Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Dù cho xung quanh ai cũng cất giấu tâm tư riêng của mình, Mặc Thiên Trần lại phơi bày tâm tư bản thân, cô vô cùng khiếp sợ, nhưng lời xác nhận của Cúc Như Khanh, ai cũng tin tưởng, nhưng cô lại không muốn tin.
Anh quan tâm cô rất nhiều, làm sao có thể là người đàn ông đó, làm sao có thể là người đàn lãnh khốc đêm đó chứ?
không! không!! không!!!
cô không muốn chấp nhận sự thật đó, không phải anh, tuyệt đối không phải anh! Anh làm sao lại đối với cô như vậy được?
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ánh mắt sắc như chim ưng cũng đang trầm mặc nhìn Chu Tiểu Kiều.
Nước mắt rơi đến mịt mờ, cô càng lúc càng không thấy rõ gương mặt của anh nữa, tất cả âm thanh chung quanh đều dần dần biến mất, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói kia:

“Người đàn ông đó chính là tôi…”
“Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi…”
“Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi… Chính là tôi…”
Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần đi, lúc đến phòng nghỉ, Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Tại sao lại là anh?”
“Chẳng lẽ em không hy vọng là anh?” Cúc Như Khanh cười khổ, lúc nãy anh chỉ muốn cô không bị người khác chỉ chõ, không muốn cô bị mấy lời đó quấy nhiễu nữa, căn bản anh cũng không kịp nghĩ, đã nói ra sự thật, vậy mà, bây giờ, anh mới biết, người khó chấp nhận nhất vẫn là Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần nhìn anh nước mắt rơi như mưa, “Dĩ nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa từng hy vọng đó là anh, anh biết không, anh ở trong lòng em tốt đẹp đến mức nào, em từng nghĩ anh chính là người đàn ông khiến em cảm động nhất trong cuộc đời này, em từng cho rằng anh là người đàn ông tốt nhất, sao anh có thể là người đàn ông lãnh khốc vô tình đêm đó? Sao lại có thể như thế được… Như Khanh, Như Khanh, sao anh có thể đối với em như vậy?”
Cúc Như Khanh trầm mặc không nói gì, anh đã đánh giá thấp cái đêm anh tổn thương Mặc Thiên Trần, anh đứng tại chỗ, nhìn cô khóc đến thương tâm.
“Như Khanh, Như Khanh, anh nói em biết đi, có phải là sự thật không?” Mặc Thiên Trần bắt lấy hai tay anh, nhìn anh chờ đợi.
Hồi lâu, Cúc Như Khanh gian nan gật đầu.
“không! Em không tin!” Mặc Thiên Trần đánh vào ngực anh, “Như Khanh của em không phải người như vậy, hắn không phải…”
Cúc Như Khanh để cô đánh đến mệt, mới chua sót nói: “Trần, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng là người tốt…”
“Nhưng anh đối tốt với em, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy… Trong lòng em anh chính là người tốt…” Mặc Thiên Trần không nghe anh, cô nằm trong ngực không ngừng khóc.
Cúc Như Khanh nhắm hai mắt lại, anh cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ mong đợt phong ba này có thể qua đi nhanh một chút.
Mặc Thiên Trần không biết khóc bao lâu, cô nhảy ra khỏi ngực anh, mở cửa chạy ra ngoài.
“Trần…” Cúc Như Khanh vội vàng đuổi theo.
Mặc Thiên Trần chạy vào toilet nữ, Cúc Như Khanh nắm chặt quả đấm, đang muốn chạy vào thì Nghiêm Tiểu Huệ từ phòng rửa tay bước ra, vội vã ngăn Cúc Như Khanh, “Tổng tài, để tôi vào! Lát nữa tôi nhất định mang phu nhân ra cho ngài.”

Cúc Như Khanh nặng nề gật đầu, ra khỏi phòng rửa tay, đứng bên ngoài, đốt một điếu thuốc.
Mặc Thiên Trần chạy vào toilet, ngồi trên bồn cầu khóc lớn, sao chuyện lại thành ra thế này? Mọi thứ cứ như là sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người cô.
Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài, nhưng không lên tiếng gọi Mặc Thiên Trần, cô là người thông minh, tự nhiên hiểu thấu chuyện của hai người họ.
Lúc này, trong phòng rửa tay còn có một người phụ nữ khác, cô ta sửa sang lại dung nhan, nhưng cũng không quên chuyện vừa rồi, “Mặc Thiên Trần thảm rồi, chuyện như vậy mà lại bị đưa ra ánh sáng, không biết là đắc tội với ai nữa!”
“trên người có miệng, đúng là muốn nói gì thì nói.” Nghiêm Tiểu Huệ không nhịn được nói.
Người phụ nữ kia trả lời, “Đó cũng là do cô ta tự gây ra chuyện đó, giống như trong Tây Du Ký, cho dù công lực cao siêu bao nhiêu, cuối cùng vẫn không qua mặt được Tôn Ngộ không.”
Nghiêm Tiểu Huệ đáp: “thật ra thì cô ấy xem ra vẫn có phúc phần, cô ấy vẫn có một người đàn ông yêu mình sâu đậm, phải là phúc khí tu mấy đời mới có chứ! Nhưng mà lại gặp phải chuyện này.”
Người phụ nữ kia lại nói: “Đây cũng coi là phúc khí sao? không phải cô đang châm chọc đấy chứ!”
Nghiêm Tiểu Huệ nói lời tự đáy lòng, “Tôi là thật tâm cảm động vì cô ấy. Cúc tiên sinh chẳng qua chỉ là gánh chịu thay mà thôi, cô ấy bị người ta chỉ trích nhiều như vậy, phải là người đàn ông yêu người phụ nữ tới mức nào, mới có thể hy sinh đến thế được chứ?”
Người phụ nữ kia tỉnh ngộ, “Là thật hả?”
Nghiêm Tiểu Huệ lắc đầu, “Sao có thể là thật được? Nếu là thật, sao Cúc tiên sinh lại không sớm nói cho cô ấy biết? Mà phải chờ đến tiệc tùng bị người ta phơi bày? Cúc tiên sinh làm việc mưu tính sâu xa, sao có thể làm chuyện nước đến chân mới nhảy chứ?”

Người phụ nữ kia nhảy lên, “Đúng thế! Vậy chứng tỏ, Cúc tiên sinh thật sự đối với cô ta rất tốt, tốt đến mức chấp nhận gánh hết trách nhiệm… Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ… Sao vậy chứ?”
Nghiêm Tiểu Huệ thấy tiếng khóc của Mặc Thiên Trần trong toilet đã ngừng, cô bất đắc dĩ lắc đầu, “không chỉ cô không nhìn ra, cả tôi cũng vậy, trong chúng ta có rất nhiều người không nhìn ra, cô nói đây không phải phúc khí thì là gì?”
“Ai… Ai…” Người phụ kia bận bịu trang điểm, “Vậy ra cô ấy là trong họa được phúc, được trời ban cho anh hùng, tôi thật muốn đi tìm một kỵ sĩ ình quá đi.”
“đi đi!” Nghiêm Tiểu Huệ gật đầu tạm biệt, nhìn cửa phòng toilet của Mặc Thiên Trần một lát, rồi xoay người ra ngoài.
cô nghĩ, sau khi nghe được những lời này, Mặc Thiên Trần sẽ tự biết phải làm thế nào! Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết, Mặc Thiên Trần bề ngoài dịu dàng thiện lương, nhưng bên trong cũng có mấy phần cương nghị, người như thế, hầy…
Mặc Thiên Trần trong toilet tự lau khô nước mắt, cô cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Nghiêm Tiểu Huệ và người nọ, cô suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Nghiêm Tiểu Huệ nói rất hợp đạo lý, nếu Cúc Như Khanh sớm biết, dựa theo tính cách của anh, tất nhiên sẽ không để người khác có dịp nói xấu cô. Như vậy, thật sự anh là vì muốn chặn mồm mấy người đó, mới tự thừa nhận chuyện là do mình làm sao?
Anh nhận trách nhiệm về mình, mọi người sẽ tự động kín đáo phê bình, danh dự của cô sẽ không bị ảnh hưởng nhiều lắm, trong mắt người khác, dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng là vợ chồng, quanh đi quẩn lại cũng về một điểm.
Chẳng lẽ lại vậy? Anh thật sự yêu cô, cưng chiều cô đến vậy sao? Cho nên mới tình nguyện gánh hết trách nhiệm, chỉ vì không muốn cô bị người khác chỉ trích! Như Khanh, Như Khanh, trong lòng anh, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Trong lòng anh, anh thật sự nghĩ như vậy sao? Tại sao cô lại không nghĩ ra anh là như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play