sau đó ôm nhau ngồi dưới ánh sao, hưởng thụ cảm giác tình yêu hạnh phúc.





cô nhẹ nhàng tựa vào anh, để mặc những ngọn gió đầu hè thổi qua người, cô biết, anh muốn cô biết, anh yêu cô rất nhiều, mới làm nhiều việc khiến cô cảm động như vậy, anh là người đàn ông tốt, sẽ nắm tay cô cùng vượt qua tất cả, mãi mãi sẽ như những ánh sao sáng trên bầu trời hoặc dòng sông ngân vĩnh hằng kia.


đang yên lặng tận hưởng đêm hè thì Cúc Hoài Cẩn đầu đầy mồ hôi chạy tới, “Ba, ba thiên vị, ba chưa từng cho con mấy cái đồ chơi này.”


Mặc Thiên Tr.ần ngẩn ra, lấy khăn lông nhỏ ra lau mồ hôi trên mặt con, Cúc Như Khanh nói, “Ba nghĩ là con giống mẹ con chỉ thích vẽ tranh thôi.”


“Đương nhiên không phải rồi. Chẳng qua vẽ tranh vẫn là thứ con thích nhất.” Cúc Hoài Cẩn nhìn h.ai người, “Con vẽ cho ba mẹ một bức cảnh đêm đầu hè, được không?”


“Được!” Mặc Thiên Tr.ần nở nụ cười.


Cúc Như Khanh cũng mỉm cười ngầm đồng ý, h.ai người nhìn nhau cười, rồi lại nhìn Cúc Hoài Cẩn ra xe lấy bản vẽ và bút, vẽ hình ảnh h.ai vợ chồng trong cảnh đêm đầu hè.


Đúng lúc đó, Cúc Cầm Du từ trong đám trẻ chạy đến, h.ai cánh tay nhỏ bé vừa khoác l.ên vai Cúc Như Khanh, vừa khoác l.ên vai Mặc Thiên Tr.ần, kêu lớn, “Hoài Cẩn, còn em nữa!”


“Cúc Cầm Du, em tránh ra nhanh l.ên!” Cúc Hoài Cẩn quát, “Em chạy vào thế, còn chị làm sao?”


“Chúng ta không cần chị nữa!” Cúc Cầm Du vui vẻ nháy mắt.


Cúc Hoài Cẩn lập tức ăn vạ, không chịu vẽ tiếp.


Mặc Thiên Tr.ần khẽ cười đứng l.ên, kéo Cúc Cầm Du ngồi và bên trái Cúc Như Khanh, sau đến đặt Cúc Hoài Cẩn vào bên phải, Cúc Như Khanh nhìn h.ai đứa trẻ đáng yêu như những tiên đồng trên tiên giới, cô bước đến cạnh bản vẽ.


“Để em vẽ tranh cho ba người, được không?” Mặc Thiên Tr.ần cầm bút vẽ của Cúc Hoài Cẩn l.ên.


“không được!” Người phản đối đầu tiên là Cúc Như Khanh, “Bức tranh đó không có mẹ, sao được chứ?”


Cúc Cầm Du dùng ngón tay chọc chọc Cúc Hoài Cẩn, “Đúng rồi, không có chị còn được, không có mẹ làm sao được đây?”


“Này, cuối cùng là muốn thế nào?” Mặc Thiên Tr.ần cầm bút vẽ nhìn ba người bọn họ.


Cúc Như Khanh cười đứng l.ên, bước đến trước mặt Mặc Thiên Tr.ần, “Đừng vẽ nữa, ở đây bọn trẻ cũng chơi đủ rồi, chúng ta về nhà thôi.”





Mặc Thiên Tr.ần nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, cô gật đầu đồng ý, đi vào phòng, vỗ tay, “Các bạn nhỏ, cuộc vui đến đây kết thúc, nên tắm rửa đi ngủ, ngày mai tiếp tục chơi được không?”


“Vậy… Mấy thứ đồ chơi này là của tụi em sao? Chị Mặc.” một người trong đám trẻ ôm chiếc máy bay điều khiển.


“Đương nhiên rồi. Chú Cúc cho mọi người mà.” Mặc Thiên Tr.ần cười đáp, “Mau mang cất đồ chơi, ngày mai lại chơi tiếp.”


“Cảm ơn chú Cúc, cảm ơn chị Mặc.” Bọn trẻ vui vẻ tản đi.


trên đường về, Cúc Hoài Cẩn cười nói, “Ba, sao vai vế của mẹ lại nhỏ hơn ba?”


Cúc Cầm Du cũng nói: “Bọn họ gọi ba là chú, lại gọi mẹ là chị!”


Mặc Thiên Tr.ần cười nói: “Chứng tỏ ba già rồi, mẹ còn trẻ!”


“Phải, phải, mẹ càng trẻ, ba càng thích.” Cúc Như Khanh nhìn Mặc Thiên Tr.ần.


Mặc Thiên Tr.ần chỉ nhìn về phía trước, cả nhà trở lại biệt thự, bọn trẻ đã mệt, về đén nhà vừa tắm rửa xong, liền leo l.ên giường ngủ thiếp đi.


Mặc Thiên Tr.ần chăm cho bọn trẻ ngủ xong, trở lại phòng ngủ thì thấy Cúc Như Khanh vừa tắm xong, chỉ bọc khăn tắm bên hông, cô bước tới, “Ông xã, em có quà muốn tặng cho anh!”


Cúc Như Khanh trưng ra vẻ mặt “rốt cuộc cũng đến lượt anh rồi”, Mặc Thiên Tr.ần lấy trong túi xách ra một cái quần ló.t nam, “Chúc mừng sinh nhật, ông xã thử mặc vào xem, có vừa người không?”


Sinh nhật năm ngoái của Cúc Như Khanh, cô tặng kẹo cai thuốc lá, năm nay quan hệ đã khác, cô tặng cái này anh đương nhiên thích, lập tức tháo khăn tắm, nhưng lại không mặc.


“Ông xã, nhanh đi, em muốn nhìn xem cảm giác thế nào.” Mặc Thiên Tr.ần làm nũng.


Vợ yêu đã làm nũng đến thế, Cúc Như Khanh liền hoàn toàn buông vũ khí đầu hàng, nhanh chóng mặc vào, sau đó phô diễn một tư thế cao ngạo, Mặc Thiên Tr.ần cứ suýt xoa khen ngợi.


“Ông xã, em đi tắm.” Mặc Thiên Tr.ần giảo hoạt cười, chạy vào phòng tắm.


Cúc Như Khanh ngẩn ra, chuẩn bị c.ởi xuống thì không ngờ, làm sao cũng không c.ởi ra được.


Chương 268:


Edit : Binmeo


Beta: N.P


“Tr.ần, em cho anh mặc cái gì đấy?” Cúc Như Khanh nhìn bóng lưng cô, hỏi.


Mặc Thiên Tr.ần đã chạy vào phòng tắm, nhô đầu ra khỏi cửa, “Ông xã, đó là quà sinh nhật em đặt riêng không c.ởi xuống được cho anh đấy, mong anh đừng cười.”


cô còn dùng ánh mắt, em đã cho anh khi dễ em nhiều như vậy, bây giờ nên biết hậu quả đi!


Cúc Như Khanh h.ai mắt tươi cười nhìn cô, chờ em tắm xong, xem anh “hành hạ” em thế nào!




Mặc Thiên Tr.ần trong phòng tắm vui vẻ ca hát, đây là chính cô tìm vải đặt hàng, căn cứ vào dáng người may ra, mặc l.ên người liền dính luôn trên đó, c.ởi không xuống, kéo cũng không hư.


Ai bảo Cúc Như Khanh luôn lấy chuyện ức hiếp cô làm niềm vui, cô cũng phải cung kính đáp lễ anh mới được, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau! Hôm nay vừa hay là sinh nhật của anh, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi!


Mặc Thiên Tr.ần tắm táp thoải mái xong, chỉ khoác một cái áo ngủ, rộng thùng thình chỉ cột dây ngang cho có lệ, trên người tỏa ra mùi vị quyến rũ, cô nhìn người đàn ông hờn dỗi trên giường lớn, vui vẻ chạy đến, ngọt ngào gọi, “Ông xã, sinh nhật vui vẻ!”


“Em đối xử với ông xã em vậy sao?” Cúc Như Khanh nheo mắt lại hỏi.


“Của em chỉ là lễ mọn, mong ông xã đừng ghét bỏ mà.” Mặc Thiên Tr.ần cười nói, vươn tay sờ dọc theo quần ló.t anh, “Nhìn rất đẹp nha! Vóc dáng của ông xã tuyệt vời như vậy càng hoàn mỹ hơn.”


Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô vào ng.ực, đ.è cô xuống, bàn tay cách lớp áo ngủ ôm lấy hông cô, cũng rất nhanh tiến tới đùa bỡn bầu ng.ực sữa tròn tròn của cô, Mặc Thiên Tr.ần lập tức khẽ rên thành tiếng, anh biết rõ trên ngừoi cô nơi nào gây cho cô cảm giác mạnh nhất.


“Tr.ần, quà sinh nhật, ngoài cái này ra còn gì nữa không nhỉ?” Anh cười nói.





Mặc Thiên Tr.ần đoán chừng anh c.ởi không được, cười đáp: “Còn em nữa, ông xã có muốn không?”


“Muốn! Làm sao không muốn được!” Cúc Như Khanh cười lớn cúi đầu hôn l.ên làn môi cô.


Tất cả ồn ào đã qua đi, đây chính là khoảng thời gian ngọt ngào chỉ thuộc về h.ai người, bên ngoài là buổi đêm đầu hè yên tĩnh, bên trong phòng là cảnh tượng h.ai người mắt trong mắt, mười ngón tay quấn quít yêu đưng, bắt đầu một buổi tối vui vẻ ngọt ngào.


cô mỹ lệ, như một đóa sen đầu hè vừa ra nhụy, mát mẻ nở rộ trong mắt anh, Cúc Như Khanh cảm thấy mình như lọt vào bên trong hồ sen, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa sen, không nhịn được vươn tay ra hái vẻ đẹp của cô, anh vốc nước vào trong lòng bàn tay, chậm rãi thả vào cánh môi nhỏ của cô, càng thêm xinh đẹp.


“Tr.ần, em rất đẹp…”


Mặc Thiên Tr.ần khẽ mỉm cười, để mặc cho bản thân phơi bày trong mắt anh, trong lòng hạnh phúc. Nhưng lúc đang thưởng thức, anh lại giống như làm ảo thuật, trên tay cầm bánh ngọt.


“Khanh, không được…”


cô kháng cự yết ớt, rõ ràng là đã mang hết bánh ngọt đến cô nhi viện rồi, tại sao anh vẫn còn bánh trong phòng chứ?


Anh dùng tay bắt lấy h.ai bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại lấy bơ nhẹ nhàng bôi l.ên cổ, l.ên xương quai xanh xinh đẹp, là những chỗ nhạy cảm nhất của cô, anh đương nhiên biết những điểm này, tay anh nhẹ vuốt, mùi thơm của bơ, hòa với mùi hương trên người cô ngập tràn trong mũi anh.


“Tr.ần, em nói tối nay là của anh, đúng không?” Anh cúi đầu cười, chóp mũi đụng phải bầu ng.ực sữa của cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào xương quai xanh của cô.


Lúc tối anh tắm xong, đã lập tức phân phó người làm đi đặt một cái bánh ngọt nhỏ, mục đích đương nhiên là vì bữa tiệc ngọt ngào đêm nay. Đây là khoảng thời gian tận hưởng giữa anh và cô, sao có thể thiếu phần ngọt ngào này chứ?


“Ông xã, đổi cái khác đi, được không?”





Xương quai xanh của cô vốn đã giống như con bướm xinh đẹp, nay dính một tầng bơ trắng, càng giống một con bướm, sắp tung cánh bay đi hơn. Lúc đầu lưỡi Cúc Như Khanh chập chờn khẽ liế.m, cô mới cảm thấy so với buổi tối ở cạnh bồn rửa tay, cảm giác anh liế.m vành tai cô, cái này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều rất nhiều.


Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể cô phập phồng không ngừng, anh cười, “Đây mới là bắt đầu thôi, Tr.ần biết rõ phải làm thế nào, anh mới buông tha em, đúng không?”


Mặc Thiên Tr.ần ánh mắt vừa lúc chạm đến hông anh, thứ nằm trong quần ló.t đã sớm long l.ên, dĩ nhiên cô hiểu anh đang nói gì, hơn nữa cô cũng biết, nếu cô c.ởi cho anh, anh cũng sẽ không buông tha cô, sẽ càng đắc ý đùa bỡn cô.


“Em chính là không cho anh c.ởi ra!” cô thở khẽ, “Em sẽ làm pháp thuật, sẽ làm cho anh tối nay chỉ nhìn được, mà không ăn được!”


“Vậy tối nay, Tr.ần chính là cô phù thủy nhỏ rồi, anh lại muốn xem thử công lực của cô phù thủy nhỏ này rốt cuộc là cao đến mức nào, có thể khiến người như anh không thể chống cự không?”


Cúc Như Khanh cũng không hấp tấp, mặc dù người anh trướng đến khó chịu, mấu chốt là anh không nghĩ ra được cô làm cách nào, mà mặc dù anh khỏe mạnh, nhưng vẫn kéo không đứt c.ởi không ra, đây xem như là lần đầu tiên tổng tài Cúc thị bị làm khó triệt để rồi.


Mặc Thiên Tr.ần đỏ mặt thở hổn hển, “Được rồi, chúng ta phân cao thấp một chút mới được…”




Lời còn chưa nói hết, anh đã mang bánh ngọt bôi không ngừng l.ên bầu ng.ực trắng run rẫy của cô, cô muốn ngăn, cũng bị cảm giác có chút ngọt, có chút ngán, có chút nhu tình này bao vây.


Bầu ng.ực sữa của cô dưới đầu lưỡi điêu luyện mềm mại nóng ấm của anh, sinh ra cảm giác muốn bay l.ên không trung khiến cô phập phồng không ngừng…


Bàn tay Cúc Như Khanh tiến thẳng đến trước ng.ực, lướt sang bên hông, đi đến bụng cô, anh nhìn thấy vết sẹo mờ mờ kia, trong lòng tối sầm lại, đó là ngày này sáu năm trước, đã mạnh mẽ lấy đứa bé trong bụng cô ra.


Tay anh nhẹ nhàng vuốt vết sẹo, từng lần, từng lần, từng lần, tựa như muốn an ủi cánh hoa đã từng chịu tổn thương này, lại giống như một liều thuốc muốn loại trừ dấu vết xấu xí duy nhất trên người cô, ánh mắt dần trở nên trìu mến, đôi mắt sâu kín nhìn chăm chúc vào dấu vết, mãi một lúc sau…


Mặc Thiên Tr.ần dần bình tĩnh lại, cô khẽ ngẩng đầu, thấy người đàn ông đã dời về phía khác, h.ai tay cô được anh thả lỏng, vội vàng lấy tay che đi, không cho người đàn ông nhìn thấy, “Như Khanh, đừng nhìn…”


Đây là nỗi đau đớn mãi mãi mà người đàn ông đó để lại, chính tại nơi đó ngày này, cô bị cường hành khống chế trên bàn phẫu thuật lạnh lùng, bất lực rơi lệ, tròng mắt đầy nước mắt mông lung chỉ nhìn thấy các bác sĩ áo trắng, đôi tai chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật kim loại, rạch bụng đã nhô cao của cô, để lại cho cô nỗi đau vĩnh viễn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play