Chương 829

Theo như cô biết, đàn cello là cấm kỵ của Vy Hiên, cô và Vy Hiên quen biết nhau lâu như vậy rồi, Vy Hiên không nhắc đến, cô cũng sẽ cố sức không đụng đến chủ đề này.

Hôm này, Vy Hiên chủ động đưa ra đề nghi đi mua đàn cello, Bảo Ngọc đương nhiên cảm thấy rất vui, điều này cho thấy Vy Hiên đã tháo gỡ được khúc mắc! Là bạn thân nhiều năm của Vy Hiên, theo lý Bảo Ngọc đương nhiên cũng là người đầu tiên được chia sẻ niềm vui này với cô ấy! Nhưng, Vy Hiên cũng có thể thẳng thắn như vậy với một người ngoài như Liên Cẩn Hành! Thành thật mà nói, điều này khiến Bảo Ngọc có chút ghen tị!

“Ồ.”

Sau khi nghe được đáp án này, người đối diện cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại tùy ý nói: “Bây giờ tôi đang đứng trước cửa nhà cô.”

Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ của Vy Hiên, Bảo Ngọc dựa sát lại gần, nheo mắt nhìn mặt cô.

“Làm gì vậy?”

“Phạm Vy Hiên, cậu thành thật khai báo, vì sao lại quyết định đi mua đàn?”

Thật ra, điều Bảo Ngọc muốn hỏi đó là: làm sao cô ấy đột nhiên thoát ra được sự mù mịt nơi đáy lòng? Nhất định là đã xảy ra gì đó, có lẽ có liên quan đến Liên Cẩn Hành!

Nhưng người đàn ông đó làm sao có thể làm được cơ chứ?

Vy Hiên đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Mình tin… Ba vẫn luôn ở trên trời dõi theo mình, bây giờ… Mình chỉ muốn để ba tự hào về mình lần nữa.”

Bảo Ngọc lộ vẻ mặt xúc động, đưa tay ra ôm lấy bả vai cô, dùng sức nói: “Vy Hiên, cậu làm tốt lắm.”

Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa một tiểu khu, hai người xuống xe, vừa nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng trước cửa.

Bảo Ngọc đảo mắt, xoay người nói: “Mình đi sang bên anh Chu nói chuyện với anh ấy, an ủi tâm hồn dễ bị tổn thương của anh ấy. Lát nữa cậu cứ về thẳng nhà là được rồi.” Không đợi Vy Hiên đồng ý, Bảo Ngọc đã nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua chiếc xe Bentley, cô còn đưa tay ra làm động tác “Cố lên” phía bên ngoài cửa sổ xe.

Khóe miệng của người đàn ông trong xe lơ đãng cong lên một nụ cười nhạt.

Anh đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

Vy Hiên tiến lên phía trước, mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm giống như đáy giếng của anh: “Muộn như vậy rồi còn đứng đợi ở đây, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Liên Cẩn Hành đưa tay ra: “Điện thoại.”

“Hả?” Vy Hiên không hiểu.

“Điện thoại.” Anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Vy Hiên ngơ ngác lấy điện thoại ra, anh thuận thế cầm lấy, trực tiếp trượt màn hình, mở danh bạ điện thoại lên. Sau đó nhập mấy chữ và điền số điện thoại của mình vào, rồi trả lại cho cô: “Có số điện thoại rồi, về sau đừng dùng câu mở đầu là “xin chào” với tôi nữa.”

Mặt Vy Hiên khẽ giật giật, nhận lấy điện thoại, nhìn thấy ba chữ “Liên Cẩn Hành” bên trên, cô thấp giọng nói: “Có phải là hẹp hòi quá rồi hay không?”

Ngay đến cả chuyện này cũng để ý sao?

Liên Cẩn Hành vòng qua cô, mở cửa xe sau, lấy một cây đàn cello màu đen từ bên trong ra, nhét vào trong lòng cô: “Tặng cho cô.”

Vy Hiên sửng sốt: “Đây là…”

“Đàn cello.”

“Tôi biết! Tôi muốn nói, vì sao bỗng nhiên anh lại tặng đàn cello cho tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play