CHƯƠNG 85

Tiêu Mặc Ngôn chẳng thèm để ý đến những người xung quanh, họ thích xem thì liên quan gì đến anh chứ? Bế Bảo Ngọc vào tiệm giày, anh nhìn chung quanh một vòng rồi chọn cho cô một đôi giày thể thao màu trắng, không những đẹp mà còn mang rất thoải mái.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón, anh liền nói kích cỡ giày cô mang, Bảo Ngọc giật mình: “Sao anh biết?”

Anh vừa nhìn đôi giày đó vừa nói: “Vừa rồi có sờ qua.”

Nhân viên cửa hàng tủm tỉm rời đi.

Bảo Ngọc lúc này rất xấu hổ nhưng cũng đành bất lực, cô đã biết ở cùng Tiêu Mặc Ngôn thì phải vứt đi hai chữ rụt rè.

Vừa xỏ vào đôi giày mà anh chọn liền có cảm giác vô cùng thoải mái, cô đi tới đi lui rồi hài lòng cười: “Rất đẹp.”

Tiêu Mặc Ngôn quẹt thẻ xong quay lại, cô liền kéo anh ra bước nhanh ra ngoài: “Món quà này em đã nhận.”

Cô quay sang cười với anh: “Có điều em cũng muốn tặng anh một thứ.”

Anh nhướng mày, không hỏi mà cứ để mặc cô lôi đi.

Khắc Phong thấy cậu chủ Tiêu đi ra liền chậm rãi lái xe theo.

Bảo Ngọc kéo Tiêu Mặc Ngôn vào một cửa hàng điện thoại, cúi người, đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ chớp chớp rồi chỉ tay vào chiếc di động màu đen chính giữa: “Tôi muốn cái này.”

Cô khăng khăng tự trả tiền, lại còn cố ý chọn một số điện thoại đẹp, rồi xoay sang nhét điện thoại vào tay Tiêu Mặc Ngôn, Bảo Ngọc cười: “Đây là em tặng cho anh đấy, nhận rồi thì không được quăng đi đâu đó! Nhớ chưa?”

Tiêu Mặc Ngôn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, gương mặt đẹp như tranh vẽ, trên môi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, sau đó cất kỹ vào giống như bảo vật. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay xoa gò má cô, tiến lại gần cốc đầu cô một cái: “Nhớ kỹ rồi.”

Khuôn mặt Bảo Ngọc nóng lên, đôi mắt lúng túng dời đi chỗ khác. Cô cảm thấy hơi phiền muộn lại có phần bất đắc dĩ đối với sự thân mật đột ngột của Tiêu Mặc Ngôn. Cô nắm tay anh, trốn tránh mấy mấy tầm mắt đang nhìn chằm chằm anh trong cửa hàng điện thoại, nhanh chóng đi ra ngoài: “Chúng ta nên về rồi.”

Sau khi lên xe, Tiêu Mặc Ngôn một tay nắm tay cô, một tay ôm điện thoại di động, con ngươi trong suốt đến độ khiến người ta phải sợ hãi: “Bảo Ngọc, đêm nay em đừng về nhà được không?”

Đuôi mày của Bảo Ngọc hơi giật giật. Nếu đổi lại là người khác không hiểu gì về Tiêu Mặc Ngôn chắc chắn sẽ cảm thấy câu nói này của anh đúng là… đậm màu sắc dục.

Cô mỉm cười cứng ngắc, thử nói đạo lý với anh, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu tối nay em không về nhà, ba em sẽ thực sự đánh đòn em đó!”

“Ông ấy không dám đâu.” Anh chắc chắn. Dáng vẻ ung dung kia giống như Bảo Ngọc thực sự là vật sở hữu của anh, những người khác đừng mơ tưởng đụng tới cô.

Bảo Ngọc dở khóc dở cười: “Cậu Tiêu, anh có thể nể mặt ba em được không?”

Anh suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng gật đầu.

Bảo Ngọc khách sáo nói với người mặc áo khoác màu đen: “Anh mặc áo khoác đen à, phiền anh đưa tôi về nhà.”

Im lặng một lát, người mặc áo khoác đen nói: “Thạch.”

“Hả?”Bảo Ngọc ngẩn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play