Chương 819

“Nếu như… vẫn luôn nhớ mãi không quên một người đàn ông, vậy có phải là thích rồi không?”

Sau khi Vy Hiên nghe thấy thì nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, trêu ghẹo nói: “Sao thế, có người trong lòng rồi à?”

“Cũng không coi là… chỉ là, từ sau một lần gặp anh ấy, cũng không biết vì sao lại vẫn luôn nhớ đến anh ấy, có đôi khi… ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy anh ấy.” Nói xong lời cuối cùng, cô ta xấu hổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Chị Vy Hiên, bởi vì chị là nữ thần may mắn của em nên em mới nói, chị đừng cười em đấy!”

“Sao lại có thể?” Vy Hiên đặt bút xuống, một tay đặt lên bàn, nâng cằm cười tủm tỉm nhìn cô ta: “Vì sao lại không đến tìm anh ta?”

Nhiếp Vịnh Nhi thở dài một tiếng: “Em và anh ấy vốn không thể nào.”

Vy Hiên nhướn mày, nghi ngờ hỏi: “Anh ta kết hôn rồi?”

“Không, nhưng chắc rằng anh ấy đã có người mình thích.” Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, trên mặt có mấy phần mất mát: “Hơn nữa, lần đầu tiên bọn em gặp lại không vui, em nghĩ, nhất định anh ấy sẽ không muốn nhìn thấy em nữa. Vì vậy, cuối cùng em vẫn không dám đi tìm anh ấy.”

Chuyện trong lòng cô, luôn mang theo một chút u buồn ưu thương mỏng manh, nhưng lại cũng rất đẹp.

Vy Hiên nhìn sang, cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn theo, khẽ nói: “Có phải không thích hay không, còn cả có khả năng phát triển hay không, dù sao cũng phải tự mình đi xác nhận mới được. So với việc hết hi vọng, biết vậy chẳng làm mới là đáng sợ nhất.”

Hai mắt Nhiếp Vịnh Nhi tỏa sáng: “Chị Vy Hiên, ý của chị là… em nên thử một lần?”

“Vì sao lại không?”

Nhận được ủng hộ, Nhiếp Vịnh Nhi hít sâu, sau đó nắm chặt tay nói: “Dạ! Em biết nên làm như thế nào rồi!” Bởi vì nhận được quảng cáo lần này, bây giờ Nhiếp Vịnh Nhi tự tin hơn trước kia rất nhiều. Cô ta âm thầm quyết định, cho dù thế nào cũng phải cố gắng thử xem!

Bởi vì chia sẻ bí mật, Nhiếp Vịnh Nhi thân thiết với Vy Hiên hơn rất nhiều, cái gọi là phỏng vấn, đa phần vẫn là trò chuyện. Lúc này Vy Hiên mới hiểu rõ, thoạt nhìn Nhiếp Vịnh Nhi rất vui vẻ, thật ra gia đình rất phức tạp, từ nhỏ đã bị gửi đến nhà họ hàng nuôi, họ hàng cho cơm ăn cho phòng ở đã là tốt lắm rồi, nào có thể quan tâm đến học phí của cô ta? Vì vậy, sau khi tiêu hết chút tiền mà ba để lại, cô ta phải nghĩ cách kiếm tiền nộp học phí, vẫn luôn kiên trì đến giờ.

Bút trong tay Vy Hiên run rẩy, ngẩng đầu nhìn cô bé này, trên mặt vẫn là nụ cười rực rỡ như vậy, quả thật hiếm thấy.

“Học phí của học viện âm nhạc rất đắt?” Vy Hiên hỏi: “Một mình em phải làm bao nhiêu việc mới đủ chứ?”

Nhiếp Vịnh Nhi mỉm cười, hơi mất tự nhiên, cô quay mặt sang một bên, mấp máy môi nói: “Vẫn may, cuối cùng có một người tốt bụng giúp đỡ em.”

“Có tiện lộ ra tên của anh ta không? Chị có thể viết trong bản thảo.”

“Không cần không cần!” Cô ta vội nói: “Anh ấy rất khiêm tốn, chắc chắn sẽ không thích bị đưa tin.”

Vy Hiên cũng không miễn cưỡng, lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng kết thúc phỏng vấn.

“Có địa chỉ email không? Sau khi viết xong bản thảo chị sẽ gửi cho em xem thử, em cảm thấy không có vấn đề thì sẽ đăng tải.

“Dạ!”

Sau khi Nhiếp Vịnh Nhi để lại địa chỉ email, nhìn Vy Hiên nói: “Chị Vy Hiên, chị cũng rất thích đàn violoncelle sao?”

Động tác của Vy Hiên hơi ngừng lại, thoáng chốc đã khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Khi còn bé từng học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play