Chương 869
Được rồi, cô nhịn.
Ra khỏi khách sạn, Vy Hiên quét mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một lượt. Anh mặc quần áo thường ngày, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như bình thường, trẻ tuổi đẹp trai, quả thật rất phóng khoáng.
Đột nhiên Vy Hiên nói: “Liên Cẩn Hành, chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhỉ?”
Thường xuyên có thể nghe thấy tên anh ở trong tạp chí xã, lại có rất ít scandal, mà scandal do cô tạo ra, chỉ sợ sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất của anh. Nghĩ như vậy, Vy Hiên lại cảm thấy tự trách và hối hận.
Ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía cô: “Yên tâm, tôi không lạm tình.”
Vy Hiên lập tức xấu hổ: “Tôi không có ý đó.”
Anh khẽ cười, đi xuống bậc thang trước.
Có người chờ sẵn ở ven đường, thấy anh đi ra thì đưa chìa khóa cho anh.
“Lên xe đi.” Anh nói.
Thời tiết thoải mái dễ chịu, đường đi lạ lẫm, thoạt nhìn tất cả đều hài hòa tươi mát.
Vy Hiên híp mắt hưởng thụ làn gió nhẹ vỗ về, thuận miệng hỏi: “Các anh muốn mở rộng kinh doanh ở nơi này sao?”
Liên Cẩn Hành lái xe, thành thạo tạt xe sang làn đường xe chạy: “Nepal nằm trong khu vực động đất, nơi đây vẫn rất có kinh nghiệm trong việc xây dựng phòng ốc chống động đất.”
Khác nghề như cách núi, Vy Hiên cái hiểu cái không, nhìn người đi đường bên ngoài xe, hai bên vỉa hè, mọi nơi đều có thể nhìn thấy du khách Trung Quốc đội mũ của công ty du lịch, trong khoảnh khắc đó, lại có cảm giác như đang ở nước mình.
Bọn họ đi đến quảng trường Durbar chứa đầy đặc sắc vốn có thời trung cổ, nơi này có hơn năm mươi chùa chiền và cung điện, rất nổi tiếng.
Vy Hiên xuống xe, lập tức bị sự hùng vĩ và sự độc đáo của những công trình kiến trúc xung quanh thu hút tầm nhìn.
Bầu trời rộng lớn mênh mông, tiếng chuông trầm trầm nhưng vang dội, những tín đồ Ấn Độ thành kính, thi thoảng có chim bồ câu trắng cất cánh bay lên, đều giống như tạo ra lễ rửa tội tâm linh vì cô. Cảm giác như là rất nhiều chất chứa trong lòng ở trong thiên nhiên trong trời đất đều không đáng để nhắc đến, chỉ có thả lỏng.
Hiếm khi thả lỏng, hai người thảnh thơi đi dạo, cũng rất hài lòng.
Từ ngôi đền Taleju cao nhất đến Gatamanda thờ cúng thần Golana, lại đến cung điện Kumari chỉ thờ cúng duy nhất ‘nữ thần sống’ Kumari, cuối cùng bọn họ đi đến một ngôi đền đặc biệt, khác hẳn với những ngôi đền khác.
Vy Hiên hỏi đó là gì, Liên Cẩn Hành quét mắt nhìn nói: “Đền thờ thần Shiva.” Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: “Là nơi rất thú vị.”
“Thật sao?” Cô cảm thấy hứng thú, mãi đến khi vào trong mới hiểu rõ cái gọi là ‘thú vị’ trong lời anh nói là gì.
Toàn bộ những chạm khắc trên xà nhà và cột trụ đều thể hiện tính dục, hơn nữa đủ loại tư thế, ngay cả vị trí riêng tư cũng không hề che đậy!
Vy Hiên rất xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng, quả thật là miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Ngôi đền này quả thật rất… đặc sắc.”
Hai tay Liên Cẩn Hành đút vào trong túi quần, ngẩng đầu nhìn: “Nghe nói là để tăng cao tỉ lệ sinh đẻ, quốc vương mới hạ lệnh vẽ những bức tranh này.” Anh lại nhìn thẳng vào mắt Vy Hiên: “Nếu như dùng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật nhìn, những chạm khắc quả thật khiến người khác kinh diễm.”
Vy Hiên gật đầu liên tục, mặc dù rất khó có được ánh mắt như vậy, nhưng vẫn nói hùa theo: “Đúng vậy, nghệ thuật!”
“Ồ? Vậy sao cô cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người đàn ông thế?”