Chương 856

“Đổi kiểu tóc à?”

Vy Hiên trước sau vẫn để tóc dài, bình thường đều vén lên một cách đơn giản hoặc buộc tóc đuôi ngựa là xong việc, cũng lại xử lý tốt.

Liên Cẩn Hành nhìn cô chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: “Cô tin tôi không?”

***

Anh lại giống như một thiếu niên đang dụ dỗ cô gái nhỏ khiến Vy Hiên lập tức nhìn anh đề phòng: “Anh muốn làm gì?”

Liên Cẩn Hành không nói, tìm kéo từ trong chỗ khuất ra, lại rút khăn trải bàn, đi về phía cô. Cơ mặt Vy Hiên khẽ giật giật: “Không phải anh muốn tự mình ra tay chứ?”

“Ừ.” Anh có vẻ rất bình tĩnh, chuyển cái ghế vào trong sân, sau đó đứng ở đó mà vẫy cô: “Đi ra đây.”

“Tôi không muốn!” Hai tay Vy Hiên nắm chặt sô pha, lắc đầu: “Ai biết anh sẽ cắt cho tôi thành thế nào chứ?”

Anh rất kiên trì nói: “Chó nhà tôi nuôi đều do tôi tự mình cắt tỉa lông đấy, cách thức không khác nhau lắm đâu, tin tôi đi.”

Chó… chó nuôi là sao?

Vy Hiên quả thật dở khóc dở cười vì sự tùy ý của anh: “Ngài Liên à, tôi rất biết ơn về sự… nhiệt tình của ngài, nhưng kiểu tóc là sinh mạng thứ hai của người phụ nữ, cho dù tôi có không quan tâm thế nào đi nữa, nhưng cũng không muốn đối xử quá tùy tiện đâu.”

Anh dứt khoát đi tới, kéo luôn cô ra ngoài, rất bình tĩnh ấn cô ngồi xuống, rất khó nhìn ra được anh thật ra chỉ dùng có một chút sức lực thôi.

Vy Hiên giãy dụa không được, đành bất lực ngước mặt lên nhìn anh: “Liên Cẩn Hành, không phải anh muốn mượn cơ hội trả thù tôi chứ?”

“Ngẩng đầu lên.” Anh rũ chiếc khăn trải bàn và nâng lên, quấn quanh cổ cô, thản nhiên nói: “Thứ tôi thích thì sẽ không muốn mượn tay người khác.”

Vy Hiên ngây người. Đây cũng tính là lý do sao?

Anh kéo sợi dây chun được cô buộc tùy ý xuống, một thác nước màu đen quấn qua ngón tay anh, tản ra và rũ xuống.

Anh nhìn một lúc lâu như muốn nhớ kỹ cảm giác này.

Anh chỉ hoàn hồn khi Vy Hiên khẩn trương hỏi: “Sắp… bắt đầu rồi sao?”.

“Ừ.” Liên Cẩn Hành trả lời, cây kéo trong tay hoạt động “lách cách” vài cái. Vy Hiên nghe được tiếng động này thì rụt cổ lại, miệng nói: “Tôi đúng là điên rồi mới để cho anh cắt…”

Liên Cẩn Hành không trả lời mà đi tới trước người cô, dùng lược chải tóc cho cô, lại ước lượng vài cái, rút kéo ra, bắt đầu chỉnh sửa.

Hai mắt Vy Hiên chặt nhắm chặt, tiếng động vang lên bên tai lại quấy rầy làm cho tâm thần cô bất an.

Cô thật sự bắt đầu hối hận rồi. Vì sao anh nói một câu đổi kiểu tóc, cô lại bị quỷ thần xui khiến ngồi ở đây chứ?

“Cô đã sớm biết chuyện của Nhiếp Vịnh Nhi và Tập Lăng Vũ à?” Anh đột nhiên hỏi.

Vy Hiên hơi chấn động, mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, muốn ngẩng đầu lên thì anh đã nói: “Đừng động đậy.”

Cô lại giữ nguyên tư thế cũ, mí mắt rũ xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

“Không giận?”

“Ừ.”

Đột nhiên, anh cười khẽ một tiếng rất khẽ, nhưng cô vẫn nghe được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play