Chương 878
Nhiếp Vịnh Nhi ủy khuất cúi đầu, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Sân khấu thuộc về cô ta dường như sụp đổ chỉ sau một đêm.
Điện thoại di động đã reo rất lâu.
Lặng lẽ lau nước mắt, cô ta liếc nhìn cuộc gọi đến và cau mày.
Do dự một lúc rồi mới nhận cuộc gọi: “Alo?”
Đối diện là một giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn: “Cô đang ở đâu?”
Cô ta thành thật trả lời: “Trường học.”
“Được, nửa tiếng sau, tôi sẽ đến đón cô.”
Cô ta cắn môi không nói gì.
“Sau khi nhìn thấy cô ấy, cô phải nói lại cho cô ấy nghe những lời đã nói với tôi trước đó!” Giọng anh tràn đầy ý ra lệnh khẩn cấp.
Nhiếp Vịnh Nhi cúi đầu, mái tóc trên trán chặn tầm mắt, che giấu ánh mắt trong bóng tối.
“Nói đi! Cô đã nghe rõ chưa?”
Đôi môi cô mím lại rồi từ từ mở ra: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo những gì anh yêu cầu.”
“Vậy thì tốt.” Rõ ràng khi nghe thấy vậy anh đã thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, thay vì chờ đợi anh cúp máy, Nhiếp Vịnh Nhi ngược lại cúp máy trước.
Siết chặt điện thoại trong tay, cô ta ngước mắt lên, đau khổ đọng lại trên ấn đường dần biến thành một đám mây dày, sắp che đi đôi mắt trong sáng và thuần khiết của cô ta…
***
Vy Hiên không ngờ hành động của đám phóng viên sẽ nhanh như vậy!
Sau khi được mời vào văn phòng của Tổng biên tập, cô đã bị sốc khi thấy hai phóng viên ngồi đối diện.
Tổng biên tập mỉm cười thay cô giới thiệu: “Cô ấy chính là nhân vật chính trong video, cũng chính là nhân viên xuất sắc của tạp chí của chúng tôi, cấp dưới đắc lực nhất của tôi, cũng là vợ chưa cưới của ông Liên Cẩn Hành, người phụ trách quản lý Hoàn Vũ Tân Địa Singapore khu vực trong nước, cô Phạm Vy Hiên! ”
Vy Hiên im lặng nhìn Tổng biên tập. Cô hoàn toàn có lý do để hoài nghi chính tổng biên tập đã cung cấp manh mối cho bên phía phóng viên!
“Cô Phạm, tôi là phóng viên của báo X …”
“Thật xin lỗi, tạm thời tôi không muốn tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, tôi hy vọng các anh có thể thông cảm.” Vy Hiên lịch sự gật đầu và đứng dậy.
“Tiểu Phạm! Tiểu Phạm! Cô đợi một chút!”
Tổng biên tập mỉm cười xin lỗi các phóng viên rồi vội vã đuổi theo: “Tiểu Phạm! Cô nể mặt mọi người cũng là một nửa đồng hành với mình, cô chỉ cần tùy tiện đối phó một vài câu với họ là được! Lượng phát hành hàng ngày của tờ báo X tốt hơn cả năm của chúng ta bao nhiêu—– ”
Vy Hiên dừng bước, quay đầu lại: “Tổng biên tập! Ngài có thể tôn trọng mong muốn cá nhân của tôi không?”
Tổng biên tập mỉm cười lúng túng: “Ôi chao, phỏng vấn cũng không phải là điều gì xấu, sao mà lại không tôn trọng cô?” Đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Vy Hiên, ông che đậy di chuyển tầm nhìn: “Tổng biên tập cũng vì tốt cho cô.”
“Tổng biên tập, tôi không thể làm mấy việc quảng cáo hay tăng mức độ nổi tiếng cho tạp chí.”
“Tiểu Phạm … cô, cô đang nói gì vậy?”