Chương 805

Tiểu Tần gõ cửa, một âm thanh trầm thấp vọng lại từ bên trong, anh ta đẩy cửa bước vào, tiện tay đặt giỏ đồ ăn lên bàn: “Tổng giám đốc, cô Phạm đến rồi”

Liên Cẩn Hành nghe thấy liền ngẩng đầu lên, điều chỉnh lại cơ thể, sau đó ngồi ở đó đợi cô bước lên. Tiểu Tần biết ý, không quấy rầy thế giới của hai người họ liền nhẹ nhàng rời đi.

Vy Hiên bày biện toàn bộ đồ trong giỏ ra ngoài, đồ ăn chiếm gần hết diện tích bàn làm việc của anh.

Liên Cẩn Hành chống cằm ngồi phía đối diện, nhìn cô chuẩn bị đồ rồi đặt đũa lên phía trước.

Đều là những món ăn bình thường nhưng cô lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để phối hợp màu sắc các món ăn sao cho đẹp mắt, khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng. Anh cầm lấy đũa, không nói tiếng nào liền bắt đầu ăn.

Vy Hiên nhìn anh, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của đôi đũa, quan tâm hỏi: “Ăn ngon không?”

Anh ngước mắt lên: “Em cũng muốn ăn sao?”

Vy Hiên: “…”

Cô dứt khoát không trả lời, lẳng lặng đứng đó đợi anh ăn xong rồi sau đó sẽ thu dọn đồ đạc rời đi.

Liên Cẩn Hành ăn rất chậm, cứ chốc lát lại có điện thoại gọi tới. Vy Hiên ngồi trên ghế, ánh nắng hắt lên người cô đem lại cảm giác vô cùng ấm áp, mí mắt nặng trĩu liền ngáp vài cái.

Dần dần, thời gian nghỉ trưa qua đi, giờ làm việc bắt đầu, mọi người đều quay trở lại tiếp tục làm việc, văn phòng khôi phục lại trạng thái nhộn nhịp.

Tiểu Tần gõ cửa bước vào liền trông thấy tổng giám đốc đang dọn dẹp một loạt thức ăn trên bàn, anh ta khẽ lặng người, sau đó bước tới: “Tổng giám đốc…”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh ta, lúc ấy Tiểu Tần mới phát hiện ra, Vy Hiên đang nằm ngủ trên ghế, ngay lập tức bèn hạ giọng: “Bên học viện âm nhạc vừa mới gọi điện xác nhận, ba giờ chiều nay có được không ạ?”

Liên Cẩn Hành nhìn đồng hồ sau đó gật đầu.

Tiểu Tần lui ra ngoài, nhưng lại bị anh gọi lại.

Liên Cẩn Hành để hộp đựng thức ăn vào trong giỏ, xách nó lên rồi đưa cho anh ta: “Mang nó đi rửa đi”

Tiểu Tần đơ người, trước giờ anh ta chưa từng bị sai làm công việc như thế này.

Liên Cẩn Hành cau mày: “Không nghe thấy à?”

“Vâng… vâng! Nghe rõ rồi ạ!” Tiểu Tần nhanh chóng mang những đồ vật trong tay kẹp vào nách rồi ngoan ngoãn đem đến phòng trà rửa sạch sẽ.

Thỉnh thoảng có người ra vào phòng giải khát, thấy anh ta đều có chút tò mò: “Trợ lý Tần, anh làm gì ở đây vậy?”

Tiểu Tần cảm thấy mất mặt nên không ngẩng đầu, buồn bực nói: “Không nhìn ra à, rửa chén chứ gì nữa!”

“Ồ, sao trợ lý đặc biệt lại làm việc này? Đây không phải là lãng phí tài năng, dùng tài lớn vào việc vặt sao?”

“Đi đi đi! Nhanh về làm việc đi! Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay tôi!”

Đối phương cố nhịn cười ra ngoài. Không lâu sau lại có người nghe tiếng đến tham quan trợ lý Tần đang đấu tranh với một đống chén dĩa và hộp đồ ăn.

Văn phòng tổng giám đốc, tất cả điện thoại đều được chuyển sang chế độ im lặng. Liên Cẩn Hành cúi đầu, đang viết gì đó trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào màn hình laptop, thuận tiện liếc nhìn người phụ nữ được bao phủ trong ánh nắng.

Vẫn là cùng một phòng làm việc, cùng một buổi chiều được ánh mặt trời chiếu cố, vẫn bận rộn làm việc, nhưng hôm nay lại khác hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play