Chương 865

Người đàn ông ngẩng đầu, mắt sáng lên kì lạ: “Nhưng cô chỉ nghe có một lần.”

Vy Hiên ngượng ngùng nói: “Có thể là do tôi thích quá.”

Ông nhìn Vy Hiên, hỏi: “Nói cho tôi biết, cô tên là gì?”

Vy Hiên dùng tiếng Trung, nói rõ ràng: “Phạm Vy Hiên.”

Lúc này, kênh truyền thanh trong sân bay vang báo thông tin chuyến bay.

“Thật đáng tiếc, tôi phải lên máy bay rồi.” Người đàn ông đem đàn cất vào hộp, cầm theo túi hành lý đơn giản, cười với Vy Hiên: “Hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Vy Hiên nhìn theo bóng dáng nhàn nhã thong dong của người đàn ông, mỉm cười.

Quay người ngoái nhìn, đối diện ánh mắt chăm chú của Liên Cẩn Hành: “Sao vậy?” Cô hỏi: ” Trên mặt tôi có cái gì sao? Tóc tôi bị bù xù à?” Cô sờ tay lên đầu. Anh giương khóe môi: “Đi ăn cái gì đi.”

“Ừm.” Trên đường đi, Vy Hiên vẫn ngân nga khúc nhạc, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

Liên Cẩn Hành ánh mắt như mỉm cười liếc qua.

Xem ra cô thật sự rất thích khúc nhạc này.

Sân bay rất ít quán ăn uống, hai người đi vào một quán mì, Vy Hiên nhìn thấy giá tiền bên trên, không nói hai lời lôi Liên Cẩn Hành đi ra.

“Không thích?” Anh hỏi.

Vy Hiên lắc đầu, che miệng nói nhỏ: “Đắt quá! Một tô mì mà tận hai ba trăm nghìn, không hợp lí!” Cô chỉ vào cửa hàng Dicos bên cạnh: “Hay là ăn cái này đi.”

Liên Cẩn Hành bật cười, nhưng không ngăn người phụ nữ này, đi theo cô lần đầu tiên trong đời đi vào cửa hàng ăn nhanh này, hương vị cũng không đến nỗi tệ như tưởng tượng.

Sau khi nghỉ ngơi, hai người mới lên máy bay đi Katmandu. Mặc dù đây không phải là lần đầu cô ra nước ngoài, nhưng lúc đó đều là khi cô còn bé theo ba bay vài vòng ở Đông Nam Á. Lần bay này mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Rất nhanh, máy bay đã đến thủ đô Katmandu, Nepal.

Lúc này đã là đêm khuya, không khí ấm áp ẩm ướt như vừa mưa, có chút ngột ngạt. Có người chờ ở sân bay, đón họ xong đưa thẳng đến khách sạn gần nhất Dwarika.

Đường đi rất ngắn, mất không quá năm phút, xuống xe vào phòng mới phát hiện, chỉ đặt có một gian phòng.

Liên Cẩn Hành thấy Vy Hiên có vẻ lúng túng, anh vẫy gọi người phụ trách tiếp đãi khách, ra hiệu lại muốn đặt thêm một phòng. Đối phương áy náy biểu thị xin lỗi, khách sạn này rất hot. Nếu không đặt trước thì sẽ khó có phòng trống.

Vy Hiên không muốn gây chuyện phiền phức, nhẹ nhàng nói: “Gian phòng này lớn như vậy, hai người ngủ cũng không sao đâu!”

“Em chắc chứ?” Liên Cẩn Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lung linh, đuôi lông mày cũng giương lên, có chút cuốn hút.

Vy Hiên bật cười, không còn giống một bức tường trong suốt bị ánh mắt anh nhìn xuyên. Cô cũng học được cách nhìn hiểu người đàn ông này. Đối với cô anh lúc nào cũng tôn trọng.

Cô gật đầu, ánh mắt sáng: “Tôi chắc chắn.”

Liên Cẩn Hành mím môi: “Hiểu rồi.”

Trời vừa rạng sáng, tha hương nơi đất khách quê người.

Vy Hiên tắm xong đi ra, chiếc áo choàng tắm ôm lấy toàn bộ cơ thể cô, trông cô thật nhỏ nhắn xinh xắn.

“Tôi tắm xong rồi. Anh vào tắm đi.” Cô nói cực kỳ tự nhiên, tay lấy khăn lau tóc.

Liên Cẩn Hành đang ngồi trước bàn máy tính ngẩng đầu, ánh mắt đưa qua cô, vẻn vẹn một chút, ánh mắt lại né tránh nhìn qua nơi khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play